Y tá trưởng kiểm tra đánh dấu vào tờ đơn kiểm tra, quay đầu khó hiểu nhìn cô, “Cô có một em họ, rồi sao nữa?” Khoe cô có một em họ sao?
“Hình như em ấy cũng ở đây.” Ngân Tô mỉm cười lễ phép đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn gặp em ấy.”
“Vậy sao.” Y tá trưởng đi đến phòng bệnh tiếp theo, ra vẻ rất dễ nói chuyện: “Vậy em họ cô tên gì, để tôi đưa cô qua.”
“Tiểu Miêu.”
“…”
Y tá trưởng quay đầu nhìn Ngân Tô, hơi nhíu mày nhìn cô thật kỹ.
Ngân Tô nghênh đón ánh mắt của cô ta, tiếp tục mỉm cười: “Sao thế? Em ấy chết rồi sao?”
Y tá trưởng mặt mày sa sầm, rõ ràng đang hoài nghi cô: “Cô ấy là em họ cô thật à?”
Ngân Tô hùng hồn: “Đương nhiên rồi, tôi còn lừa cô được chắc?”
“Vậy tên đầy đủ của em họ cô là gì?”
“…”
Ngân Tô dựa người lên khung cửa, đột nhiên uy hϊếp: “Tôi có thể cho cô làm y tá trưởng thì cũng có thể cho người khác lên làm y tá trưởng. Lại nói, số lượng y tá muốn lên làm y tá trưởng ở đây cũng không ít đâu…”
“…”
Mặt y tá trưởng có chút vặn vẹo.
Ngân Tô học theo dáng vẻ của cô ta hồi nãy, chăm chú nhìn cô ta: “Y tá trưởng tiền nhiệm ấy, có lẽ bây giờ đến cả hài cốt cũng không còn đâu. Cô không muốn mình cũng rơi vào kết cục như vậy chứ? Nhìn da thịt mềm mịn này xem, thật ra tôi cũng không nỡ đâu.”
Đối với Ngân Tô, người nắm giữ thông tin quan trọng trong việc thăng chức của y tá trưởng thì y tá trưởng có muốn làm khó cô cũng chẳng có cách. Hiện giờ cô ta chưa thể ra tay với cô nên chỉ có thể nhịn xuống.
Dù sao thì cô ta cũng không muốn bị giáng chức, hay qua tòa kiểm tra bên kia trực…
“Tôi chỉ muốn gặp cô em họ đáng thương kia của tôi thôi, chút chuyện nhỏ như vậy, cô xem…”
Đây mà là chuyện nhỏ ấy hả?
Đó là em họ cô?
Nhưng mà…
Y Tá trưởng nghĩ đến gì đó, khóe miệng lại nở một nụ cười lạnh như băng: “Tình trạng của Tiểu Miêu không được tốt lắm, phải cách ly một mình, tôi không thể tùy tiện dẫn cô đi gặp cô ấy được. Nếu cô thực sự muốn gặp cô ấy thì phải chờ đến tối lúc tan làm.”
Dường như Ngân Tô không phát hiện ra nụ cười quái dị của cô ta, sảng khoái gật đầu: “Được.”
“Cô còn có việc gì không?”
“Không có việc gì.”
Y tá trưởng nhìn cô chằm chằm, ý bảo cô không còn việc gì thì có thể rời đi, đừng làm ảnh hưởng đến cô ta làm việc.
Nhưng Ngân Tô không định đi mà ngược lại hùng hồn nói: “Tôi giám sát cô làm việc.”
Y tá trưởng: “…”
Ai cần cô giám sát!
Cô không có chuyện gì làm sao?
* * *
* * *
Ngân Tô không để ý đến việc y tá trưởng không tình nguyện, chủ động gánh vác công việc giám sát. Cô phát hiện trong những căn phòng ban ngày đóng cửa ở tầng này cũng có bệnh nhân.
Chỉ có điều ban ngày họ không ở đây.
“Bệnh nhân ở đây đâu?”
Y tá trưởng không muốn để ý cô.
Ngân Tô chọc chọc vai cô ta, “Tôi hỏi cô đấy. Sao cô lại không trả lời vấn đề của tôi?”
Y tá trưởng: “…”
Y tá trưởng rất bức xúc, khó chịu trả lời: “Đi làm kiểm tra rồi.”
“Sao bọn họ lại làm kiểm tra vào ban ngày? Tại sao lại sắp xếp chúng tôi kiểm tra buổi tối? Tôi cũng muốn làm kiểm tra vào ban ngày.”
“Bác sĩ điều trị của cô là bác sĩ Tề, bác sĩ Tề trực ca đêm nên cô chỉ có thể làm kiểm tra buổi tối thôi!” Y tá trưởng có hơi tức giận, giọng cũng lớn hơn không ít.
“Vậy tôi phải đổi bác sĩ điều trị thôi, tôi cảm thấy ông ta không có y đức, hoàn toàn không xứng làm bác sĩ điều trị của tôi.”
“Không được.”
“Làm sao thì mới được?” Ngân Tô đột nhiên tiến tới: “Bác sĩ Tề chết không phải là được rồi sao?”
Y tá trưởng: “!”
Y tá trưởng vừa quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của cô gái, trong đôi mắt hoàn toàn không có một tia sáng nào kia phản chiếu lại dáng vẻ sợ hãi của cô ta, trông vừa kỳ lạ vừa hài hước rất khó tả.
Y tá trưởng chưa từng thấy hoảng hốt như thế này bao giờ. Cô ta nắm chặt tờ đơn trong tay, cả người căng thẳng.
