Chu Hựu Chỉ ăn cơm trưa một mình, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ về bóng dáng của con trai dì Đổng. Cô ngậm đũa, nghĩ, chắc là cô với anh có duyên phận, nên mới có thể gặp lại như thế này.
Mẹ anh còn thích cô nữa, nên chắc là anh cũng không ghét cô.
Chiếc đũa chọc chọc vào phần cơm trắng, cô nhìn chằm chằm vào dĩa thịt gà mà ngây ngẩn, rồi sau đó như là nhớ ra cái gì, lập tức buông đũa, duỗi tay che mặt mình lại, cười ngây ngô.
Cô vừa nhớ lại hình ảnh lúc nãy anh chỉ mặc một chiếc quần bơi.
Lúc Đổng Nhạc Vân trở về, Chu Hựu Chỉ đã ăn xong rồi, bây giờ cô đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, nhưng thực chất là đợi bà về.
Đổng Nhạc Vân dọn dẹp chén đũa trên bàn, Chu Hựu Chỉ giả vờ hỏi một câu, “Dì ơi, bây giờ con trai dì ở bên ngoài ạ?”
“Đúng vậy, cũng không xa lắm, ngồi xe buýt đi là khoảng 10 phút. Nó sắp lên lớp 11 rồi nên phải tìm một nơi yên tĩnh để nó học bài. Nó cũng nói là lúc nghỉ hè muốn tìm công việc, gần đó có nhiều người nên tìm việc làm trong hè cũng dễ.” Nói đến đứa con trai hiểu chuyện của mình, trong mắt của Đổng Nhạc Vân toàn là sự dịu dàng.
“Anh trai tên gì vậy ạ?” Chu Hựu Chỉ tiếp tục hỏi.
Đổng Nhạc Vân cười nói, “Thẩm Hoài Dư, Hoài trong sông Hoài, Dư trông dư dả.”
Chu Hựu Chỉ lẳng lặng đọc lại hai lần, ba chữ lưu luyến trong môi cô một hồi lâu, cô mới khen: “Cái tên êm tai quá ạ.”
Chu Hựu Chỉ cho rằng nếu được nghỉ thì Thẩm Hoài Dư sẽ đến đây thăm mẹ, nhưng Đổng Nhạc Vân sợ con trai đi đường vòng vất vả nên vẫn luôn tự mình đem cơm đến chung cư cho anh, không cho Thẩm Hoài Dư tới biệt thự tìm bà.
Mãi cho đến khi Chu Lệ Hoa và Lâm Mạn Đồng đi công tác về, Chu Hựu Chỉ từ đó đến giờ vẫn chưa được gặp lại Thẩm Hoài Dư.
Không lâu sau đó là ngày công bố kết quả học tập cuối kỳ, vì Thẩm Hoài Dư mà Chu Hựu Chỉ xém quên mất món quà mà cô dành cho Lâm Mạn Đồng.
Lúc Lâm Mạn Đồng đi họp phụ huynh trở về với gương mặt không đẹp chút nào.
Phấn nền sang quý cũng không che giấu được gương mặt xanh xao của cô ta, khoé miệng hơi run rẩy, không phải cô ta lo lắng về thành tích của Chu Hựu Chỉ mà là phải giải thích thế nào với Chu Lệ Hoa.
Dù sao ông cũng đã bàn giao công việc rõ ràng cho cô ta, cô ta chỉ cần trông nom thành tích của Chu Hựu Chỉ mà thôi.
Lâm Mạn Đồng cứ tưởng chuyện này sẽ đơn giản, tuy thường ngày Chu Hựu Chỉ hay chống đối cô ta nhưng thành tích học tập vẫn luôn ổn định.
Cho đến nay, cô ta không cần phải bận tâm đến thành tích đó, chỉ cần diễn tròn vai một người mẹ kế hào phóng ưu nhã mà thôi. Cứ nhường nhịn cô nhóc 15 tuổi tính tình cổ quái này là được.
Cuộc sống phú bà giàu sang vừa sung sướиɠ lại nhẹ nhàng.
Nhưng đến hôm nay thì có một quả tạ rơi trước mặt.
Cô ta hơi đau đầu.
Chu Lệ Hoa còn chưa về nhà.
Chu Hựu Chỉ hình như còn đang chờ cô ta, thấy cô ta về, hiếm khi cô mới ngước đầu ngóng trông.
