"Chồng ơi, tha cho em"...
Bạch Kiều Hiên giật mình tỉnh giấc, việc đầu tiên chính là kiểm tra họa mi trong quần, may quá vẫn còn, cậu thở phào một hơi, lại nhình ngó xung quanh, vẫn là khách sạn hôm qua, hóa ra chỉ là mơ, đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma.
"Có chuyện gì vậy?" Hàn Tư Thương hỏi.
"Chô.a..anh tỉnh từ khi nào".
"Hồi nãy em liên tục gọi chồng, chồng nào vậy?" Chính là nụ cười đó, nụ cười đã suýt thì cướp mất con tym của cậu.
"Anh" Bạch kiều Hiên theo phản xạ vẫn còn lưu lại mà trả lời.
Hàn Tư Thương à một tiếng, nét cười trên gương mặt hắn vô cùng dịu dàng, khác hẳn hồi nãy.
Bạch Kiều Hiên rốt cuộc cũng nhận ra, xua tay, lại nghĩ đến giấc mơ hôm qua, cậu rùng mình một cái sau đó không nói thêm gì nữa.
Hàn Tư Thương không phải người nói nhiều, tỉnh rồi lền xuống giường đi vệ sinh cá nhân, sau đó đi nấu bữa sáng, quả là một ông chồng đảm đang chuẩn mực xã hội, Hàn Tư Thương thầm nghĩ.
Bạch Kiều Hiên không có việc gì đành đến công ty của Hàn Tư Thương tham quan một chút.
Công ty này không khác công ty Hạ gia là mấy, chỉ khác bên Hàn Tư Thương làm về mảng thiết bị điện tử, công ty Giao Triển của Hạ gia lại làm về mảng game nên có nhiều bộ phân khác nhau nột chút, chung quy đều rất ra gì, chưa nói đến đây chỉ là trụ sở hai của Hàn thị.
Ánh mắt đổ dồn về phía Hàn Tư Thương cùng Bạch Kiều Hiên, cậu!, một người vô tư cũng bị những ánh mắt ấy làm cho ngượng ngùng bám sau áo Hàn Tư Thương.
Hạ Hiên chưa từng đến công ty của Hàn Tư Thương, hầu như hai người đều gặp ở bal hoặc KTV, hơn nữa đây còn là trụ sở hai, không trách nhân viên đối cậu lạ lẫm.
"Nam nhân kia đẹp thật đó, y là ai vậy?".
"Nhìn rất xứng đôi với Hàn tổng nha".
"Không lẽ... Chúng ta sắp có Hàn phu nhân rồi".
Tin Tức lan nhanh, một đám nữ nhân gào thét than sếp đã là hoa có chủ, bạn họ còn mong gì nữa, một đám lại chơi hệ CP, điên cuồng ship, đám còn lại ngồi ăn dưa, ừm, vẫn là dưa ăn ngon nhất.
Tổng giám đốc ở đây là một cô gái trẻ xinh đẹp, sơ mi cùng váy đen công sở thôi đã đủ quyến rũ, Bạch Kiều Hiên nhìn đến mê, mông ra mông, ngực ra ngực, ngũ quan tỉnh xảo, mắt to mi dài, khóe mắt cong lên ném mị nhãn về phía Bạch Kiều Hiên nhằm đánh giá một phen, xong lập tức cúi người chào sếp tổng.
Trùi ui giọng mà cũng ngọt như vậy sao, Bạch Kiều Hiên thầm mắng đúng là yêu tinh câu nhân, liền nhanh như vậy đem hồn cậu câu mất tiêu.
"HẠ HIÊN!!!" Hàn Tư Thương quát.
Bạch Kiều Hiên giật nảy mình, phát hiện bản thân đứng cách Hàn Tư Thương một khoảng rất xa, ngược lại cùng tư vị mỹ nhân sắp đem ánh mắt dán lên người nàng.
Bạch Kiều Hiên biết hành động mình có phần vô lễ, đành chạy theo sau Hàn Tư Thương.
Tổng giám đốc ở đâu rất đúng gu cậu, là nữ cường có nhân sắc có địa vị, cười lên còn rất đẹp, giọng nói ngọt ngào trong trẻo lại mang vài phần nội lực, Bạch Kiều Hiên mười tám năm chưa thấy cô gái nào thú zị như vậy, không khỏi cảm thán một câu.
Cô gái này thiệc thú zị!!.
Ngồi trong phòng làm việc, Bạch Kiều Hiên chăm chú nhìn Hàn Tư Thương, đàn ông đẹp nhất là khi nghiêm túc làm việc, cậu cũng cảm thấy như vậy, mà hình như Hàn Tư Thương vẫn luôn chau mày từ khi cậu cùng nữ giám đốc chao đổi ánh mắt, nhưng điều làm cậu chú ý hiện giờ là có phải Hàn Tư Thương có ý với mình, cứ nghĩ đến Bạch Kiều Hiên lại có chút sợ hãi và ghét bỏ không lý do.
"Sao vậy?".
Bạch Kiều Hiên không biết lấy đâu ra dũng khí, hỏi: "Hàn ca, anh thích em?" Nói xong mới biết mình lỡ lời, hối hận đã không kịp.
Hàn Tư Thương nhìn cậu, ánh mắt dịu đi vài phần, bộ dáng vô cùng nghiêm túc hỏi lại: "Nếu anh tỏ tình, em có đồng ý không?".
Bạch Kiều Hiên ngây như phỗng, cậu có phần không muốn đồng ý, lại luyến tiếc nếu từ chối.
"Anh cho em thời gian" Thời gian sẽ trả lời tất cả.