Ngân Tô mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cô ta vài giây, sau đó chậm rãi cười nói: “Đùa chút thôi, trông cô căng thẳng chưa kìa.”
“…”
Trông cô không hề giống đang nói đùa.
“Với lại, viện điều dưỡng của chúng ta không có viện trưởng à?” Cô không chỉ không tìm được những tư liệu có liên quan tới viện trưởng mà ngay cả văn phòng viện trưởng cũng không tìm thấy.
Một cái viện điều dưỡng lớn như vậy mà sao ngay cả một viện trưởng cũng không có được?
Điều này không bình thường!
“…”
Ai là chúng ta với cô? Y tá trưởng không tình nguyện nói: “Viện trưởng không ở trong nước.”
“À, thế bình thường ai chịu trách nhiệm ở đây?”
“…”
Y tá trưởng muốn nổi giận nhưng phải cố hết sức nhịn xuống: “Đây không phải chuyện cô nên hỏi.”
“Tâm sự chút thôi…”
Y tá trưởng rất không muốn tâm sự nhưng Ngân Tô lại cứ đi theo sát cô ta, một tấc không rời cuối cùng kích hoạt từ khóa, cô ta chỉ có thể bực bội trả lời.
* * *
Ngân Tô quấy rối y tá trưởng đến tận khi cô ta kiểm tra phòng xong cô mới nộp lại phiếu đã viết tên đến quầy y tá, lại hỏi y tá trưởng muốn một ấm đun nước mới sau đó về phòng.
Cái ấm đun nước trong phòng vẫn còn đang ngâm một vị khách phi nhân loại, tuy không ùng ục lăn lộn nhưng nó vẫn rất ngoan ngoãn ngâm mình trong đó.
Dù sao thì nó cũng được tận mắt chứng kiến đồng bạn của mình đến cả mảnh vụn cũng không còn…
Ngân Tô nằm trên giường ấn mở Cung điện bụi gai.
【Cung điện bụi gai: Đây là một tòa cung điện vô cùng rộng lớn và trống trải, nó đang rất mong đợi có khách vào ở. Bạn có thể đặt những vật phẩm mình thích hoặc không thích ở đây nhưng cũng cần phải trả một cái giá rất rất nhỏ. 】
【Phạm vi sử dụng: Cứ mỗi 48 tiếng cần hiến tế một lần, nếu không hoàn thành việc hiến tế, cung điện sẽ ở trong trạng thái đóng cửa, cung điện trong trạng thái đóng cửa sẽ không thể sử dụng. Nếu trạng thái đóng cửa vượt quá 48 tiếng mà chưa hoàn thành hiến tế, cung điện sẽ tự động tìm tế phẩm. Mong bạn không quên hiến tế. 】
【Trạng thái hiện tại: Mở cửa】
Ngân Tô: “…”
Cái thứ đồ chơi tà môn gì đây!
Không hiến tế cho nó là nó phản chủ!
Ngân Tô có thể cảm nhận được cung điện này rất lớn nhưng hiện tại diện tích có thể sử dụng được chỉ có một mét vuông…
Bất kể là ở đâu đạo cụ không gian đều rất hữu dụng nhưng cách sử dụng của cái đạo cụ này có phải hơi không được thân thiện lắm không nhỉ? Hiến tế để kích hoạt thì cũng thôi đi, giờ lại còn phải hiến tế để duy trì trạng thái mở cửa.
E rằng muốn mở rộng diện tích sử dụng cũng không tránh được việc phải hiến tế.
Ngân Tô tự nhận tính tình mình đã được mài giũa rất tốt cũng thiếu chút nữa không thể kiềm chế nổi, chỉ có thể tự tẩy não mình rằng ít ra có cái mà dùng cũng tốt hơn là không có gì… Ít nhất cũng có thể đựng được con dao.
Ngân Tô tắt giao diện cá nhân đi, bình tĩnh nhắm mắt lại, còn không quên căn dặn vị khách đang ngâm trong ấm đun nước: “Không được để những vị khách khác ghé thăm nha, nếu không thì ta đành phải đổi mi đi đấy.”
Vị khách phi nhân loại: “…”
Đổi đi ở đây có nghĩa là nó sẽ giống với đồng bạn của mình, đến chút tro cũng không còn ấy hả?
* * *
Bên kia Khang Mại đã lấy được thuốc giúp cho đùi anh ta chưa đến mức phải phế bỏ.
Nhưng cơ thể anh ta vẫn rất khó chịu. Sau khi cẩn thận nghiên cứu một lần những thông tin về quy tắc tìm được trong ngày đầu tiên, anh ta quay đầu đến tòa kiểm tra đi lấy số cho mình.
Đến khi anh ta ra khỏi tòa kiểm tra, triệu chứng trên người đã giảm bớt không ít.
[Đương nhiên nếu thấy có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nhanh chóng đi làm kiểm tra.]
Thế mà quy tắc này lại hoàn toàn chính xác.
Cơ thể của bọn họ có lẽ đều đã bị ô nhiễm. Nếu như không kịp thời loại bỏ thì rất có thể tối nay bọn họ sẽ càng ngủ say hơn.
Mà dù có sống qua đêm nay thì đến ngày thứ ba cơ thể sẽ càng kém hơn. Và đến cuối cùng, khi phải đối mặt với màn trốn gϊếŧ, bọn họ với cơ thể ốm yếu tàn tật như thế thì sao có thể trốn thoát khỏi những quái vật NPC kia.