Lâm Mạn Đồng thấy trong ánh mắt cô có sự ranh mãnh thành công.
Lâm Mạn Đồng khụ giọng nói, đổi một đôi giày cao gót mười phân đang làm nổi bật dáng người cô ta, bước đôi dép lê mềm mại, ngồi vào bên cạnh cô.
Trong tay còn đang cầm phiếu điểm của Chu Hựu Chỉ
Đứng thứ 2 từ dưới lên
Người đứng chót không tới kiểm tra nên điểm bằng 0.
“Chỉ Chỉ, thành tích lần này của con… không được ổn lắm.” Lâm Mạn Đồng nhìn cô nói chuyện, trọng giọng nói là sự lo lắng vô cùng.
Chu Hựu Chỉ nhìn thoáng qua thành tích của chính mình, giả vờ khϊếp sợ nhìn lại Lâm Mạn Đồng, ánh mắt oan ức, nhỏ giọng thút thít: “Kém như vậy ạ? Trời ơi, sao con lại có thể rớt hạng nhiều đến vậy?”
Hình như Lâm Mạn Đồng tin vào dáng vẻ kinh ngạc này của cô.
Cô ta giật giật môi, “Chắc là nhầm chỗ nào rồi nhỉ, nhưng dạo gần đây con có cảm giác gì không?”
Chu Hựu Chỉ mờ mịt lắc đầu, giây tiếp theo bỗng rơi nước mắt, “Sao đột nhiên lại như vậy…”
Lâm Mạn Đồng hơi hoảng hốt, nắm lấy tay cô vỗ vỗ, an ủi: “Yên tâm, dì sẽ giúp con.”
Chu Hựu Chỉ nhịn sự sung sướиɠ của mình, đáy lòng khẽ hừ, dì muốn giúp tôi như thế nào?
Chu Hựu Chỉ giả vờ lau nước mắt, gật đầu.
Lâm Mạn Đồng thở dài một hơi, móng tay đỏ rực xoa giữa mày, đứng dậy, “Dì đi nghỉ ngơi trước, hôm nay dì mệt đuối người rồi.”
Mệt thật sự, cô ta trang điểm kỹ càng cho lần họp phụ huynh lần này cho Chu Hựu Chỉ, sáng sớm đã trang điểm lên tạo hình. Đến lúc họp phụ huynh lại bị giáo viên phê bình vì sự thụt lùi trong học tập, cô ta vẫn luôn tươi cười khéo léo, căng da đầu tiếp thu ý kiến của giáo viên.
Hôm nay nhục không biết giấu mặt chỗ nào.
Hơn nữa, Chu Lệ Hoa còn không biết chuyện này, nếu biết thì không chắc ông có giở trò gì với cô ta không.
Lâm Mạn Đồng xoa cổ, cầm lấy túi xách đi lên lầu.
Đổng Nhạc Vân đứng một bên nghe được, cho rằng Chu Hựu Chỉ lo lắng sợ hãi vì thành tích nên trấn an cô
“Bây giờ thành tích không quan trọng, quan trọng là phải tìm ra lí do, sau đó từ từ tiến bộ. Hựu Chỉ rất thông minh mà, sẽ đuổi kịp nhanh thôi.”
Chu Hựu Chỉ bĩu môi gật đầu, đột nhiên nhớ ra, ngẩng đầu hỏi Đổng Nhạc Vân: “Dì ơi, con trai dì học giỏi không ạ?”
Ánh mắt vô cùng tinh ranh.
Đổng Nhạc Vân không biết bây giờ nói ra có chọc giận Chu Hựu Chỉ không, nhưng bà vẫn nói theo cái nhìn khách quan: “Nó học trường THPT số 7, vẫn luôn đứng đầu khối.”
Trường THPT Số 7 là trường giỏi nhất trong thành phố, người ở Tuyền Thành đều biết, nếu vào được trường THPT Số 7 thì nửa người đã đậu vào đại học rồi.
Chu Hựu Chỉ khϊếp sợ há to miệng, sự bội phục và hâm mộ dấy lên trong lòng cô, lại cộng thêm một điểm cho anh.
Cô vẫn không thể chống cự lại những nam sinh học giỏi.
Thật ra thì cũng không phải.
Mà là cô không có sức chống cự Thẩm Hoài Dư.