“Trước giờ thầm mến luôn không có lý do. Càng là người không thể có được thì càng khiến người ta luẩn quẩn trăm bề, khó mà kiềm chế.” - Nhật ký của Phương Tuần Âm.
…
Cừ Ý Chi vốn không có ác ý.
Cô ấy lập tức quay sang, xin lỗi Phương Tuần Âm một cách chân thành.
“Phương Tuần Âm, tớ xin lỗi nhé, tớ thấy cậu xinh quá nên không nhịn được mà tiện tay thôi. Thực sự rất xin lỗi cậu. Trưa nay tớ mời cậu uống trà sữa để xin lỗi nhé, cậu thấy được không?”
Trái với vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy.
Trước giờ Cừ Ý Chi luôn bốc đồng và tùy hứng, thường xuyên làm mà không nghĩ, mười mấy năm rồi vẫn không sửa được.
Nếu không như thế, cô ấy đã không thẳng thắn nói lại Trần Gia Mạc trong lễ khai giảng.
Nói chung cô ấy thường không theo phép tắc.
“...”
Vào lúc này, suy nghĩ của Phương Tuần Âm vẫn đang rối bời.
Cô cứ ngơ ngác, chưa hoàn hồn.
Cô vẫn đang đắm chìm trong hành động của Trần Gia Mạc hồi nãy.
Gọng kính như được thêm nhiệt độ, những nơi mà nó chạm đến đều nóng hừng hực lên.
Ngay cả mặt cô cũng nóng bừng.
Sau khi im lặng một lúc lâu.
Cừ Ý Chi càng lúng túng hơn, cô ấy quan sát nét mặt của Phương Tuần Âm, nhìn về phía Trần Gia Mạc để nhờ giúp đỡ.
Cô ấy bắt gặp ánh mắt hững hờ của Trần Gia Mạc.
Sau phút chốc, cô ấy như nhận ra điều gì đó.
Hai người này có gì đó thật à?
Cô ấy không nghĩ nhiều nữa, lập tức gọi thêm một tiếng: “Phương Tuần Âm?”
Lần này, cuối cùng Phương Tuần Âm cũng hoàn hồn.
“Hả? À... Không sao đâu.”
Cừ Ý Chi vội xin lỗi lần nữa: “Có sao có sao, do tớ bất lịch sự. Xin lỗi cậu nhiều nhé.”
“...”
Được một người xinh đẹp như vậy thành khẩn xin lỗi.
Hình như cũng hơi phí của trời.
Phương Tuần Âm cúi đầu, liều mạng xua tay, để cô ấy hiểu mình cũng không giận.
Cô cứ tưởng Cừ Ý Chi đã phát hiện ra điều gì đó nên mới đột ngột làm thế.
Nhưng hình như không phải.
Thế thì hoàn toàn không sao.
Còn Trần Gia Mạc...
Phương Tuần Âm thầm thở dài.
Rõ ràng đã rất rõ rồi, không phải ư?
Anh luôn là kiểu con trai như thế.
Từ lần đầu tiên gặp nhau, bàn tay chìa ra với cô đã đủ để cho thấy rất nhiều chuyện rồi.
Nhưng con người lại luôn là như thế, tuy lý trí của cô đã quay về nhưng hình như vẫn rất khó kiểm soát được tình cảm của bản thân. Cô chỉ có thể để mặc nó kéo mình về phía tuyệt vọng.
Tuy cô đã hiểu rất rõ.
Nhưng vẫn không ngăn được những suy nghĩ vẩn vơ.
Trong l*иg ngực cô, những tình cảm xa lạ khó mà xóa bỏ kia đã không thể kìm nén nổi nữa, chúng có thể tràn ra bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu rồi ngang ngược quấy phá, khiến thế giới nhỏ yếu ớt của cô sụp đổ hoàn toàn.
...
May mà sự cố nhỏ này chỉ diễn ra trong một thoáng ngắn ngủi.
Các lớp đã đứng thành hàng.
Tiếng nhạc cũng ngừng.
Lớp trưởng lớp chuyên Lý là người chủ trì nên đi lên bục trước.
Anh ta cầm micro lên, nói bằng giọng sang sảng.
Giọng anh ta truyền khắp các ngóc ngách của trường Trung học số Tám qua loa.
