Rời Đi

Chương 5

7.

Mộ Minh kinh ngạc nhìn tôi.

Nhìn da đầu bóng nhẵn của tôi, lâu sau mới hỏi: "Sao cô lại cạo đầu?"

"Anh chưa từng nghe câu làm lại từ đầu à?”

“Khương Nam, cô đ.iên rồi!” Mộ Minh dường như không thể chấp nhận bộ dạng hiện tại của tôi, “Chỉ là ly hôn thôi mà, sao cô phải tự làm khổ mình thế này?!”

"Mộ tiên sinh, ngài nghĩ nhiều rồi. Cạo đầu chỉ là sở thích cá nhân của tôi, không liên quan gì đến ngài. Mời ngài trả lại bộ tóc giả cho tôi."

Mộ Minh càng nắm chặt bộ tóc giả hơn.

Lúc này, một số người xung quanh đều nhìn sang chúng tôi.

Thứ nhất, tiếng chúng tôi cãi nhau có vẻ hơi lớn.

Thứ hai, một người phụ nữ mang chiếc đầu nhẵn bóng, ít nhiều gì cũng có phần khác biệt.

"Thôi kệ vậy, anh thích thì cứ giữ làm kỷ niệm."

Bây giờ, tôi thà bị bao vây bởi cái nhìn của những người xung quanh còn hơn là xin xỏ Mộ Minh bất cứ điều gì.

"Khương Nam."

Lần này, Mộ Minh nắm lấy cánh tay tôi.

"Đừng chạm vào tôi!"

Tôi hất tay anh ta ra.

Cơn tức giận bị kìm nén cuối cùng cũng bùng phát.

Mộ Minh ngây người nhìn tôi.

"Anh có biết anh bẩn như thế nào không?! Có biết hiện tại anh đứng trước mặt khiến tôi cảm thấy buồn nôn đến thế nào không! Anh nghĩ đêm đó tôi vui vẻ ư? Nói cho anh hay, sau khi xảy ra sự việc, tôi đã tắm rửa hai tiếng đồng hồ!"

“Cẩn thận lời nói của cô.” Mộ Minh bị ta chọc tức.

"Mộ tiên sinh, người tình cũ thì cũng coi là người đã qua đời!"

"Cô ng.uyền r.ủa tôi?! Sao cô không đi chế.t đi?"

"Yên tâm, tôi sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt anh nữa. Kiếp này không, kiếp sau cũng sẽ đi đường vòng!"

Thật đó.

Nếu để tôi làm lại từ đầu, tôi tuyệt đối sẽ không vì cậu bé năm nào mà đánh mất chính mình.

8.

Trước khi phải nhập viện cho đợt hóa trị tiếp theo, tôi đã đi đặt phần mộ cho mình.

Ngay bên cạnh bố.

Tôi còn đặc biệt đi gặp thầy phong thủy một chuyến xem về cuộc sống hôn nhân của tôi ở kiếp sau, tôi bảo, kiếp này tôi quá đau khổ rồi, đau khổ đến sợ luôn rồi.

Thầy phong thủy có lẽ bị cảm động trước thái độ của tôi, ông cẩn thận xem giúp tôi cả một ngày, cuối cùng viết ra thật chi tiết những điều cần chú ý khi chôn cất, thậm chí còn viết cả cách đặt hộp đựng tro cốt.

Lúc chuẩn bị từ nghĩa trang quay về, tôi tình cờ gặp một người phụ nữ lạ mặt.

Ba ấy liếc nhìn tôi, tôi cũng liếc nhìn bà ấy, rồi chúng tôi cứ thế lướt qua nhau.

—----------

Kết quả của lần hóa trị thứ hai không tốt hơn lần đầu tiên.

Sau khi làm xong, tôi nôn thốc nôn tháo.

Bác sĩ khuyên tôi không nên xuất viện nếu ở nhà không có ai chăm sóc.

Tôi đồng ý.

Một người thực sự rất cô đơn.

Nếu không vì cô đơn, có lẽ tôi đã không lựa chọn ở bên cạnh Mộ Minh nhiều năm như vậy.

Tôi sợ việc mình là người duy nhất tồn tại trên cõi đời này.

Nhưng giờ thì ổn cả rồi.

Tôi sẽ không còn bị thế giới bỏ lại nữa, tôi sẽ là người bỏ lại thế giới phía sau.

Sau khi nhập viện, tôi thuê một dì giúp việc.

Nhìn bà có vẻ quen quen.

Sau đó, tôi nhớ ra bà chính là người mà tôi từng gặp ở nghĩa trang lần trước.

Bà cũng có người thân được chôn cất ở đó sao?!

Đúng là trùng hợp thật.

Sau khi tôi chế.t, nói không chừng thỉnh thoảng bà cũng sẽ đến giúp tôi tảo mộ.

Không biết liệu bà ấy có muốn giúp cả bố tôi hay không.

Tôi sợ sau khi tôi chế.t đi, cỏ dại sẽ mọc đầy trên mộ của hai bố con, thế thì đúng là bi thương quá đi mất.

Vì hóa trị, tôi hầu như không ăn uống được gì.

Kể cả khi những bữa ăn hàng ngày lúc nào cũng phong phú và bổ dưỡng.

Không thể không cảm thán, thức ăn trong nhà ăn của bệnh viện rất ngon.

Chỉ đáng tiếc, tôi không có may mắn để thưởng thức chúng.

"Khương tiểu thư, ăn nhiều một chút đi, cô gầy quá."

Mỗi lần tôi buông bát đũa xuống, dì giúp việc đều xót xa khuyên bảo.

Tôi lắc đầu.

Sau khi ăn xong, tôi thường có thói quen đi dạo quanh khu bệnh viện.

Bắc Thành đã vào đông rồi.

Hơi lạnh phả vào mặt khiến tôi rùng mình.

“Cô Khương, sức khỏe của cô không tốt, chúng ta về thôi.” Dì giúp việc khuyên tôi.

Bà rất tốt với tôi, dù tôi không thực sự trả cho bà nhiều tiền.

Tôi nhìn bầu trời xám xịt và hỏi: "Dì ơi, dì cũng có con gái ạ?"

Nếu không, làm sao có thể có được sự đồng cảm này?!

Tôi thấy mắt bà đỏ hoe.

Bà nặng nề gật đầu.

“Con gái của dì hẳn là phải hạnh phúc lắm.” Tôi cảm thán

Tôi thấy nước mắt bà rơi xuống.

“Cháu nói gì sai sao?” Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy.

Bà vội vàng lắc đầu: "Không, chỉ là tôi và con gái không ở cùng nhau."

"Vậy thì hẳn là dì phải nhớ cô ấy lắm."

“Tôi nhớ chứ.” Bà gật đầu, lại hỏi tôi: “Cô có nhớ mẹ không?”

“Không nhớ.” Tôi buột miệng.

Bà nhìn tôi.

Trong đôi mắt bà ẩn chứa một nỗi buồn mà tôi không thể hiểu được.

"Đời này có hai người mà cháu chán ghét nhất, người thứ nhất là Mộ Minh, người thứ hai chính là mẹ mình."