Cuối cùng, Trần Trung Nguyên và Hạ Duy đã ngồi xuống nói chuyện một cách đường hoàng.
Ông cho hắn biết về vụ việc đang xảy ra ở núi Cấm, đoán rằng Dương gia đang mưu đồ gì đó.
Hắn thì kể lại chuyện mình bị ám sát. Mặc dù chưa xác định nữ sát thủ có phải là người của Dương gia hay không. Nhưng đã có lần một thì sẽ có lần hai lần ba, hắn không phải kiểu người thụ động chờ chết.
Không phải kiểu kẻ địch tới một người gϊếŧ một người, tới hai người gϊếŧ một đôi.
Trần Nguyễn Hạ Duy hắn phải là tới một người gϊếŧ một ổ.
Chuyện thứ hai và hắn và Trần Trung Nguyên bàn bạc là hôn ước với Tô Ngọc Uyên. Mẹ hắn đã sớm đánh tiếng với cha hắn hủy mối hôn sự này. Cha hắn muốn đích thân xác nhận lại với hắn.
Hạ Duy cảm thấy việc hủy hôn tạm thời không cần thiết. Nếu lấy đó làm uy hϊếp Tô Ngọc Châu, có thể lấy được rất nhiều cốt truyện.
Cái gì? Hủy hôn sẽ được Tô Ngọc Châu đưa nguyên cốt truyện?
Không thể nào, không thể nào. Sẽ không có người cho rằng Tô Ngọc Châu viết đúng 100% sự thật mà không giấu diếm chút mấu chốt quan trọng nào đó đi?
[@soUJM09963]
Thay vì nhận một đống kí tự vô dụng như Long Ngạo Thiên thích ăn gì, Long Ngạo Thiên đội nón xanh cho ai, Long Ngạo Thiên rốt cuộc có bao nhiêu bạn gái... thứ hắn cần biết thật sự chính là những diễn biến mấu chốt. Ví dụ như... mộng cảnh lần trước rốt cuộc do người nào tạo ra?
Đáp án của những câu như vậy chỉ có thể tự hắn hỏi, chính miệng nhỏ trả lời. Hắn sẽ thông qua quan sát biểu cảm và hành vi để phán đoán.
Như đã khẳng định từ trước, hắn không tin tưởng bất kì ai cả. Nếu như thật sự cần thiết, hắn không ngại nhốt nhỏ vào phòng tối, không nói thật không cho ăn cơm.
Ác ma.jpg
"Cha, hôn sự này chắc chắn sẽ hủy, nhưng hiện tại thời cơ chưa tới. Bây giờ cha có thể đưa ra vài dấu hiệu hủy hôn với Tô Thành. Con nghĩ ông ta sẽ có cách kéo dài thời gian..."
Trần Trung Nguyên nghe Hạ Duy nói vây hơi gật gù. Ông đương nhiên biết tính cách của Tô Thành như thế nào. Nếu ông đưa ra việc hủy bỏ hôn sự với thái độ không quyết liệt. Tô Thành chắc chắn sẽ viện cớ dây dưa tới cùng.
Có điều Hạ Duy đã không muốn cưới con gái người ta thì tại sao không dứt khoát, mà lại kéo dài làm lỡ dở thanh xuân của đôi bên. Không, chỉ thanh xuân của Tô Ngọc Uyên thôi. Hạ Duy cái thằng này có cái bep thanh xuân, ăn chơi là giỏi.
"Mày lại bày trò gì nữa?"
"Cha yên tâm, chỉ cần kéo dài đến khi con duyệt xong map L thành. Lúc đó cũng không làm chậm trễ Ngọc Uyên bắt đầu một đoạn tình cảm mới"
Trần Trung Nguyên nghe vậy hơi kinh ngạc hỏi:
"Đi L thành làm gì?"
"Bắt giặc, bắt vua!"
"Tuyệt đối không được manh động, Dương gia không phải gia tộc bình thường"
"Biết, con sẽ cẩn thận, không như yêu thiêu thân lao đầu vào"
Trần Trung Nguyên im lặng không đáp, ông đang suy nghĩ hành động của Hạ Duy. Hiện tại hắn ở A thành còn ổn, nhưng nếu đi đến L thành chẳng khác nào chui đầu vào lưới, tạo cơ hội cho Dương gia bắt ba ba trong rọ.
"Con không phải đang thương lượng, mà là thông báo" Hạ Duy nói thêm "Để yên cho bọn họ muốn làm gì làm đó, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị thâu tóm"
"Àii... Tao sẽ tìm thêm người bảo vệ mày"
Trần Trung Nguyên thoả hiệp.
"Tạm thời không cần, thời điểm này rất khó xác định địch ta, không cần chuốc thêm phiền phức"
Trần Trung Nguyên nghe vậy hơi đồng ý, lại nói tiếp chuyện khác:
"Phải rồi, hồ sơ của Mỹ Linh có vấn đề"
"Mỹ Linh? Ý cha là Chianti sao? Cô ta tạm thời không cần chú ý, không phải người của Dương gia là được"
"Ừ..." Ông quan sát biểu cảm của hắn khi nói về Chianti, thấy không có gì đặc biệt. Hi vọng bầu không khí trong cảnh tượng ở phòng khách vừa nãy mà ông nhìn thấy chỉ là ảo giác
"Nhớ là không được chủ quan"
"Thế lực sau lưng Chianti chúng ta có thể vận dụng hợp lý, nhưng không thể đầu nhập"
"Lý do?"
Hạ Duy không đáp.
