Tiêu Tồn Ngọc đã quá quen với ánh mắt của những linh hồn này, nàng cũng lười giải thích.
Dắt theo con ngựa béo tròn màu mận chín của mình, Tiêu Tồn Ngọc trèo lên người nó, một tay nắm lấy dây cương, một tay cầm ô, dưới chiếc ô, hồn ma của nam nhân co lại thành một đoàn, hắn ta không dám chiếm quá nhiều chỗ, càng không dám động chạm vào nàng.
Y phục của Tiêu Tồn Ngọc còn chói mắt hơn so với ánh nắng mặt trời.
Nhưng nàng cũng không còn cách nào khác, vì linh hồn sợ tối nên phải cần dù để che, nếu không thì linh hồn sẽ bốc cháy.
Vừa ra cửa, nàng đã thấy, đúng thật là có người dán cáo thị tìm người ở khắp các nơi dễ nhìn thấy, quả nhiên đại ca rất đáng tin.
Chỉ tiếc rằng... Có rất ít người dừng lại để xem.
“Đi dạo lâu đến vậy rồi mà vẫn chưa có chút ấn tượng nào sao?” Tiêu Tồn Ngọc khẽ cau mày, nàng thấy hơi bực mình rồi.
“Phiền đại nhân quá, không có.” Thanh âm của linh hồn sợ đến mức run rẩy, nghe ủ rũ vô cùng.
Trước khi chết, hắn ta bị thương ở đầu nên đã quên đi một số chuyện, không thể tìm được người nhà, cũng không thể biết được thân phận của mình.
Tiêu Tồn Ngọc khẽ nghiến răng, nàng đang tự tính toán trong đầu xem mình có nên tiếp tục nghiêm túc với hắn ta nữa không...
Nhưng linh hồn này còn nghèo hơn cả nàng, hắn ta chẳng có một đồng bạc nào trong tay...
Đời trước, vì nàng tùy tiện để lộ thiên cơ, miệng phá phách nhưng không trả tiền nên mới phải chết, nếu đời này nàng cẩn thận một chút thì dương thọ có được kéo dài hơn không nhỉ?
“Ngươi nói gì đi, để ta xem cho.” Tiêu Tồn Ngọc khẽ suy ngẫm trong chốc lát, lúc này nàng mới quyết định lên tiếng, nhưng cũng không quên bổ sung thêm một câu: “Xem quẻ này thì phải thu tiền, nếu ngươi không có tiền, nợ này sẽ bù trừ vào một khoản khác, bằng hữu hay người thân thích của ngươi sẽ phải trả tiền, chờ sau khi ngươi có thể lên núi linh hồn xếp hàng chờ đầu thai, nhớ phải lên chợ quỷ để mua một quẻ báo mộng.”
Linh hồn này không dám chống lại sao? Tiêu Tồn Ngọc cứ nói gì thì hắn ta cũng gật đầu đồng ý.
Dưới ánh nhìn của nàng, linh hồn có chút mắc nghẹn trong cổ họng, lại thấy cách đó không xa, một nữ nhân đang kề dao sát cổ con gà, hắn ta theo bản năng mà nói: “Vậy, vậy chữ “Sát” đi, đã làm phiền ngài rồi.
“Sát?” Ánh mắt Tiêu Tồn Ngọc thâm sâu, nàng suy diễn: “Đây cũng là một từ khá tốt, sau khi chết, tướng mạo của ngươi vặn vẹo khó nhìn, nhưng vẫn có thể phát hiện ra được vài phần sát khí.”
“Chữ sát này được tách ra thành y, nghĩa là một người hiền lương, thông thái, bên cạnh đó, thù hằn sinh ra do vũ khí, lại nhìn tướng mạo của ngươi, ta có thể rút ra được một kết luận, ngươi không phải một người bình thường, ngươi là thanh kiếm trong tay người khác, ngươi có một người chủ nhân, vị chủ nhân này là sinh mệnh của ngươi, ngươi hẳn đã được trọng dụng rất nhiều.”
“Gỗ còn cây, còn tứ chi, gỗ này tượng trưng cho chân, khi ngươi còn sống, một là chân của ngươi hoạt động rất khỏe mạnh, hai là chân của ngươi bị thương nặng, rất hiển nhiên, thoạt nhìn dáng vẻ này của ngươi thì hẳn phải ở vế trước rồi...”
“Chữ y có hình dạng giống như bốn ngã rẽ, đứng trên đường bốn ngã rẽ bằng hai chân, vậy...
“Mật thám...”
“Nói vậy, ngươi là một người có võ công cao cường nhưng lại chết vì chủ nhân, nói đơn giản chút, ngươi, là mật thám.”
Tiêu Tồn Ngọc đưa ra kết luận cuối cùng.
Chỉ vừa nghe xong, linh hồn đã trợn tròn hai mắt: “Mật thám, ta ư?”
Nghe thì có vẻ hắn rất lợi hại, nhưng tại sao hắn lại được chôn trong bãi tha ma?
Hơn nữa...Chết quá bi thảm.
“Làm mật thám, hẳn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra, nhưng người có thể gặp được ta, đã là phúc tám đời mới có được.” Tiêu Tồn Ngọc khẽ nhíu mày.
“Thế chủ nhân của ta là ai?” Linh hồn có chút hắn ta vốn tưởng rằng bản thân sẽ có
thất vọng, người nhà, thật không ngờ...
Hắn ta lại là một kẻ thấp hèn.
Sau khi chết, hắn ta hẳn sẽ chẳng được ai tìm kiếm đâu nhỉ? Dẫu sao thì cũng chỉ là một sinh mệnh nhỏ bé thôi mà.
“Cái này thì...” Tiêu Tồn Ngọc nghĩ ngợi một chút, sau đó nàng nhìn về phía trước, rồi tủm tỉm cười: “Đi đến ngã rẽ tiếp theo, đi về hướng Tây Nam, nhất định sẽ gặp được.”
“Tại sao?” Dưới lời nói của nàng, linh hồn có chút tò mò.
“Hỏi rõ ràng như vậy thì ngươi có trả thêm tiền cho ta không?” Tiêu Tồn Ngọc trừng mắt nhìn hắn một cái, vấn đề đơn giản thế mà cũng hỏi, chả trách tên mật thám này đoản mệnh là đúng rồi.