Rời Đi

Ngoại truyện: dì giúp việc & ông nội Mộ

Tôi nɠɵạı ŧìиɧ, phản bội chồng và bỏ rơi con gái.

Quả báo của tôi đến rất nhanh, trong vòng ba năm, chồng mới không còn yêu thương tôi, con riêng của chồng luôn nói xấu tôi.

Tôi nhớ Tiểu Nam và nhớ chồng cũ của mình.

Nhưng tôi còn mặt mũi nào để quay lại?

Năm Tiểu Nam lên mười hai, chồng cũ của tôi xảy ra chuyện, tôi quay lại định đưa Tiểu Nam đi, lại thấy Tiểu Nam được nhà họ Mộ đón về.

Nhà họ Mộ giàu có, Tiểu Nam sẽ có cơm ngon để ăn, áo đẹp để mặc, còn đi theo tôi, con bé sẽ phải chịu khổ.

Tôi biết điều nên không làm phiền Tiểu Nam, im lặng sống cuộc sống đau khổ của mình.

Cho đến khi, Mộ lão gia tìm gặp tôi, ông nói rằng Tiểu Nam bị ung thư, giai đoạn cuối.

Ông ấy có thể sắp xếp để tôi chăm sóc, nhưng tôi không được phép nói rằng tôi là mẹ của con bé.

Tôi gặp lại Tiểu Nam, con bé đã cạo trọc đầu.

Nhìn con bé xanh xao, gầy gò và yếu ớt.

Tôi muốn ôm con bé, nhưng tôi... không dám.

Tôi chỉ có thể âm thầm chăm sóc con bé.

Con bé ăn không ngon miệng, tôi liền nấu cho con bé thật nhiều món khác nhau.

Con bé thích đi dạo, tôi cùng con bé đi đến mọi ngóc ngách của bệnh viện.

Một hôm, con bé bỗng hỏi tôi, tôi có con gái không?

Một giây xúc động làm tôi suýt chút thì nói cho con bé biết sự thật.

Nhưng con bé lại nói, một trong hai người mà con bé ghét nhất chính là mẹ nó.

Tôi không dám nói, một chữ cũng không dám.

Tôi sợ rằng, tôi không đủ tư cách để chăm sóc con bé.

Sau đó.

Một người khác mà con bé ghét cũng đến.

Đó là Mộ Minh, chồng cũ của con bé.

Tôi không biết giữa hai người có ân oá.n gì, chỉ biết rằng Tiểu Nam rất ghét cậu ấy, còn cậu ấy lại rất yêu Tiểu Nam.

Tiểu Nam không muốn nhìn thấy cậu ấy.

Cậu ấy cũng chỉ đứng ở cửa phòng trông nom con bé từ đêm này qua đêm khác.

Tiểu Nam ngủ rồi, cậu ấy mới dám lẻn vào gặp con bé.

Tôi nhìn thấy từng giọt nước mắt của cậu ấy rơi xuống gối của Tiểu Nam.

Cũng giống như tôi.

Hai chúng tôi đều hối hận vì đã từng làm tổn thương người chúng tôi yêu thương nhất.

Tình trạng của Tiểu Nam ngày càng trở nên tồi tệ.

Sau đợt hóa trị thứ ba, tôi nghe bác sĩ nói hiệu quả của hóa trị không còn tốt nữa.

Con bé chỉ còn sống được nhiều nhất là ba tháng.

Tôi không rõ mình đã khóc bao nhiêu lần.

Tôi thực sự muốn tráo đổi cuộc sống của mình cho con bé.

Con bé mới hai mươi bảy tuổi, con bé còn quá trẻ...

Ngày Tiểu Nam qua đời.

Con bé nói con bé muốn ăn kẹo hồ lô.

Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều liền chạy đi mua cho con bé.

Tôi đi khắp đường lớn hẻm nhỏ, chỉ gặp một ông lão bán kẹo hồ lô, thế là liền mua một xâu, vui vẻ cầm về cho Tiểu Nam.

Từ hồi còn nhỏ, Tiểu Nam đã thích ăn kẹo hồ lô.

Ngày tôi rời xa con bé, tôi cũng từng mua cho con bé...

Nhưng tôi không ngờ rằng…

Khi tôi quay lại, con bé đã qua đời.

Rất bình yên.

Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên khung cảnh Tiểu Nam cầm kẹo hồ lô đứng đợi tôi, con bé nhỏ xíu đứng một mình trên đường đợi tôi, cứ đợi tôi...

Tôi chợt hiểu, Tiểu Nam sớm đã nhận ra tôi từ lâu.

Chỉ là con bé không tha thứ cho tôi...

Sau khi Tiểu Nam qua đời, tôi cứ đắm chìm trong những tháng ngày xưa, tôi và Tiểu Nam sẽ sống bên nhau mãi mãi, tôi chưa từng rời đi, con bé cũng chưa qua đời, gia đình chúng tôi rất hạnh phúc.

_______________

NGOẠI TRUYỆN: ÔNG NỘI MỘ

Tôi theo di nguyện của Tiểu Nam an táng con bé.

Đứa trẻ này đúng là khổ mệnh.

Sau khi biết con bé mắc bệnh ung thư, tôi giúp con bé liên lạc với mẹ nó.

Không phải cho bà ta cơ hội bù đắp, mà là để Tiểu Nam không còn lưu lại tiếc hận.

Tiểu Nam thông minh như vậy, chắc chắn sẽ biết bà ta là mẹ của mình.

Còn về việc con bé lựa chọn tha thứ hay báo th.ù, đó là quyền tự do của nó.

Ngày hôm đó, tôi vô tình nhìn thấy mẹ của Tiểu Nam trên phố, mái tóc xõa tung, quần áo xộc xệch.

Bà ta đang cầm một xâu kẹo hồ lô trong tay, không ngừng hét lên: "Tiểu Nam ngoan, mẹ dẫn con đi mua kẹo hồ lô, Tiểu Nam là ngoan nhất..."

Sự trả thù vô hình, có lẽ mới là thứ khiến con người ta khắc cốt ghi tâm nhất.

Nó đúng với mẹ con bé và đúng cả với cháu trai tôi.

Hai năm trôi qua, cháu trai tôi vẫn không dám đến nghĩa trang thăm mộ Tiểu Nam.

Khi Tiểu Nam được chôn cất, nó không dám đến gần, nó nói Tiểu Nam chê nó bẩn.

Năm thứ ba sau khi Tiểu Nam qua đời, tôi tự tay chôn cháu trai của mình bên cạnh phần mộ của Tiểu Nam.

Tôi nói Tiểu Nam: "Tiểu Nam, con đừng trách ông nội, thằng nhóc đó thực sự đã biết lỗi của mình ..."

Gió thu hiu quạnh thổi lá rơi rụng đầy mặt đất.

Cháu nội nắm lấy tay tôi, hỏi: “Ông nội, anh trai và chị dâu đã đoàn tụ chưa ạ?”

“Ông không biết.”

Không biết rằng, liệu Tiểu Nam có tha thứ cho anh trai cháu hay không…