Bạch Kiều Hiên ngồi trên ghế nửa ngày cũng chẳng thấy Hàn Tư Thương có động tĩnh, bầu không khí phút chốc trở nên vô cùng ngượng ngùng.
"Hàn ca, anh đến đây từ khi nào?" Bạch Kiều Hiên nói.
"Ừm, hôm qua, sau lúc em từ chối tôi!".
"..." Hàn Tư Thương sao giận dai như vậy, mấy ngày qua bồi hắn đi chơi còn chưa đủ, Bạch Kiều Hiên chỉ cảm thấy tính tình Hàn Tư Thương hệt như con nít.
.
.
.
"Em với Lâm gì đó quen nhau từ khi nào?".
Rõ ràng lúc trước còn dõng rạc phanh phui thân phận Lâm Thời Vũ, bây giờ lại Lâm gì đó, cảm giác hắn làm màu quá thể, Bạch Kiều Hiên không có ý định phủ nhận.
"Lâu rồi".
Hàn Tư Thương cười lạnh: "Làm rồi?".
Bạch Kiều Hiên hiểu ý: "Đương nhiên ạ, em còn là người nằm trên" Cậu hai tay giang rộng đặt trên ghế, bày tư thế ngầu lòi, miệng cười đểu cáng, vô cũng hãnh diện về bản thân.
Hàn Tư Thương sớm thấy quan hệ hai người không bình thường, ánh mắt lạnh đi vài phần.
(H2O ko có thuốc, đừng chờ mong).
Hiện tại còn là buổi chiều, vì trong khách sạn thiết kế cả phòng bếp, Hàn Tư Thương thuận thế đưa cậu đi mua chút đồ ăn tối, còn thuận tay bỏ rất nhiều đồ ăn vặt vào xe đẩy, có một sự thật là cả Hàn Tư Thương và Bạch Kiều Hiên đều rất thích ăn vặt, chỉ là Hàn Tư Thương không thích những đồ quá ngọt, còn Bạch Kiều Hiên thích ngầu nên cũng không hay để tâm đến đồ ăn vặt lắm.
Hàn Tư Thương đương nhiên sẽ mời cậu ở lại ăn tối, Bạch Kiều Hiên từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, căn bản không biết nấu ăn, Hàn Tư Thương ngược lại rất chuyên nghiệp, hắn mặc vào tạp dề, thắt nơ bướm, điêu luyện lựa rau làm cá, không ít phút sau một bàn đồ ăn đã được dọn ra, gồm bốn món mặn, hai món chay và một món canh.
"Chút nữa còn có thêm người ạ?".
"Không?".
"Sao anh nấu nhiều như vậy, hai chúng ta làm sao ăn hết!"
Hàn Tư Thương ừm một tiếng qua loa, liên tục gắp đồ ăn vào bát Bạch Kiều Hiên.
"Oa, nhon quá ik Hàn ca, an náu ăn giỏi quá hà" Bạch Kiều Hiên ra sức nịnh bợ, hai má phính lên vì bị Hàn Tư Thương nhét đồ ăn, dần ửng hồng khi dính khói nóng.
Hàn Tư Thương không nói gì, hắn ước thời gian dừng lại tại đây, ước Bạch Kiều Hiên gọi hắn một tiếng "Chồng", ôm hắn, yêu hắn...
"Muộn rồi, ngủ lại đây một đêm" Biết cho dù nói không Hàn Tư Thương sẽ dùng mọi cách giữ cậu ở lại, Bạch Kiều Hiên ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy vì nói đây là khách sạn, nên nói đây giống nhà trọ, chỉ là cách bày trí vô cùng sang trọng, có phòng tắm có phòng bếp có phòng ngủ, cuối giường còn có tivi màn hình to, thật ra phòng này đã bị Hàn Tư Thương mua đứt, phòng bếp cũng là hắn thuê người sửa lại.
Hai đại nam nhân chen chúc trên một chiếc giường, trước khi đi ngủ Hàn Tư Thương đưa cậu một cốc sữa ấm, uống xong liền ngủ li bì.
Bạch Kiều Hiên khó khăn mở mắt, khoảng không trắng xóa khiến cậu có chút sợ hãi, Bạch Kiều Hiên cử động tay chân, ý muốn ngồi dậy tức khắc vụt tắt...cái quái gì thế.
Thân thể cậu trần trụi nằm trên giường bệnh nhân, tay bị còng lên đầu giường, chân dạng ra thành hình chữ V, cũng bị khóa lại.
"Tỉnh rồi!" Hàn Tư Thương mở cửa, theo sau là hai bác sĩ già đời.
"Hàn ca, có chuyện gì thế, thả em ra đi có gì từ từ nói mà".
Hàn Tư Thương đến trước mặt cậu, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: "Nằm trên hả, không sao, cắt đi là được".
" C.c.. Cắt cái g..gì?" Bạch Kiều Hiên sắc mặt trắng bệch, toàn thân đón một trận gió lạnh.
Hàn Tư Thương phất tay, một người cầm dụng cụ mổ xẻ, một người cầm kim tiêm tiến vào.
"Yên tâm, tiêm thuốc tê sẽ không đau nữa".
Bạch Kiều Hiên ra sức hét, hét chán liền quay sang cầu xin Hàn Tư Thương: "Hàn ca..hức..anh tha cho em, em chưa có làm gì hết á, em đùa thôi, anh cắt ồi sau này em nắc kiểu gì huhuhu".
Thuốc tê sau đó vẫn được tiêm vào, Hàn Tư Thương trầm ổn đứng một bên: "Chồng yêu em lắm, nhưng sẽ không tha thứ nếu em dám đi nɠɵạı ŧìиɧ, biết chưa!!".
Bạch Kiều Hiên không rõ hắn nói gì, vẫn gật đầu lìa lịa, nước mắt nước mũi vì thế mà bantumlum
Sau đó cậu ngất đi... (Liệu họa mi có còn hót).