Trong sân nhà của Chu Hựu Chỉ có một cái bể bơi, phải thay nước vào một ngày cố định.
Giữa trưa nay là lúc để thay nước.
Đổng Nhạc Vân nghĩ, trưa nay phải thay nước, Chu Lệ Hoa và Lâm Mạn Đồng còn chưa về, Chu Hựu Chỉ chắc sáng sớm cũng không xuống đây bơi, nên bà nhắn tin qua WeChat hỏi Lâm Mạn Đồng. Sau khi được cho phép thì mới hỏi Thẩm Hoài Dư sau khi thức dậy xong có muốn bơi không.
Thẩm Hoài Dư gật đầu nói muốn. Lần gần nhất được bơi lội là năm trước, lúc đi biển với Đổng Nhạc Vân, anh nhớ cái cảm giác được nước biển dịu dàng nâng lên.
Anh ăn sáng xong lại đọc sách một lát, lúc này mới cởϊ qυầи áo, mặc đồ bơi chuẩn bị xuống nước.
Trước khi xuống, anh chỉ lên lầu, hỏi mẹ mình: “Hình như nhà này có một con gái phải không mẹ. Em ấy có xuống đây không?”
Đổng Nhạc Vân nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ mới 8 giờ sáng, bình thường Chu Hựu Chỉ ngủ đến 9 gờ mới dậy, “8 giờ rưỡi con lên là được rồi.”
Nhưng tối qua Chu Hựu Chỉ ngủ không ngon giấc vì lũ muỗi, 8 giờ đã dậy, rửa mặt xong bực bội trong lòng.
Cầu thang đối diện với cảnh bể bơi ngoài sân, vừa lúc ánh mặt trời chiếu vào làn nước xanh nhạt, vì động tác của chàng trai mà nước gợn sóng, ánh vàng vừa lọt vào mắt cô, cô nheo mắt. Lúc phản ứng lại thì có một người ra khỏi bể bơi, anh tựa vào thành để nghỉ ngơi.
Trong nháy mắt nhìn thấy chàng trai kia, trái tim Chu Hựu Chỉ đập hẫng nửa nhịp, đầu óc của tỉnh táo, sự tức giận sáng sớm cũng biến thành mây khói.
Đầu tóc của Thẩm Hoài Dư ướt đẫm, anh hất tóc lên, lộ ra cái trán trơn bóng. Cả khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, anh khẽ vuốt cằm, không để ý đến cô. Lông mi nồng đậm che khuất ánh sáng trong con ngươi của anh, mũi cao thẳng, môi hé mở chậm rãi hô hấp. Bọt nước lăn từ khuôn mặt anh xuống đến cổ, rồi lại xuống ngực.
Phần thân trên mặt nước trắng sáng, đường cong cánh tay của thiếu niên mạnh mẽ, ngực phập phồng nhấp nhô, giọt nước lăn từ làn da anh xuống bể.
Chu Hựu Chỉ nhìn thân thể anh mà nghĩ, tuy ngày đó anh mặc áo thun trắng thôi đã rất đẹp rồi, nhưng lúc không mặc quần áo thì càng hấp dẫn hơn.
Anh phát hiện ra cô, trong nháy mắt động tác anh cứng đờ, hơi thở gấp gáp chợt dừng lại. Đổng Nhạc Vân còn đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho Chu Hựu Chỉ, không hề để ý đến bầu không khí xấu hổ của hai người ngay lúc này.
Anh chống vào thành, lập tức đi lên khỏi hồ bơi.
Chu Hựu Chỉ nghe tiếng nước xôn xao cách đó không xa, lại thấy thân hình rắn chắc của anh, bỗng chớp chớp mắt, bên tai cảm thấy nóng rực.
Quần bơi của Thẩm Hoài Dư bình thường là màu đen, mua từ năm trước lúc đi biển. Năm nay anh cao lên khoảng 5cm, tứ chi cũng lớn lên không ít, bởi vậy quần bơi này của anh không vừa người lắm.
Chật.
Thẩm Hoài Dư cất bước cầm lấy khăn lông cách đó không xa, Chu Hựu Chỉ nhìn chằm chằm, đầu tiên là xem chân anh, sau đó bị một cục nhô lên ở phần dưới thu hút sự chú ý.
Không phải là cô cố ý nhìn chỗ xấu hổ đó, lý trí còn không kịp khống chế hành vi của mình, ánh mắt tự dưng nhìn vào chỗ đó.
Chu Hựu Chỉ liếc mắt một cái, ý thức hành vi quá trớn của mình thì cô chuyển ánh mắt, nói chuyện với Đổng Nhạc Vân đang bận rộn trong bếp: “Dì Đổng, mọi người dậy sớm quá ạ…”
Đổng Nhạc Vân kinh ngạc: “Hôm nay con cũng dậy sớm quá ha.”
Chu Hựu Chỉ quay đầu, chỗ bể bơi đã không còn ai, chỉ còn một bãi nước trên nền gạch men sứ.
Đổng Nhạc Vân cho rằng Chu Hựu Chỉ để ý, nên bà giải thích: “Dì hỏi cô Lâm rồi, cô ấy nói được nên dì mới bảo con trai dì bơi một lát. Với lại lát nữa sẽ thay nước, con muốn bơi à? Chờ giữa trưa thay nước rồi lại bơi nhé.”
