Trần Trung Nguyên quyết định trực tiếp gặp mặt Hạ Duy để nói chuyện. Dù sao hắn cũng không còn nhỏ nữa, có những chuyện nên biết thì phải biết.
Nói không chừng, hắn còn rõ ràng nhiều việc hơn ông nghĩ.
Vì vậy, hôm nay ông đến biệt thự của Hạ Duy. Nơi này ban đầu ông mua tặng vợ ông, nhưng không biết Hạ Duy xin xỏ thế nào, bây giờ đứng tên hắn.
Dù vậy, chìa khoá nơi này ông cũng có.
Ngẫm lại không biết lúc này Hạ Duy đang làm gì, nếu là trước đây chắc là vẫn còn tới lui mấy cái hội sở vô nghĩa, còn có quán bar, vũ trường gì đó... Hiện tại, nghe Thạch Sang nói hắn đang ở nhà.
Giọng báo cáo của Thạch Sang quái quái, giống đang nằm vùng vậy. Ông đâu phải kẻ độc tài cho người giám sát con trai mình từng li từng tí, thằng nhóc họ Thạch kia hiểu lầm gì rồi thì phải.
Thôi kệ, có cái tai mắt cũng tốt.
Vừa đi vừa suy nghĩ, rất nhanh ông đã từ gara tới phòng khách.
Không ngờ mới bước vào đã nhìn thấy cảnh một nhà ba người vui vui vẻ vẻ tán tán tỉnh tỉnh.
Trần Trung Nguyên "..." Tư thế mở cửa không đúng, gặp quỷ?
Ai có thể nói cho ông biết, có phải thời gian quá lâu không trở lại nơi này đã đổi chủ rồi không? Trước mắt chỉ là trùng tên trùng họ ngoại hình có vẻ giống con trai ông mà thôi. Dù sao nhìn xa xa thấy người ta cũng chững chạc đường hoàng, vợ con đề huề...
Hạ Duy "Này ai a?"
Chianti "Trần tổng..."
Hạ Duy "..."
Thề là không phải hắn cố ý gây sự, từ khi xuyên qua đến giờ hắn chưa gặp qua lão cha bao giờ. Nhìn kỹ mới thấy có nét giống kiếp trước. Nhưng cái bụng bia kia là thế nào? Phát tướng sao?
Không phải giàu lên thì chế độ dinh dưỡng cân đối hơn à? Vì cái gì trông như nhà giàu mới nổi vậy. Quý khí ở đâu???..
Phòng riêng.
Trần Trung Nguyên thở dài nhìn Hạ Duy, không biết nên bắt đầu nói từ đâu, nói cái gì trước. Mặc dù trên đường tới đây ông đã nghĩ sẵn bản thảo rồi.
Bắt đầu bằng một câu hỏi mang tính khái quát thực trạng của dị năng giả hiện nay. Tiếp đến là thực lực của bản thân so với xã hội. Cuối cùng là một số vấn đề xoay quanh việc xây dựng thế lực....
Nhưng mà, ông bị cảnh tượng vừa nãy làm nghẹn rồi. Thanh Nhi lễ phép khoanh tay lại "Dạ thưa ông, con tên là Thanh Nhi..." Khiến ông lúng túng không biết nên đáp cái gì. Chỉ có thể cười cười xoa đầu cô bé, sau đó mang Hạ Duy vào phòng, đóng cửa.
"Cô nhóc kia... Thanh Nhi phải không? Họ Trần à?" Ông vờ như không quan tâm mà hỏi.
Thực ra trong lòng đã tò mò đến nổ mạnh.
Làm ông cơ đấy, có thể không kích động sao? Trước tiên nên mua kiềng vàng hay dây chuyền kim cương cho cháu nó đây... Dù gì cũng là lần đầu gặp mặt, hai tay trống trơn quá kì quái.
"Họ Trần"
"Thật?"
"Thật!"
"Vậy..."
