Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 20: Viện điều dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ (20)

Khang Mại hùng hùng hổ hổ đi đến khu nội trú.

Uông Hiểu Linh không xa không gần đi theo sau anh ta.

Khang Mại đi vài bước, không nhịn được quay đầu lại hung ác quát cô ta: “Cô đi theo tôi làm gì?”

“Tôi…” Uông Hiểu Linh cách Khang Mại không xa, ôm chặt hai tay đánh bạo nói: “Đâu phải mình anh được đi đường này, tôi cũng muốn về khu nội trú.”

Khang Mại lạnh giọng ồ một tiếng, đột nhiên nhường đường cho cô ta: “Cô đi trước đi.”

Uông Hiểu Linh: “…”

Khang Mại vừa hung ác vừa bất cận nhân tình, không thèm để ý cô ta. Cô ta muốn lôi kéo làm quen nhưng không có cơ hội nên đành phải bực bội đi trước, mỗi bước đi đều rất cẩn thận.

Khang Mại bất thiện trừng cô ta. Uông Hiểu Linh một trước một sau lên tầng. Khi đi đến quầy y tá, đúng lúc Mạc Đông với đôi tình nhân nhỏ đang ở đây. Có lẽ họ đang thương lượng chuyện bỏ phiếu.

“Hiểu Linh…” Mạc Đông gọi Uông Hiểu Linh, “Cô đi đâu vậy?”

“Liên quan gì đến mấy người.” Có lẽ Uông Hiểu Linh đã chắc chắn rằng bọn họ sẽ chọn mình nên cô ta hoàn toàn không cho bọn họ sắc mặt tốt.

Mạc Đông: “…”

Phó Kỳ Kỳ nhỏ giọng thầm thì: “Thái độ gì thế không biết…”

Hai mắt Uông Hiểu Linh đầy tơ máu bất thiện trừng Phó Kỳ Kỳ.

Khang Mại không để ý tới sóng ngầm mãnh liệt giữa bọn họ, hỏi y tá mượn bút, tùy tiện viết hai cái tên lên rồi ném cho y tá sau đó về thẳng phòng.

Đến khi anh ta về phòng liền phát hiện Ngân Tô lại đang ngủ, trên tủ đầu giường để hai cái ấm đun nước, trong một cái ấm đun nước còn có một cánh tay tái nhợt nhô ra, ngón tay đang lần mò xung quanh miệng ấm đun nước.

“…”

Từ giờ đến bữa trưa còn một tiếng, Khang Mại cũng tranh thủ nằm xuống nghỉ ngơi.

Chắc chắn tối nay sẽ còn nguy hiểm hơn tối qua, anh ta cần cố gắng tranh thủ thời gian ngủ.

* * *

Giữa trưa, nhà ăn.

Trước giờ ăn, hoạt động chiếm vị trí lại càng nguy hiểm hơn. Nếu không phải Ngân Tô vừa vào đã gϊếŧ chết một bệnh nhân như buổi sáng thì có lẽ sẽ có bệnh nhân ra tay với bọn họ.

Mà cơm trưa nay còn phong phú và nhiều hơn…

Giống như vì giảm bớt bệnh nhân nên thức ăn nhiều hơn, cuối cùng chia cho bọn họ.

Tôn chỉ đầu tiên của nhà ăn chính là: Không được lãng phí.

Lãng phí sẽ bị nhân viên nhà ăn trừng phạt.

Trước tiền đề này, bệnh nhân đã giảm bớt nhưng thức ăn lại không giảm, vậy nên số thức ăn đó nhất định phải chia cho những bệnh nhân và người chơi khác.

Quá là hợp lý luôn.

“…”

Ngân Tô nắm chặt nĩa xiên mạnh miếng thịt, hợp lý cái con khỉ ấy!

Ngân Tô ăn không hết cũng không sao, cô có thể chia sẻ với những bệnh nhân khác nhưng những người chơi khác không dám học cô, người nào người nấy đều bày ra vẻ mặt đau khổ cố nhịn cơn buồn nôn xuống ăn hết thức ăn.

Ăn được mấy miếng là lại ngừng, chắc bọn họ vẫn chưa thể chấp nhận được cái mùi này. Ngân Tô giải quyết xong đống phiền phức của mình thì bắt đầu quan sát những người khác trên bàn ăn.

Vẻ mặt của Mạc Đông cùng với đôi tình nhân nhỏ kia có vẻ tốt hơn hồi sáng rất nhiều, có lẽ đã phát hiện ra quy tắc ‘Cơ thể không khỏe có thể đi kiểm tra’ là chính xác rồi.

Sau bữa sáng Uông Hiểu Linh liền đi theo Khang Mại, Khang Mại đã đi kiểm tra cơ thể nên chắc cô ta cũng đã kiểm tra, trông trạng thái cũng khá tốt.

Nhưng lúc này cô ta đang vùi đầu vào thức ăn, trông rất u ám.

Bởi vì số lượng thức ăn tăng nên đám Mạc Đông không thể ăn được hết, bị nhân viên nhà ăn bắt đi.

Bây giờ nhân viên nhà ăn chưa thể trực tiếp làm tổn thương bọn họ nhưng sau khi bị trừng phạt, rõ ràng trạng thái cơ thể sẽ kém đi.

Chắc chắn thức ăn trong nhà ăn cũng có tác dụng giống vậy…

Cộng thêm chai thuốc kỳ lạ buổi tối. Cái phó bản này không ngừng làm cho cơ thể người chơi bị ô nhiễm, cứ tiếp tục ô nhiễm như vậy thì e rằng đến cuối cùng ngay cả kiểm tra ban ngày cũng chẳng thể làm cơ thể người chơi có chuyển biến tốt hơn bao nhiêu.

