Bé Ma Tôn, Lại Sư Phụ Thương Nè

Chương 11

11.

Ngân Tự nói đúng một nửa.

Trăm năm trước sư phụ từng trộm nhìn tương lai của tôi, lần đó...

Ông ấy thấy giờ ch.ết của tôi.

Tôi là đệ tử có thiên phú cao nhất trăm ngàn năm qua ở của Thanh Việt tiên môn, nhưng cái gì cũng có giá của nó, lôi kiếp của tôi cũng nguy hiểm hơn xa của người khác.

Sư phụ thấy tôi ch.ế.t dưới lôi kiếp, thế là từ đó không dạy tôi tu hành nữa, ông ấy nói: "Con vốn cũng chẳng có dã tâm gì, cứ sống cuộc đời tành tành thế này cũng được."

Mãi đến khi thấy Ma tôn xuất thế, ông ấy mới nghĩ ra một cách khác.

Ông ấy bảo tôi nuôi Phục Lân lớn, nếu như nó không sửa được ma tính thì lấy ki.ếm S.át Thần tru diệt nó, luyện hóa thân thể Ma tôn thành pháp bảo thì sẽ có thể giúp tôi vượt qua lôi kiếp mà không phải ch.ết.

Tôi nghe lời ông, đón Phục Lân về, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc gi.ết nó.

Phục Lân nào có khác gì tôi, cũng khóc cũng cười, cũng buồn cũng vui cũng hờn cũng giận, cũng ngồi trước cửa phòng tôi, ấm ức hỏi tôi bỏ nó đi đâu.

Tôi không có quyền quyết định số mệnh của nó, không có bất cứ ai có quyền ấy.

Phục Lân được Ngân Tự cứu thoát, trở về Ma giới.

Còn tôi thì về Thanh Việt tiên môn, mỗi ngày ăn no chờ ch.ết, thoáng chốc lại qua mười năm nữa.

Ừ, hóa ra đời tôi cũng được nhiều lần mười năm phết, chứ không như chú Đen nói.

Thỉnh thoảng tôi có nghe được tin tức về Phục Lân.

Nghe nói sau khi chữa lành các vết thương, ma lực đại thịnh, được toàn thể Ma giới tôn lên làm Ma tôn, nhưng không làm việc gì thương thiên hại lý, nhưng thỉnh thoảng rỗi rãi lại tới nhân gian bắt đám yêu ma về Ma giới.

Sư huynh tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc thằng chả tới chỗ tôi thì tôi đag nằm thiu thiu trên ghế mây.

Thằng chả nói: "Em dạy Phục Lân rất tốt."

Tôi nhắm mắt hừ một tiếng: "Mai mốt em chết rồi các anh đừng có hô đánh hô gϊếŧ nó nữa, người ta cũng có làm chuyện gì xấu đâu cơ chứ."

Không khí nhất thời yên tĩnh.

Tôi không tu luyện chẳng qua chỉ kéo dài thời gian lôi kiếp giáng xuống thôi, nhưng cái gì đến sẽ phải đến, mà tôi có linh cảm là ngày đó sắp đến rồi.

Sư huynh thở dài một hơi: "Em biết rõ mà, trước kia bọn anh muốn tru diệt nó cũng là vì em..."

Tôi mở mắt ra ngắt lời thằng chả: "Sư huynh, chúng ta khác yêu mà ở chỗ người tu tiên có lòng tư bi, cứu khổ cứu nạn, không phải sao? Phục Lân chưa từng làm gì sai, các anh lại đòi giế.t nó vì em, đó đâu phải sở cầu của chúng ta."

Thế là sư huynh câm nín, trước khi rời đi, thằng chả dặn đám đệ tử canh gác là phải báo cáo lên mọi nguyện vọng của tôi, cố gắng thực hiện bằng hết.

...

Làm như thể chăm sóc bà già không còn sống được mấy ngày nữa vậy.

À mà tôi cũng có sống được thêm mấy ngày nữa đâu.

Lại không biết qua bao lâu nữa, tôi lượm được một con linh điểu bị gãy cánh, rảnh rỗi sinh nông nổi bèn băng bó vết thương cho nó.

Sau khi vết thương lành, nó cứ nấn ná mãi trên bệ cửa sổ nhà tôi không đi, thế là tôi bện cho nó cái ổ, nuôi nó như thú cưng.

Bất kể tôi làm gì, linh điểu luôn thích đứng trên vai tôi.

Thỉnh thoảng sư huynh tới chỗ tôi tám chuyện, linh điểu sẽ ị lên đầu thằng chả, chọc tôi cười bò lăn.

Lần nào sư huynh cũng giận tím mặt, đòi làm chim quay bảy món.

Linh điểu bay trên không trung nửa khắc sau mới đáp xuống trên vai tôi, tôi xoa đầu nó: "Con bắt nạt người ta như vậy, sau này Thanh Việt tiên môn không tha cho con đâu."

Linh điểu kêu ríu rít hai tiếng, ngoan ngoãn cạ đầu vào tay tôi.

Tôi trầm mặc một lát, rồi nói" "Nếu ta không còn nữa, không ai che chở cho con đâu."

Linh điểu dừng động tác, tôi bước tới bên bàn, ngồi xuống, mở bát sứ đậy kín nãy giờ ra, trong đó là mì trường thọ tôi dùng linh lực để giữ ấm.

Tôi nói: "Phục Lân, đây chắc bát mì trường thọ cuối cùng sư phụ nấu cho con."

Linh điểu rời khỏi bả vai tôi, rất nhanh biến thành hình người trước mặt tôi.

Nhiều năm không gặp, dung mạo Phục Lân lại không hề thay đổi chút nào.

Cho dù là Ma tôn, nhưng ánh mắt nó nhìn tôi vẫn dè dặt mà cố chấp như xưa.

Nó tham lam nhìn chằm chằm gương mặt tôi, vừa mở miệng, thanh âm trầm thấp đã khiến tôi chấn động: "Nhiều năm không gặp, sư phụ có nhớ con không?"

Tôi không lên tiếng.

Phục Lân là đồ đệ đầu tiên, cũng là đồ đệ duy nhất của tôi.

Nó từng toàn tâm toàn ý đối với tôi, trong lòng trong mắt chỉ có mình tôi.

Nói không nhớ... là nói dối.

Nó chậm rãi bước tới gần tôi: "Sư phụ không nhớ con, nhưng con nhớ sư phụ lắm, ngày nhớ đêm mong, nhớ muốn đi.ên lên được."

Tôi: "..."

Phục Lân lại hỏi: "Sao sư phụ biết con chim này là con?"

Đã đến nước này, cũng chẳng có gì mà giấu nữa, tôi bèn kể nó nghe chuyện tôi gieo bí pháp độc tâm lên người nó.

Nghe thấy vậy, nó liền nở nụ cười: "Vậy sư phụ có nghe được suy nghĩ của con lúc này không?"

Pháp thuật chưa giải trừ, đương nhiên là nghe được rồi.

Tôi đang định nói chuyện thì nghe thấy suy nghĩ của nó.

[Con nói rồi, nếu sư phụ định đi, con nhất định sẽ tìm ra người, nhốt người lại, không cho người đi nữa.]

Tôi kinh hãi, chỉ thấy Phục Lân khoát tay, tôi đã không thể khống chế được mà nhào vào lòng nó.

Trước khi mất đi ý thức, tôi nghe thấy giọng nó: "Cố gắng ngủ một giấc đi nhé, sư phụ ngoan của con."