Bé Ma Tôn, Lại Sư Phụ Thương Nè

Chương 12

12

Tôi bị đồ đệ bắt cóc.

Những hai lần!!!!!

Một mẩu sĩ diện nhỏ nhoi như đầu kim cũng không còn nữa...

Phục Lân đưa tôi tới cung điện ở Ma giới của nó, nhìn tôi chằm chằm không rời một tấc.

Thị nữ trong cung điện của nó cũng không biết tôi là ai, chỉ biết rằng tôi là một người rất quan trọng.

Hôm đó Phục Lân đi vắng, tôi nghe thấy các thị nữ đang tám với nhau về nó.

Người nào cũng đỏ mặt, thiếu nữ hoài xuân.

Tôi thấy Phục Lân cũng đã lớn, nên tiếp xúc nhiều với các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp thì sẽ tốt cho sức khỏe hơn, không cần chấp nhất với tôi như vậy nữa, chứ không mai mốt tôi bị lôi kiếp đánh c.h.ết rồi, sợ nó chịu không nổi.

Thế là tôi âm thầm tập hợp cả đám lại, đưa cho họ một bình thuốc: "Đây là tình dược mà cả Ma tôn cũng không cưỡng lại được."

Thị nữ đỏ mặt nhìn tôi: "Ma tôn pháp lực cao thâm, tình dược bình thường không có tác dụng đâu."

Tôi khoát tay: "Ta là ai nào, ta là sư phụ của nó cơ mà."

Đám thị nữ nửa tin nửa ngờ nhận lấy.

Đêm đó tôi cứ đi tới đi lui trong phòng mãi không thể nào ngủ được.

Đột nhiên, rầm một tiếng, cửa phòng bị đánh bay, tôi ngơ ngác, thấy Phục Lân sắc mặt âm trầm nổi giận đùng đùng xông vào.

Khí tức hơi bất ổn, nó loạng choạng đi tới chỗ tôi. "Thuốc kia là của sư phụ đúng không?"

Tôi chột dạ, bất giác lùi lại một bước: "À thì, thuốc cường kiện thân thể, thấy hiệu quả không?"

Phục Lân nhìn tôi chằm chằm, xì một tiếng: "Có hiệu quả hay không thì sư phụ thử là biết mà."

?

Con có thể thử, ta cũng có thể thử, nhưng không thể thử cùng lúc được.

Tôi đang muốn kết ấn cản nó, đã thấy Phục Lân phẩy tay, một sợi dây kim tuyến từ trong tay áo của nó bay ra, trói hai tay tôi lại.

Nó sải bước lại gần, ôm lấy tôi đang ngã xuống.

Tôi bị va một phát váng cả đầu, còn chưa kịp quay đầu, Phục Lân đã cúi xuống hôn tôi tới tấp.

Hơi thở mạnh mẽ của Phục Lân quấn lấy tôi, đột nhiên tôi nhận ra rằng cậu nhóc gầy gò nhỏ thó ôm tôi kêu sư phụ kia giờ đã có thể một mình chống một góc trời, mạnh đến mức có thể bắt nạt được sư phụ rồi.

Một lát sau tôi mới có thể thở dốc, nói chuyện mà cũng hổn hển: "Con biết mình đang làm gì không?"

Phục Lân thủ thỉ bên tai tôi: "Con biết, trong mơ con từng làm hàng ngàn hàng vạn lần, con muốn gì, không có ai biết rõ hơn con..."

Nó ôm eo tôi, cúi đầu hôn lên cổ tôi.

Đột nhiên tôi nhớ tới cảnh mà tôi và sư huynh nhìn lén trong giấc mơ của nó năm xưa.

Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại vươn tay ôm cổ nó, như cô gái trong mơ lúc ấy đã làm.

Phục Lân cứng cả người, tôi than nhẹ: "Coi như ta nợ con."

Bàn tay trên eo càng siết chặt..

...

Ngoài cửa sổ chẳng biết mưa đã rơi tự bao giờ.

Mây cuộn mưa tuôn, không thể ngăn được.

Phục Lân đột nhiên rất bận rộn, cách mấy ngày mới tới gặp tôi một lần.

Lần nào tới cũng nhìn xa xăm, mặt mày lạnh lùng.

Tôi biết, nó đang tìm cách chống lôi kiếp cho tôi, nhưng vô ích thôi, nếu thật sự có cách thì sư phụ tôi đã nói từ lâu.

Ngày lôi kiếp đánh xuống, tôi lén chuồn về s.òng bạc ở nhân gian.

Tôi phủi lá rụng vương trên chiếc ghế mây trong khoảnh sân tàn tạ, nằm đó chờ vận mệnh giáng xuống.

Cái cây già trong sân cành lá vẫn rậm rạp, ánh nắng chiếu qua kẽ lá, rải những bóng hoa lung linh đầy trên mặt đất.

Nhớ lại một đời này, nói là tầm thường vô vi cũng không đúng, ít nhất tôi cũng nuôi dạy được Phục Lân trưởng thành, Ma tôn làm hại chúng sinh kia không còn tồn tại nữa, cũng coi như tôi đã cứu vớt muôn dân.

Đời này, tôi chỉ nợ Phục Lân.

Bây giờ chắc nó đang lật tung cả đáy cung điện ở Ma giới lên để tìm tôi.

Thực ra muốn tìm ra tôi cũng chẳng khó, nhưng vấn đề nằm ở bình tình dược nó uống phải lần trước, vốn không chỉ là tình dược.

Bây giờ nếu nó rời khỏi Ma giới, linh dược ấy sẽ khiến nó phải đau đớn ngàn lần, vạn lần.

Tôi biết nó định làm gì, nó muốn đỡ lôi kiếp thay tôi.

Nhưng tôi làm sao nỡ.

Nó là Phục Lân của tôi đấy!

Phút chốc mây gió biến ảo, mây đen ùn ùn kéo tới, tiếng sấm rền vang.

Cuối cùng cũng tới...

Tôi nín thở ngưng thần, chỉ hi vọng dưới vô tình kiếp này, tôi có thể chịu đựng lâu hơn chút nữa, thêm một chút nữa.

Từng luồng sấm sét đánh vào người tôi, tựa như chậm rãi đánh nát nguyên thần của tôi, không biết tôi chịu đựng bao lâu, trong lúc hoảng hốt bỗng thấy có một bóng người lảo đảo chạy về phía tôi...