Vào cuối tuần, trên bàn ăn cơm, Trần Hạo Nam nói với bố mẹ suy nghĩ của mình, hắn còn hơn ba tháng nữa mới bắt đầu kỳ thi tuyển sinh đại học, hắn thuê một căn nhà để ở riêng.
Mẹ Trần phản đối: "Mỗi ngày con học mệt như vậy, ra ngoài ở thì làm sao con ăn uống ngon được!"
Hắn cười nói: "Mẹ, con ăn ngon hay không cũng không quan trọng, mẹ nhìn thành tích của con mà xem, nếu không bù lại, mấy tháng nữa có khi con còn không vào được đại học?"
Những gì hắn nói khá mơ hồ, bởi vì hắn vẫn luôn tham gia lớp ngoại khóa dễ học thêm.
Hắn lại nói, "Lớp học thêm với con chả có ích gì, thành tích của con không cải thiện chút nào, con đã nhờ chị gái dạy kèm cho con!"
Cha Trầb gật đầu, thành tích của Trần Kỳ rõ như ban ngày, cô xuất sắc như vậy nhưng lại thi vào trường đại học ở thành phố này, thực sự khiến các giáo viên năm đó cảm thấy tiếc cho cô.
Nhưng sắc mặt của mẹ Trần rất khó coi, "Con bé học giỏi đến đâu cũng không phải là giáo viên, mẹ sẽ chọn giáo viên của trường nổi tiếng cho con!"
Trần Hạo Nam cắn đũa, "Mẹ, nếu mẹ sẵn sàng tiêu tốn mấy vạn một năm cho việc học thêm vô ích như vậy, con cũng không có ý kiến gì!"
Hắn gắp thức ăn trước mặt, nhàn nhã ăn.
Mẹ Trần nghĩ nghĩ, đúng vậy, nếu để Trần Kỳ dạy kèm con trai, bà có thể tiết kiệm hàng vạn một năm cho việc học thêm.
Hơn nữa, Trần Kỳ đã cùng con trai bà làm bài tập khi còn nhỏ, con trai bà rất ngoan ngoãn học, cô nhóc đó thực sự rất kiên nhẫn, trông ngốc nghếch nhưng rất đáng tin cậy.
Nhưng Trần Kỳ lại trọ ở trường, Mẹ Trần cũng đồng ý việc thuê nhà, bà nói ăn cơm xong sẽ giúp con trai tìm nhà ở, cha Trần cũng nói là thuê nhà gần khu đại học sẽ thuận tiện hơn.
Trần Hạo Nam lại nói, "Diêm Diễm có một căn hộ bỏ trống ở gần đó, vị trí cũng khá tốt, con sẽ ở nhờ vài tháng!"
Mẹ Trần liền tươi cười rạng rỡ, bạn mà con trai bà kết giao đều xuất thân từ những gia đình rất tốt, đặc biệt nhà họ Diêm này còn là dân kinh doanh, các khách sạn và câu lạc bộ trong thành phố này về cơ bản đều do nhà họ Diễm điều hành.
Bố mẹ của Hà Hướng Đông làm việc trong một bệnh viện nổi tiếng ở thành phố này, bố anh ta lại còn là phó giám đốc của bệnh viện.
Mẹ Trần cảm thấy về phần bạn bè thì con trai quản lý bà tốt hơn nhiều so với chồng bà, điểm này càng khiến bà vui mừng, ánh mắt nhìn con trai tràn ngập yêu thương và chiều chuộng.
Thật ra không phải Trần Hạo Nam biết quản lý, mà bọn họ trùng hợp là bạn thời tiểu học, đều là những học sinh kém nhất lớp, cũng chỉ là mây tầng nào gặp gió tầng đó thôi.