Hay nói cách khác, hắn luôn muốn trốn tránh đối diện với vấn đề này.
Là một người xuyên việt, hắn vô cùng mâu thuẫn với vấn đề chấp nhận sự khống chế của tổ chức quyền lực cao nhất.
Không chỉ hắn, Tô Ngọc Châu cũng vậy. Nhỏ từng tự hào mà nói với hắn rằng, tuy thế giới đã thay đổi, thậm chí cơ thể cũng không còn là chính mình, nhưng linh hồn vẫn luôn tồn tại.
Linh hồn này được nuôi lớn bằng ý chí của quốc gia, dân tộc. Từ quan điểm trong đầu đến máu chảy trong tim, vĩnh viễn không bao giờ đồng hoá! Vĩnh viễn nhận mình là con rồng cháu tiên, không phải được nặn ra từ đất sét!!!
Vì vậy cho nên, hắn nộp thuế, là đã trả đủ trách nhiệm của một người ở thuê. Dù cho mang cái danh sống tạm bợ cả đời, hắn cũng không muốn ra sức vì đất nước không phải trong trí nhớ này.
"Long Ngạo Thiên trở lại" là một tiểu thuyết của Trung Quốc, được những dịch giả không chuyên chuyển ngữ thành tiếng Việt. Trong quá trình chuyển đổi có sử dụng nhiều ngôn ngữ thuần Việt và thay đổi rất nhiều địa danh, bối cảnh, ứng dụng nên Hạ Duy và Tô Ngọc Châu vừa cảm thấy quen thuộc, vừa cảm thấy xa lạ.
Dù vậy, hắn và nhỏ đã thống nhất với nhau rằng xem đây là một thế giới hoàn toàn mới, chỉ có thể khám phá, không thể dung hợp. Về bản chất, hai người giống như những du khách hợp pháp. Dù tham luyến mỹ cảnh đến nhường nào, hưởng thụ đãi ngộ tốt đẹp đến đâu, cũng tuyệt đối không quên nơi xuất phát của mình.
"Con không yêu đất nước này cho lắm" Hạ Duy nói.
Trần Trung Nguyên nghe hắn thốt ra lời lẽ "đại nghịch bất đạo" như vậy có hơi sửng sốt. Nhưng ông ngẫm lại, bản thân cũng không thật sự yêu đất nước này bao nhiêu. Nếu thật sự yêu quý nó, TnGGroup đã không thuê nhiều luật sư bảo kê cho bộ phận tài chính như vậy rồi.
Thương gia không công khai tổn thất vài nghìn tỷ một năm vẫn là thương gia hay sao?
"Cũng được, cứ định như vậy đi..."
/---
Đến cuối cùng, thủ tục nhận nuôi của Thanh Nhi được Trần Trung Nguyên đồng ý giúp hắn giải quyết. Nghe hắn nói cha mẹ cô bé bị hại, bây giờ không nơi nương tựa, ông cũng hiện lên chút lòng trắc ẩn.
Bên cạnh đó, ông cũng hi vọng sau khi hắn nuôi một đứa bé, tâm trí sẽ chững chạc hơn, trưởng thành hơn. Ông không dám mong một mình hắn có thể gánh vác được toàn bộ TnGGroup, nhưng ít nhất là không chọc ông tức chết, để ông còn gánh nổi.
Có thằng con thật cmn tổn thọ.
Disneyland ACITY
Disneyland ACITY được chia làm hai khu vực là Disneyland Park và Walt Disney Studios. Một nơi chuyên dành cho trẻ em và nơi còn lại chuyên dành cho phim ảnh và trò chơi cảm giác mạnh.
Ngày đi L thành đã định sẵn, Hạ Duy cảm thấy Thanh Nhi còn đang trong giai đoạn đau thương mất mát, không thể cứ để cô bé ở nhà một mình được. Mặc dù có người giúp việc, nhưng như thế vẫn ảnh hưởng rất lớn tới tâm lý.
Cho nên hắn quyết định mang Thanh Nhi đi chơi một ngày. Đương nhiên còn có Thạch Sang và Chianti bên cạnh. Mục tiêu của hắn đương nhiên là Disneyland Park.
Bởi vì 4 người sử dụng gói VIP nên trên tay ai cũng đeo một cái vòng điện tử, khi đến địa điểm vui chơi chỉ cần quét mã là được lập tức tiến vào, không cần mua vé.
Không gian nơi này được thiết kế tỷ lệ 1:1 so với thế giới cổ tích, chính vì vậy từ cây cối đến nhân vật hoạt hình đều vô cùng sống động. Hạ Duy có cảm giác như mình lại xuyên vào một quyển sách khác, nơi chỉ có sự tự do vô tư lự.
"Chú, chuột Mickey kìa!" Thanh Nhi nắm lấy tay áo hắn, hào hứng kêu lên "Còn có cả heo Peppa nữa! Bọn họ là từ trong TV bước ra phải không?"
"Đúng vậy" Hạ Duy bị không khí vui vẻ lây nhiễm, bất giác gật đầu hỏi "Bình thường con xem TV thấy nhân vật nào nhiều lần nhất?"
"Con à... Là mèo Tom và chuột Jerry!"
"Thật sao, vậy chúng ta cùng tìm xem ở đây có mèo Tom và chuột Jerry không nhé?"
"Chú ơi"
"Sao?"
"Nếu lát nữa tìm được, chú giúp con vặn gãy cổ hai người họ nhé? Con muốn xem cái đầu tự quay về vị trí cũ như trong phim..."
"..."
"Có được không chú?"
"..."
Chianti "..."
Thạch Sang "..."