Rời Đi

Ngoại truyện: Mộ Minh (3)

3.

Tôi vẫn thường xuất hiện trước mặt Khương Nam.

Sức khỏe của cô ấy ngày một kém, cô ấy không còn sức lực để phản kháng tôi nữa.

Nhưng tôi không dám đến gần cô ấy.

Bởi mỗi lần đến gần, tôi đều có thể nhìn thấy ánh mắt ghê tởm của cô ấy dành cho tôi.

Sau đợt hóa trị thứ ba, cô ấy mong manh như một tờ giấy trắng, thổi nhẹ một cái liền đổ.

Tôi rất muốn rất muốn ôm cô ấy, nên tôi đã hỏi cô ấy liệu tôi có thể không?

Đôi mắt của cô ấy nói cho tôi biết, cô ấy chán ghé.t tôi vô cùng.

Sau đó tôi vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy.

Thỉnh thoảng tôi biến mất một lúc, không phải vì cái nhìn chán ghé.t của cô ấy, chỉ là nhiều khi tôi nhìn cô ấy, mắt tôi tự nhiên ướt đẫm tự bao giờ, tôi chỉ có thể âm thầm trốn sang một bên để vỡ òa.

Tôi thà là người bị bệnh.

Tôi đúng là một tên cặn bã, lẽ ra tôi phải chế.t từ lâu rồi.

Cô ấy tốt như vậy, tại sao không thể được đối xử bằng sự dịu dàng?!

Ngày hôm đó Khương Nam đột nhiên khóc.

Lâu lắm rồi tôi không thấy cô ấy khóc.

Cô ấy thực sự rất kiên cường, nhưng lại kiên cường đến mức khiến người ta xót xa.

Lý do cô ấy khóc là vì cô ấy nhìn thấy chính mình trong gương.

Thật ra, gương trong phòng bệnh là do tôi tháo.

Nhưng dường như cô ấy không phát hiện ra việc phòng vệ sinh không có gương.

Tôi sợ cô ấy không thể chấp nhận nổi dáng vẻ hiện tại của mình.

Khương Nam là một cô gái yêu cái đẹp kia mà!

Khi còn nhỏ, mỗi lần mặc một bộ quần áo mới, cô ấy lại quấn lấy tôi, nũng nịu hỏi tôi có đẹp không?

Đẹp!

Lúc nào cũng đẹp!

Người xấu xí thực sự là tôi.

Tâm quá độc ác, tướng cũng không thể đẹp lên được.

4.

Trong khoảng thời gian sức khỏe của Khương Nam ngày càng xấu đi.

Sau khi chia tay, Lâm Du Du đột nhiên điê.n cuồng liên lạc với tôi, nhưng tôi luôn phớt lờ cô ấy.

Sau đó, tôi không biết bằng cách nào cô ấy tìm đến bệnh viện, có lẽ cô ấy đã theo dõi tôi.

Tôi không muốn cô ấy quấy rầy Khương Nam, tôi biết Khương Nam không muốn gặp cô ấy.

Tôi kéo cô ấy đi.

Cô ấy vòi tiền tôi, nhưng tôi không đưa.

Tôi đã cho cô ấy rất nhiều tiền khi chia tay, tôi cảm thấy mình mắc nợ cô ấy rất nhiều.

Nhưng ông nội nói với tôi, không phải.

Tôi không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích tôi nhiều đến thế.

Sau đó, ông nói với tôi, năm đó khi ông yêu cầu Lâm Du Du chia tay tôi, chính cô ấy là người chủ động vòi tiền.

Lần trước chủ động chia tay với Lâm Du Du, cô ấy liền cầm tiền rồi rời đi.

Lần này là do bị người ta lừa hết tiền nên lại nghĩ đến tôi.

Cô ấy đúng là không yêu tôi nhiều đến thế.

Mà người từng toàn tâm toàn ý yêu thương tôi, lại bị tôi ngu ngốc đánh mất.

—----------

Sau đó, Lâm Du Du không nhận được tiền, cô ta bắt đầu đe dọa bằng những bức ảnh khỏa thân của tôi.

Tôi trực tiếp báo cảnh sát.

Đừng nói ảnh khỏa thân, bây giờ ngay cả chế.t tôi đây cũng không sợ.

Lâm Du Du bị bắt đi, cảnh sát tìm thấy một số loại thuốc trong nhà của cô ta.

Tống tiền và sử dụng m.a tú.y, ngồi tù sẽ không ít hơn ba năm.

Tôi nhờ ông nội truyền tin cho Khương Nam, đó cũng là lúc Khương Nam nhờ ông lo giúp

tang lễ.

Tôi đứng ngoài cửa nghe lén.

Dì giúp việc cũng nghe lén.

Khương Nam không để lại bất cứ lời trăn trối nào.

Ngày cô ấy chết.

Bầu trời xám xịt.

Nó nặng đến nỗi khiến tôi cảm thấy khó thở.

Sau đó, ông tôi lo hậu sự theo lời của Khương Nam.

Từ đầu đến cuối, đừng nói thân thể, ngay cả di hài của cô ấy, tôi cũng không dám chạm vào….

_______________