Trường đại học đã nghĩ kỹ rồi, đại học thị trấn của thành phố tập hợp tất cả các trường đại học, chọn đại trường nào cũng tốt, đều sẽ ở rất gần cô, hắn sẽ không bao giờ phải nhịn nữa, hắn còn chưa biết thông báo với cô như thế nào, nhưng dù chỉ một ngày cũng không muốn nhịn.
Chiếc khăn ngâm trong nước ấm nhẹ nhàng lau trên người cô, dần dần xóa đi dấu vết mà hắn để lại.
Sợi dây chuyền hắn tặng nằm lặng lẽ giữa xương quai xanh của cô. Mà mảnh da trên xương quai xanh bị hắn cắn sưng đỏ, hắn thầm hối hận vì sự liều lĩnh của mình.
Hắn vẫn cúi đầu kẽ hôn nơi đó, giọng điệu trách móc, "Ngon như vậy, em phải làm sao đây?"
Khi Trần Kỳ tỉnh dậy, cô có chút bối rối, đầu nặng trĩu, cô mở mắt ra, trên đầu cô có một chiếc đèn chùm pha lê tua rua, cô nhìn xung quanh, một tấm rèm lớn màu trắng bao phủ toàn bộ bức tường. Có một giọng nói phát ra từ TV phía trước.
Cô choáng váng ngồi dậy và thấy Trần Hạo Nam đang ngồi trên sàn cạnh giường quay lưng về phía cô.
Cô đi về phía cuối giường. Khi ra khỏi giường, cô chóng mặt đến mức suýt ngã, nhưng Trần Hạo Nam đã kịp thời đỡ lấy cô, cô đỡ trán rêи ɾỉ, cảm giác choáng váng kéo dài khó hiểu.
“Chị uống nhiều rượu quá.” Hắn nói, “Sau này không được uống rượu nữa.”
Cô gật gật đầu, cũng bắt chước hắn ngồi trên sàn nhà.
"Xem gì vậy?"
“Biểu diễn!” Trần Hạo Nam ngậm một điếu thuốc, cắn giữa hai hàm răng, nhưng không châm lửa.
Trên màn hình TV là một trận đấu ban nhạc trực tiếp.
Cô nhìn những người trên TV và nói: “Giỏi nhờ!"
Thực ra, cô không thể phân biệt được giữa bass và guitar, cô chỉ nghĩ rằng những người chơi nhạc cụ rất tuyệt, ngón tay di chuyển linh hoạt, sự uyển chuyển hòa thành một bản nhạc hay, lại còn có dáng múa linh hoạt.
Hắn mỉm cười quay đầu sang một bên và hỏi: "Chị có thích không? Chị thích ban nhạc nào? B2 hay Disillusionment?" Hắn đang nói về hai ban nhạc cuối cùng tham gia đợt quảng bá, hai ban nhạc này cũng đang nổi ở Trung Quốc!
Cô cười khúc khích: “Chị thích nghe nhạc, không quan trọng là ban nhạc nào!”
Nhìn thấy cô cười như một đứa trẻ ngây thơ, vẻ mặt hắn cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn giả vờ tùy ý hỏi: "Chị, chị có bạn trai chưa?"
Trần Kỳ sững sờ, và phải mất một lúc lâu sau cô mới thì thào nói: “Làm gì đã có!", nhưng mặt cô lại đỏ lên từng chút một.
Có một đàn anh theo đuổi cô đã lâu, đàn người đó là hội trưởng hội học sinh của trường và là một nam sinh giỏi nhất khối của họ, cô tự hỏi làm thế nào mà một người như vậy lại thích cô.
Mặc dù đàn anh đó đã nghiêm túc thổ lộ, khuôn mặt vừa đen trai lại còn biết chơi bóng rổ giỏi. Anh là kiểu người đi đâu cũng tỏa ánh hào quang, cô cũng có chút thích anh nhưng không dám đồng ý. Đàn anh còn nói sẽ cho cô thời gian suy nghĩ rồi mới trả lời, vì thế cô còn đang do dự. Trong phòng không bật đèn, ánh sáng từ TV đủ để hắn nhìn thấy rõ từng sự thay đổi tinh tế trên gương mặt cô. Cô nhìn chằm chằm vào TV, nhưng không nhìn thấy biểu cảm khát máu trên khuôn mặt tái nhợt của hắn.