“Ta thích ăn trứng gà.”
Giang Tú Thủy nhỏ giọng nói, nhẹ nhàng nuốt nuốt nước miếng.
“Nói giống như là có ai không thích ăn trứng vậy.”
Trương Nặc trào phúng lại hắn một câu.
Tống Diên Niên không cảm thấy một chút ngoài ý muốn nào, chính hắn cũng hiểu rõ thời đại này rốt cuộc khuyết thiếu đồ ăn đến mức nào.
Xem bộ dáng tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú, Tống Diên Niên sảng khoái mời mấy tên đồng bọn:
“Đi, cùng đi đến nhà ta nhìn xem đám gà vịt mà ta nuôi dưỡng đi, tất cả chúng nó đều da lông sáng bóng đó.”
“Đồng ý, đồng ý.”
Đại Hổ thích nhìn xem náo nhiệt nhất, vui mừng vỗ vỗ tay:
“Chúng ta đi nhìn xem có phải Diên Niên đang thổi phồng da trâu hay không?”
“Để ta cầm cho.”
Phương Đại Lực tri kỷ xách lên bát đào để trên mặt đất, cầm trên tay ước lượng:
“Cũng nặng phết đấy.”
Nói rồi còn xoa xoa đầu Tống Diên Niên:
“Sức lực của tiểu tử ngươi cũng lớn phết đấy chứ.”
“Không lớn không nhỏ, ngươi còn phải gọi ta bằng thúc thúc đó.”
Tống Diên Niên vỗ rớt cái tay phiền chán đang xoa loạn xạ trên đầu, còn có câu gì đó ban đầu đang định nói cũng nháy mắt đã quên mất.
Mấy tên tiểu đồng bọn chạy đuổi nhau rất nhanh đã đến cửa nhà Tống Diên Niên.
“Mau vào, cha mẹ ta đều không có ở nhà.”
Tống Diên Niên tiếp đón.
Mấy đứa thò đầu rụt cổ nhìn nhìn, phát hiện đúng là không có ai ở nhà, lúc này mới dám đi theo Tống Diên Niên vào trong nhà.
“Mọi người đều phải dậm dậm cho rơi hết bùn trên chân ra xong rồi mới được vào nhà đấy nhé.”
Tống Diên Niên nhìn thấy giày rơm trên chân mình dính đầy bùn đất bẩn thỉu, bùn đất bên trong rừng cây bên kia quá ướt mềm, dính lên khắp giày của hắn chỗ nào cũng có.
Phải dùng sức dậm chân thật mạnh mới rơi xuống sạch sẽ hết, hắn vừa dùng sức gõ bùn dưới chân chính mình, còn không quên nhắc nhở mấy tên đồng bọn khác.
“Quả trứng này thật đúng là to hơn một chút so với trứng nhà ta.”
Mấy người vây quanh Tống Diên Niên, đánh giá trứng gà hắn cầm trên tay:
“Nhìn này, bên trong nó có hai cái lòng đỏ trứng đúng không?”
“Đúng không, ta không lừa các ngươi đi.”
Tống Diên Niên có chút đắc ý, trả lời:
“Có quả có hai cái lòng đỏ trứng, nhưng hầu hết đều là một cái.”
Nghĩ nghĩ, đơn giản lấy ra một cái chén, cẩn thận đem mấy quả trứng gà đập ra tách vỏ đảo ruột vào trong chén:
“Các ngươi xem, mấy quả này đều chỉ có một cái lòng đỏ trứng.”
“Hôm nay ta mời các ngươi ăn canh trứng.”
Một tay Tống Diên Niên giữ chén, một tay cầm chiếc đũa nhanh chóng quấy quấy.
“Oa ~”
Mấy tên tiểu hài tử đều nhìn chằm chằm vào những viên lòng đỏ trứng gà đỏ hồng tròn trịa so với những quả trứng gà bình thường càng đỏ tươi hơn ở trong chén, trong ánh mắt tất cả đều là chờ mong nhìn chằm chằm động tác của Tống Diên Niên, ánh mắt đuổi theo động tác tay của hắn từ lúc đánh tan lòng đỏ và lòng trắng trừng lẫn vào nhau đến tận khi chén nhỏ được bỏ vào trong l*иg hấp.
“Diên Niên, không tốt lắm đâu, nương ngươi về đến nhà mà nhìn thấy thiếu trứng gà, sẽ mắng ngươi.”
Phương Đại Lực do do dự dự, tuy rằng hắn cũng rất muốn ăn trứng, nhưng cũng sợ Tống Diên Niên bị đánh đòn.
“Không quan hệ, đây là trứng do gà mà ta nuôi đẻ được.”
Tống Diên Niên xua xua tay, làm Phương Đại Lực yên tâm.
Sau đó cười tủm tỉm nói:
“Nếu các ngươi cảm thấy băn khoăn, vậy đi bắt giun giúp ta là được rồi.”
Tuy rằng vẫn có một chút chán ghét bộ dạng vặn vẹo mấp mấy của mấy con giun kia, nhưng theo mùi hương nồng đậm của canh trứng từ trong nhà bếp truyền ra, mấy đứa không biết cố gắng mà nuốt nuốt nước miếng, gật đầu đồng ý.
Canh trứng chưng chín vừa mới đặt lên bàn, chẳng thèm để ý đến nóng bỏng gì hay không, vèo một cái đã bị mấy tên tiểu đồng bọn giống như là gió cuốn mây tan cướp đoạt hết.