Chu Hựu Chỉ vội xua tay, nói không phải.
“Con không ngại, chỉ là lúc nãy thấy con trai dì ở bể bơi, con hơi bất ngờ.” Chu Hựu Chỉ cười cười.
Đúng là hơi bất ngờ.
“Dì tưởng con sẽ dậy trễ lắm chứ.” Đổng Nhạc Vân áy náy.
“Không sao mà ạ.” Chu Hựu Chỉ lại nói như vậy, cô xuống lầu, lẻn đứng bên cạnh Đổng Nhạc Vân, làm nũng: “Hôm nay bữa sáng là gì vậy ạ?”
Đôi mày nhíu chặt của Đổng Nhạc Vân cũng buông lỏng ra, cười nói: “Là sandwich mà con thích ăn nhất.”
Thẩm Hoài Dư lau mình xong muốn đi ra nói xin lỗi với Chu Hựu Chỉ.
Một đứa con trai xa lạ bỗng xuất hiện trong bể bơi nhà mình, đúng là rất kì quái.
Nhưng lúc anh đẩy cửa ra, chưa đi ra ngoài thì đã nghe Chu Hựu Chỉ nói với mẹ mình
“… Không sao đâu ạ.”
“Dì đừng coi mình là người ngoài. Dì ở nhà con, đương nhiên con cũng xem dì như là người nhà vậy.”
“Sau này nếu anh trai muốn bơi thì có thể đến đây ạ.”
Là giọng của thiếu nữ vô cùng ngọt ngào, mềm mại, có lúc nghe không rõ vì trong miệng ngậm đồ ăn.
Anh trai, kêu vô cùng tự nhiên.
Ánh mắt Thẩm Hoài Dư khẽ nhúc nhích.
Cô không hề kiêu căng như tiểu thư nhà giàu, thậm chí còn quan tâm đến người khác. Đổng Nhạc Vân khen không ngừng, rằng con gái nhà này ngoan ngoãn lanh lợi, bây giờ gặp được rồi, anh mới thấy mẹ mình nói không hề sai.
Cô rất hiểu chuyện. Anh cũng không cần phải lo lắng mẹ mình làm ở đây sẽ chịu khổ.
Chu Hựu Chỉ ăn sáng xong mà Thẩm Hoài Dư còn chưa xuất hiện. Cô ngại hỏi dì Đổng nên chỉ có thể cố ý ngồi trong phòng khách, ngồi trên sô pha xem TV một cách chán chường.
Đến giữa trưa, dì Đổng ăn mặc chỉnh tề đi ra từ phòng, nói với Chu Hựu Chỉ: “Cơm trưa dì đã nấu rồi, dì đưa con trai dì ra ngoài xem phòng cho thuê chút nhé, con ăn cơm trước đi.”
Chu Hựu Chỉ thất thần gật đầu, trong lòng hơi mất mát.
Chẳng trong chốc lát, Thẩm Hoài Dư cũng đi ra.
Quần đùi trắng, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu xanh biển. Vành mũ che gần hết khuôn mặt của anh. Chu Hựu Chỉ chỉ có thể nhìn thấy cằm dưới sắc sảo của anh.
Cảm thấy đẹp nên nhìn thêm chút nữa, lại bị anh bắt gặp
Anh khẽ nâng đầu, nâng mi mắt, ánh mắt tuỳ ý quay đầu lại nhìn trúng cô một cách chuẩn xác.
Ánh mắt chạm nhau.
Đầu Chu Hựu Chỉ ong ong.
Nghĩ phải tạo ấn tượng tốt với anh, cô đứng dậy khỏi sô pha, khom lưng, nói một câu “Em chào anh” một cách to rõ ràng.
Cô đứng dậy, tóc rối bời, nụ cười tươi tắn trên môi.
Đổng Nhạc Vân đứng ở một bên cười, vỗ vai Thẩm Hoài Dư bảo anh đáp lại.
Thẩm Hoài Dư cười, nhìn cô chăm chú, nói: “Chào em, em gái.”
Đổng Nhạc Vân khen Chu Hựu Chỉ: “Hựu Chỉ thật sự rất ngoan.” Lại quay đầu nói với Thẩm Hoài Dư: “Mẹ nói rồi mà.”
Thẩm Hoài Dư gật đầu.
Chu Hựu Chỉ cười ngốc nghếch, chỉ là ánh mắt vẫn luôn ngắm nhìn gương mặt của Thẩm Hoài Dư.
Đổng Nhạc Vân kéo Thẩm Hoài Dư, lại tạm biệt Chu Hựu Chỉ: “Chút nữa dì về, con ăn cơm trước đi nhé.”
Chu Hựu Chỉ nói vâng.
Thẩm Hoài Dư và Đổng Nhạc Vân rời đi.
Chỉ còn một mình Chu Hựu Chỉ ngã trên sô pha, nhớ lại bốn chữ anh nói lúc nãy.
Rung động nhạt nhoà tháng trước lại được đào ra, thậm chí bởi vì một câu kia của anh mà khắc sâu hơn.
Gương mặt Chu Hựu Chỉ trở nên nóng rực, làn da bên tai lẫn sa tai đều trở nên tê tê dại dại, trong lòng như có pháo hoa, không khỏi ngừng đập.