Rời Đi

Chương 6

9.

Sau khi trở lại phòng bệnh, tôi nằm trên giường lướt điện thoại, lại nhận được cuộc gọi từ Lâm Du Du.

Tôi trượt tay ấn vào nút nhận điện thoại.

"Khương Nam, cô đang ở đâu?" Giọng nói kích động của Lâm Du Du từ bên kia truyền đến, "Cô có thể tới biệt thự Mộ gia một chuyến không? Mộ Minh sắp bị ông nội Mộ đánh c.hết rồi."

“Không tới.” Tôi trực tiếp từ chối.

"Mộ Minh là vì cô nên mới bị đánh, người đề nghị ly hôn là cô,dựa vào đâu bắt Mộ Minh phải chịu khổ!"

"Ông nội Mộ sẽ không đánh anh ta vì chuyện ly hôn với tôi." Tôi bình tĩnh nói.

Hôm trước, ông nội Mộ đã hứa với tôi, ông chắc chắn sẽ giữ lời hứa.

Lâm Du Du sửng sốt một chút, sau đó nói: "Tuy nguyên nhân trực tiếp không phải, nhưng nguyên nhân gián tiếp là vì cô. Hiện tại Mộ Minh đã ly hôn, tại sao lại không thể tái hôn?"

"Cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ đến nhà họ thuyết phục ông nội đồng ý để cô và Mộ Minh kết hôn?"

Tôi tức đến nực cười.

Mặt dày cỡ nào mới có thể không ngần ngại nhờ tôi tác thành tình yêu của tiểu tam?!

“Mộ Minh bị đánh chế.t, cô thật sự không lo lắng sao?” Lâm Du Du nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi.

"Không phải anh ta chết rồi, trên đời sẽ bớt đi một tên cặn bã hay sao?!"

Tôi trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó, tôi dứt khoát chặn số của Lâm Du Du.

—------

Ngày hôm sau.

Mộ Minh tìm tới tận cửa.

Anh ta chưa chế.t à?

Tôi đi dạo về đã thấy bóng dáng cao lớn của anh ta dựa vào tường hành lang, những người đi qua đều không kiềm được mà ngoái đầu ngước.

Mặc dù trên khuôn mặt anh ta có không ít vết bầm tím, song anh ta vẫn cực kì đẹp trai.

Nhưng tôi giờ đây miễn dịch với sự đẹp trai này rồi.

Tôi bình tĩnh lướt qua anh ta.

“Khương Nam.” Mộ Minh gọi tôi.

Tôi phớt lờ.

“Cô bị bệnh tại sao không nói cho tôi biết?” Mộ Minh chặn tôi lại.

Tôi nhíu mày, bày ra vẻ mặt chán ghét: "Mộ tiên sinh, mối quan hệ của chúng ta là gì, tại sao tôi phải nói cho anh biết?"

"Chúng ta là..." Mộ Minh có chút kích động, song lại có chút không tự tin nói: "Chúng ta từng là vợ chồng."

“Đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy, đời này chuyện tôi hối hận nhất chính là gả cho anh.”

“Khương Nam, cô không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?” Mộ Minh tức giận, ánh mắt phiếm hồng.

"Nói với anh tôi không đàng hoàng được."

“Rốt cuộc cô mắc bệnh gì?” Mộ Minh hỏi tôi.

"Anh nói xem?"

Ung thư, có gì tốt đẹp chứ?!

"Khương Nam, đừng giả vờ chết tìm sự đồng tình của tôi, tôi sẽ không mắc lừa cô!"

“Vậy thì cút!” Tôi hét lên.

Đối với Mộ Minh, tôi thực sự đã mất hết kiên nhẫn.

Điều ước duy nhất bây giờ của tôi là không bao giờ gặp lại Mộ Minh nữa.

Có mỗi như vậy thôi cũng khó khăn sao?!