Những Ngày Tháng Làm Huyện Lệnh Trong Truyện Thần Quái

Chương 20

Tiểu đồng bọn khác cũng thường xuyên dùng tên của hắn để trêu chọc, có đứa quá mức còn cho hắn lấy nhũ danh kêu tú nương.

Này không, tuy rằng cũng rất sợ hãi, nhưng Giang Tú Thủy vẫn không dám chạy về nhà.

Rốt cuộc chưa biết quỷ sẽ làm gì hắn, nhưng mà cha hắn nhất định sẽ đánh cho mông hắn nở hoa.

Vài người nhìn về phía Tống Diên Niên, dò hỏi hắn sao lại không chạy.

Tống Diên Niên vẫn còn có chút mơ mơ màng màng, hắn đến muộn, còn chưa kịp đắm chìm vào bầu không khí sợ hãi của cả đám, vẫn chưa phản ứng lại đây.

“Ta xách theo cái này, chạy không được.”

Tống Diên Niên quơ quơ bát đào đang ôm trước ngực.

“Đây là cái gì?”

Mấy đứa còn lại tò mò xúm lại xem.

Chờ nhìn thấy bên trong bát có vô số con giun hồng hồng mấp máy, quấn quanh quện ở bên nhau, mấy người liền nhanh chóng nhảy ra xa.

“Dọa chết người! Tống Diên Niên, ghê tởm quá đi!.”

Mặt Trương Nặc nhăn lại giống như trái mướp đắng, bóp mũi ồn ào chỉ trích.

“Ta không cảm thấy ghê tởm là được rồi.”

Tống Diên Niên không để bụng vẫy vẫy tay, sau đó nhanh chóng đậy lại chiếc bát đào bảo bối.

“Diên Niên, ngươi bắt chúng nó làm gì nha.”

Qua một lát, mấy đứa đã nhanh chóng thích ứng, lại xúm vào, tò mò hỏi.

Đại Hổ thậm chí cầm lấy một nhánh cây muốn thò vào trong bát đào khảy khảy.

“Đi đi đi.”

Tống Diên Niên một phát chụp bay tay của hắn.

“Không thể cho ngươi chơi cái này, ta bắt chúng nó chính là hữu dụng.”

“Ngươi dùng lũ sâu này để làm gì chứ, nhìn vào quá là ghê tởm luôn.”

Giang Tú Thủy chà xát cánh tay mình, xong lại run run thân mình, sau một lúc lâu mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Nhìn Tống Diên Niên bội phục nói:

“Cũng chỉ có ngươi là không sợ.”

Đại Hổ cũng đứng ở một bên thúc giục Tống Diên Niên nói chuyện.

Cả chiếc bát đào đựng tràn đầy đều là giun cầm lâu cũng có chút mỏi tay, Tống Diên Niên muốn đem bát đào đặt xuống dưới đất.

Mọi người nhìn theo động tác của hắn, chiếc nắp đậy hơi hơi nghiêng ra để lộ một đám giun từng con đều hồng hồng, to mọng uốn éo mấp máy, mọi người đều rùng mình nổi hết da gà, ánh mắt nhìn về phía Tống Diên Niên đều thay đổi.

Tống Diên Niên không thèm để ý chút nào nói:

“Gần đây ta ở nhà nuôi dưỡng một ít gà vịt nhỏ, cho chúng nó ăn cơm rồi quét dọn lều chuồng, tất cả đều là do ta làm đó.”

Tống Diên Niên bẻ ngón tay đếm những công việc mà gần đây mình đã làm.

“Sau đó ta liền phát hiện chúng nó thích ăn sâu và những con giun này.”

“Hơn nữa sau khi được ta bắt cho ăn thêm càng nhiều giun và sâu, lũ gà vịt đều đẻ trứng nhiều hơn và to hơn so với lúc nương của ta nuôi nấng không cho ăn sâu với giun trước kia.”

Tống Diên Niên cười hắc hắc, vỗ vỗ bát đào:

“Các ngươi nhìn xem đây vẫn là sâu sao, không phải, chúng nó chính là trứng!”

“Oa, thật vậy chăng?”

Vừa nghe thấy cho ăn thêm giun là có thể làm cho gà vịt đẻ càng nhiều trứng, mấy tên tiểu hài tử nháy mắt đã không còn cảm thấy một đống giun loanh quanh lòng vòng quấn ở bên nhau là ghê tởm nữa, hai mắt sáng lên nhìn chiếc bát đào mẻ ở trên mặt đất, dường như sẽ nhìn thấy nó sắp nở ra một đóa hoa vậy.