Cô không ăn thức ăn có vấn đề trong nhà ăn, cũng không uống thuốc nên hiện giờ trạng thái cơ thể cô cũng coi như là ổn, không có cảm giác gì quá rõ ràng.

Ngân Tô lại đi quanh vườn hoa tiêu cơm rồi quay lại tầng, đúng lúc thấy y tá trưởng đưa Khang Mại với Uông Hiểu Linh đi.

Hai người này bị chọn gần như không phải điều gì quá bất ngờ.

Ba người Mạc Đông không dám đối mặt với Uông Hiểu Linh, vội vàng tránh ánh mắt oán hận của cô ta.

Ngược lại Khang Mại không có vấn đề gì hết, dù sao anh ta cũng đã sớm dự liệu được tình huống này, thái độ với những người chơi khác vẫn khinh thường như trước.

Đợi y tá trưởng đưa Khang Mại cùng Uông Hiểu Linh đi xa, Phó Kỳ Kỳ hoảng sợ nhưng vẫn nói: “Liệu ngày mai có còn bỏ phiếu nữa không?”

Ngày thứ nhất là một phiếu, ngày hôm sau lên hai phiếu, vậy không phải ngày thứ ba sẽ thành ba phiếu à?

Nhưng chỉ còn lại ba người bọn họ…

Không được chọn người chơi đã được loại bỏ hiềm nghi, vậy bọn họ thậm chí còn phải bỏ phiếu cho nhau.

“Có lẽ… Trong số họ có một phóng viên đấy nhỉ?” Không biết Tưởng Lượng đang an ủi Phó Kỳ Kỳ hay tự an ủi bản thân: “Không cần phải quá lo.”

“Ha…”

Ngân Tô đột nhiên cười thành tiếng, ba người đồng loạt nhìn về phía cô.

Mạc Đông: “Cô Ngân Tô, cô cười gì vậy?”

“Nghĩ đến một chuyện buồn cười.” Ngân Tô không cười nữa, hơi nhướng mày hỏi: “Sao vậy, hay là tôi không thể cười?”

Cười bọn họ đến giờ này rồi mà vẫn còn ký thác hy vọng vào những giả thiết hư vô mờ mịt.

Ngân Tô cảm thấy Uông Hiểu Linh nói số phiếu bằng nhau cũng là một cách. Y tá trưởng nói bọn họ không bỏ phiếu thì tất cả sẽ bị ‘đưa đi’, người bị chọn cũng sẽ bị mang đi, nhưng lại không nói số phiếu bằng nhau thì sẽ như thế nào.

Nếu ngày đầu tiên bọn họ không vội vàng bỏ phiếu cho cô thì có lẽ mọi người sẽ có thể thử trường hợp số phiếu bằng nhau.

Mà cho dù số phiếu bằng nhau cũng có vấn đề đi nữa thì dựa theo quy tắc thông thường trên giang hồ, ngày đầu tiên trong phó bản tương đối an toàn thì thử một chút cũng chẳng mất mát gì, cùng lắm là bị trừng phạt, cơ thể bị ô nhiễm chút thôi.

Đáng tiếc bọn họ lại quá vội vã muốn đẩy cô ra ngăn chặn tai họa.

Ngân Tô không để ý tới bọn họ nữa, quay về phòng. Cô định tối nay sẽ đi tìm manh mối nên phải dành cả buổi chiều này để ngủ một giấc trong phòng mới được.

Khang Mại về trước bữa tối, giống một kẻ đáng thương chật vật như bò từ trong đống rác ra vậy.

Kẻ đáng thương còn mang về một quy tắc cấm kỵ: “Ban ngày không có người chết.”

Ngân Tô không quá bất ngờ gật đầu.

Có lẽ phó bản này nguy hiểm vào buổi tối, cơ hội người chơi thăm dò manh mối không nhiều lắm.

Vậy nên ban ngày chính là thời gian người chơi thăm dò manh mối, có quy tắc ‘Ban ngày không có người chết’ bảo vệ người chơi nên điều này rất bình thường.

Nhưng NPC có thể dùng đủ cách làm ô nhiễm người chơi, khiến cơ thể người chơi trở nên kém đi. Làm vậy có thể ngăn cản tiến độ người chơi thăm dò manh mối, lại còn gia tăng tỷ lệ tử vong của người chơi vào ban đêm.

Khang Mại âm trầm mắng hai tiếng: “Phó bản này quá khó.”

“Khó?” Ngân Tô chỉ thấy phó bản này hơi ghê tởm thôi chứ không thấy khó gì mấy. Dù sao thì hình như quái vật trong phó bản này rất yếu, một dao một con, rất dễ gϊếŧ.

“Cô không thấy khó hả? Phó bản tân thủ vốn không nên khó như thế này.”

Hai phó bản tân thủ trước của anh ta đều rất đơn giản.

“Khó… Nhỉ.” Ngân Tô lặng yên không tiếng động rời đi năm năm rất biết nhập gia tùy tục. Dù sao thì hiện giờ cô cũng không hiểu độ khó của cái phó bản trong trò chơi cấm kỵ này là nó như thế nào.

Khang Mại: “…”

Cô lại thêm một từ ‘Nhỉ’ rất đáng ngờ!

Khang Mại đen mặt rửa sạch máu trên người mình, “Có phải cô có manh mối gì khác không?”