“Thưa các thầy cô và các bạn học sinh, chúc mọi người có một buổi sáng tốt lành. Lễ kéo cờ tuần này sẽ do tôi...”
Đầu tiên phải kéo cờ lên cao trước.
Sau đó sẽ phát biểu về kỳ thi tháng.
Sau khi Trần Gia Mạc và Cừ Ý Chi lên sân khấu, cuối cùng Từ Miên Tịnh bên cạnh cũng không nhịn được nữa, khẽ hỏi Phương Tuần Âm.
“Phương Tuần Âm, cậu thân với Trần Gia Mạc lắm à?”
Phương Tuần Âm khẽ run rẩy, giọng cũng bắt đầu lạc đi: “Không... Không phải, không thân lắm đâu.”
Từ Miên Tịnh là học sinh xuất sắc luôn nghiêm túc trong lớp, chỉ dốc lòng học tập, cũng không phải người thầm mến Trần Gia Mạc.
Cô ấy chỉ tò mò nên mới hỏi thế.
Cô ấy cảm thấy với dáng vẻ nhút nhát và rụt rè của Phương Tuần Âm, trông cô không giống người quen nam sinh nổi tiếng trong trường chút nào.
Nhưng cách hai người thì thầm với nhau hồi nãy, còn cả hành động rất thân thiết của Trần Gia Mạc lại khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.
Có điều nếu Phương Tuần Âm đã không muốn nhiều lời thì Từ Miên Tịnh cũng không ép.
Cô ấy mỉm cười ngượng ngùng rồi quay đi, coi như xong.
Trong lúc họ nói với nhau đôi ba câu.
Trên sân khấu, đã đến lượt Trần Gia Mạc phát biểu.
Anh bước đến trước micro, mở kẹp tài liệu ra, cười khẽ.
Đương nhiên nụ cười này cũng thuận lợi khiến bên dưới xôn xao.
“Chào mọi người, tôi là Trần Gia Mạc. Về kỳ thi tháng...”
Giọng nói trong trẻo của anh truyền vào tai cô.
Phương Tuần Âm bất giác ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Gia Mạc đang đứng ngược sáng.
Ngày thu.
Gió nhẹ phả vào mặt cô, mang theo hương hoa quế.
Thiếu niên đang đứng giữa ánh sáng dìu dịu, gió khẽ lướt qua cổ áo trắng của anh, lại nghịch ngợm hất một phần nhỏ vạt áo anh lên, như cảnh trong truyện tranh vậy.
Mặt anh đẹp như tranh vẽ.
Khiến cảnh vật cũng sáng bừng lên.
Trong mắt Phương Tuần Âm, anh không khác gì thần linh cả.
Thế nên mọi mặt của anh mới toàn diện như thế, rốt cuộc cô nên khuyên nhủ bản thân thế nào thì mới có thể xóa khuôn mặt đẹp như tranh vẽ này khỏi tâm trí đây?
...
Lễ kéo cờ kết thúc.
Học sinh các lớp đều rời khỏi sân vận động, quay về lớp học.
Trần Gia Mạc và Cừ Ý Chi được trưởng khối gọi lại, hỏi về tình hình chuẩn bị cho mấy cuộc thi, nhân tiện dặn dò vài câu.
Hai người đi chậm hơn mọi người một chút.
Họ chỉ có thể đi ở cuối hàng, chậm rãi đi vào tòa nhà giảng dạy.
Cừ Ý Chi ôm kẹp tài liệu trong lòng, đuôi mắt xếch lên, quyến rũ như hồ ly.
Nhưng ánh mắt cô ấy không hề lẳиɠ ɭơ mà rất thẳng thắn.
Cô ấy hỏi Trần Gia Mạc: “Bạn Phương Tuần Âm hồi nãy là bạn gái cậu à?”
Giọng cô ấy rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người họ nghe rõ.
Giọng Trần Gia Mạc vẫn thản nhiên: “Sao có thể chứ. Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Cừ Ý Chi bật cười: “Chậc chậc, tớ có nghĩ nhiều không thì cậu tự biết. Nhưng đúng là cậu ấy trông rất đáng yêu, tớ rất thích. Cậu mau khuyên cậu ấy đừng đeo kính nữa, che hết đôi mắt đẹp rồi.”
“Cừ Ý Chi, cậu cứ lo chuyện của mình đi, việc đó quan trọng hơn đấy.”