"Lão cha, thản thốt như vậy làm gì, trên đời này người trùng họ nhiều không đếm kể..."
"???"
"Là con nhặt được"
"???"
"Không có quan hệ huyết thống"
"???"
Trần Trung Nguyên nghe vậy thở ra một hơi, không phải con của Hạ Duy thì tốt, dù sao ông và vợ chưa chuẩn bị kỹ càng.
Không đúng.
"Mày nhặt về?"
"Dạ"
"..."
Còn dạ? Đm, đấy là con người đấy! Không phải búp bê, muốn nhặt liền nhặt.
Tuy ông mang tiếng là thủ phú, nhưng mấy chuyện phạm pháp thất đức như vậy ông thật sự không giải quyết được. Bao nhiêu tiền cũng không được. Này là vấn đề lương tâm...
"Mẹ mày chiều mày quá nên mày hư đúng không?"
"Ơ..." Câu này nghe sao quen thế nhờ? Lão cha cũng là người xuyên việt?
"Ngày mai liệu mà giải quyết êm vụ này đi, thật không làm người ta bớt lo" Những tưởng hắn đã làm lãng tử hồi đầu, không ngờ là nghẹn đại chiêu. Tức chết mà...
"Cha..."
"Gì?"
"Trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ" Hạ Duy một mặt nghiêm trọng nói ra ám hiệu.
Chỉ thấy Trần Trung Nguyên quăng tới một quyển sách dày cộm, mục tiêu nhắm ngay đầu Hạ Duy.
Hắn tránh được.
"Cần mẹ mày... Có đang nghe tao nói không? Ngày mai phải giải quyết cho xong chuyện đứa bé kia đi. Tao không nuôi cơm tù mày đâu!"
Mà Hạ Duy thì đang nghĩ có phải ám hiệu này chỉ thịnh hành trong giới trẻ, người già và trung niên thích cái khác hơn?
"Cha, đi đường quyền không?"
"..."
Chầm chậm cầm lấy cái ghế.jpg
"Ui... Ghê chưa? Ghê chưa? Ghê chưa? Ui..."
Điên cuồng nhảy qua nhảy lại giữa ranh giới sinh tử.jpg
"Nghiệt súc, hôm nay tao không đánh chết mày tao theo họ mày!!!"
/---
Tôi là Asen, tên thật không có, tên trên giấy tờ không nhớ - một thành viên của hội Nguyên Tố.
Xuất thân của tôi là cô nhi, năm 18 tuổi gặp được kì ngộ, sở hữu một thanh đao tên là Yểm.
Chỉ cần tôi mang nó cho người khác mượn một thời gian, Yểm sẽ chủ động hấp thu tinh khí thần của người đó chuyển hoá thành năng lượng. Tôi có thể tùy thời triệu hoán nó trở lại tay mình để sử dụng. Tuy vậy, những người mượn đao từng bị Yểm đánh dấu vẫn sẽ gián tiếp mất đi tinh khí thần, dần dần bạo tẩu mà chết.
Bảy ngày trước, tôi đưa Yểm cho một người đàn ông trung niên sa cơ thất thế. Năm ngày trước, tôi lại đưa Yểm cho vợ ông ta.
Ba ngày trước, tôi đưa nó cho một thằng trẻ trâu. Thằng đó mang theo con gái của cặp vợ chồng này rời đi.
Tôi an tâm chờ đợi Yểm đánh dấu. Mặc dù trong quá trình chờ đợi, tôi rất tò mò biểu cảm của cô bé kia khi thấy những người xung quanh mình lần lượt phát điên, nhưng tôi kềm chế được. Bởi vì thằng trẻ trâu kia có chút lãnh tỉnh, tôi sợ bị phát hiện.
Đã hai ngày trôi qua, tôi cảm ứng với Yểm, không ngờ là chẳng phát hiện ra nguồn năng lượng nào mới.
Tôi kiên trì thêm một ngày nữa. Cuối cùng không thể nhịn được mà triệu hoán. Xem xem chuyện gì đang xảy ra.
Giây phút Yểm xuất hiện khiến cho cả đời này tôi không bao giờ quên được. Còn khắc sâu hơn khi lần đầu tôi nhìn thấy nó.
Những lần trước đều là nó toàn thân nhiễm máu tươi, quyến rũ mê người. Lần này nó bị bao quanh bởi một màu xám tro mốc meo, còn tản ra một mùi kinh dị của nước chấm ôi thiu pha với rau cải thối rữa.
Con mẹ nó!
Yểm! Ai hại em thành ra thế này?
Yểm không đáp, chỉ rung rẩy trên tay tôi giống như linh hồn bị tàn phá nghiêm trọng. Tôi nhìn mà lòng đau như cắt...
Sau khi mang Yểm thanh tẩy đến mức bằng mắt thường không nhìn thấy dấu vết xấu xí nào, tôi mới bắt đầu câu thông với nó. Mặc dù vẫn còn một ít mùi lạ, nhưng chút ấy không hề ngăn cản được hai chúng tôi câu thông.
Tôi im lặng nghe Yểm kể, nó dùng giọng nức nở thuật lại những ngày tháng chết lặng trong thùng rác. Càng nghe tôi càng đau lòng và căm hận thằng ngu đã làm hại Yểm.
Bình thường người nào nhìn thấy báo vật không những không trân quý giữ làm của riêng lại quăng vào thùng rác chứ! Ngu xuẩn! Chẳng lẽ vẻ ngoài xinh đẹp kiêu sa của Yểm cũng không lọt được vào mắt hắn ta? Có phải nam nhân hay không a a a a...
Tôi nhất định phải trả thù!
Nhưng mẹ nó tôi không biết thằng đó là ai và ở đâu! Chỉ cấn tượng hình xăm chữ cái la mã trên trán hắn, hình như là số 4 hay số 6 gì đó. Tôi nhất định phải căn cứ vào con số này truy tìm trung tích của hắn...
Đúng rồi, dựa vào thế lực của hội chắc là sẽ nhanh hơn.
Trước mắt không có tung tích gì, nhưng Yểm nói nó nghe loáng thoáng thằng đó có gọi báo cảnh sát. Nó chờ cảnh sát tới mang nó ra, cũng không chờ được. Nó phải chịu hết tuyệt vọng này đến tuyệt vọng khác...
/---
Tôi là nhân viên trực tổng đài 111, học lực khá, hạnh kiểm tốt.
Mấy ngày trước tôi nhận được một cuộc gọi.
Người gọi đến là một tên bị tâm thần, hắn nói với tôi trong thùng rác có một cây đao tà dị, có thể gϊếŧ người.
Tôi mẹ nó mộng bức.
Đừng nói là đao, một cây móc tai cũng có thể làm hung khí. Đao có thể gϊếŧ người tà dị lắm sao??? Đao không gϊếŧ được người, người mới gϊếŧ người!!!
Hơn nữa, người này mẹ nó không nói cụ thể là thùng rác nào! Này là muốn huy động cảnh sát của cả thành phố A lục tung thùng rác sao? Có bệnh đi?
[Hạ Duy: Không phải trong phim thường hay có định vị cuộc gọi gì đó hay sao?
Nhân viên tổng đài: Xin phép chửi thề một tiếng, cuộc gọi 19 giây anh định vị cho tôi coi! Phim hành động xem nhiều?]
Hôm nay, đm lại có một thằng ngu khác gọi tới chất vấn vì cái gì không lấy thanh đao đó ra. Để thanh đao đó ở trong thùng rác chịu biết bao nhiêu ủy uất.
Tôi trực tiếp tạc mao!
Battle 1v1 lão tử chưa bao giờ sợ bố con thằng nào! Tới, thanh đao đó có bao nhiêu ủy uất, ai nói hết chuyện người đó là ngốc bức!