Sau khi dứt lời.
Trần Gia Mạc không nói nhảm với cô ấy nữa, rảo bước về phía trước, hòa vào dòng người.
Cừ Ý Chi cũng không để bụng, cô ấy tìm được một người bạn mà mình quen trong đội ngũ phía trước, họ cười nói với nhau, cũng hòa vào đám đông.
...
Phương Tuần Âm không ngờ mình sẽ nghe được mấy câu nói đó.
Sau khi lễ kéo cờ kết thúc, cô đi trước, đến văn phòng Lý Tuấn Tài lấy bài thi tháng môn Vật Lý rồi quay lại.
Đúng lúc bắt gặp đoàn người ở cửa tòa nhà giảng dạy.
Trần Gia Mạc rất cao, đứng phía sau như hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật.
Phương Tuần Âm mím môi.
Cô im lặng đi sau họ một bước.
Thế nên đương nhiên cô cũng nghe thấy câu “Sao có thể chứ” của Trần Gia Mạc.
Đúng thế.
Sao có thể.
Người bình thường như cô đâu thể dính dáng tới Trần Gia Mạc chứ.
Tuy cô hiểu rõ hơn ai hết.
Nhưng trái tim cô vẫn không khỏi nhói lên.
Phương Tuần Âm ngừng bước, mỉm cười tự giễu.
…
Đêm khuya.
Lặng ngắt như tờ.
Cả thành phố đã chìm vào giấc ngủ, chỉ mình Phương Tuần Âm nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.
Cô nghĩ đến sáng nay, nghĩ đến chiếc kính kia, nghĩ đến thái độ của Trần Gia Mạc, nghĩ đến câu nói hời hợt đó.
Phương Tuần Âm lập tức bước xuống giường.
Cô rón rén mở đèn bàn rồi lấy nhật ký ra khỏi ngăn kéo.
Cô mở sang trang mới.
Sau khi trầm ngâm mấy giây, cô mới nhẹ nhàng đặt bút.
[Có thể khẳng định, mình sắp bắt đầu một mối tình đơn phương nghiêm túc và dài đằng đẵng.
Nhân vật chính tên Trần Gia Mạc.
Nhưng con đường này sẽ mãi mãi không có hồi kết.
Thế nên mình không thể nói với ai - tựa như vết bớt trên cổ mình, không thể để ai thấy.
Tốt nhất đến khi thế giới bị hủy diệt, vẫn không ai biết chuyện này.]
…
Sau khi điểm thi tháng được công bố, bầu không khí trong lớp cũng trầm lắng hẳn đi.
Lý Tuấn Tài điều chỉnh chỗ ngồi của mọi người theo điểm số trong buổi sinh hoạt lớp ngày thứ sáu.
Nhân tiện bầu ban cán sự chính thức luôn.
Ở những trường như Trung học số Tám, ban cán sự sẽ được ưu tiên cộng điểm để xét tuyển thẳng, thậm chí còn có cả điểm cộng cấp thành phố. Nếu có ai muốn đi du học thì cũng có thể đưa việc làm cán sự vào phần lý lịch và kinh nghiệm khi nộp đơn xin học những trường nước ngoài.
Do đó, chắc chắn quá trình cạnh tranh sẽ rất dữ dội.
Nhưng Từ Miên Tịnh có điểm thi tháng xuất sắc, thường ngày cũng tốt tính, được mọi người yêu quý nên không có gì bất ngờ khi cô ấy giữ chức thành công.
Về phần lớp trưởng của từng môn thì sẽ được thay đổi theo trình độ thi.
Phương Tuần Âm vẫn làm lớp trưởng môn Vật Lý.
Không ai có điểm cao hơn cô cả.
Sau khi sắp xếp xong, Lý Tuấn Tài vỗ bàn, ra hiệu cho mọi người im lặng.
“Tiếp theo thầy sẽ thông báo một chuyện. Cũng có bạn biết rồi. Một tuần sau, khối chúng ta sẽ triển khai hoạt động ngoại khóa đầu tiên, đến Đông Phương Lục Châu học quân sự năm ngày. Hoạt động này sẽ được ghi vào học bạ, không được phép vắng. Lát nữa thầy sẽ phát giấy thông báo, các em nhớ cầm về cho cha mẹ ký tên.”
Ông ngừng một chút rồi mỉm cười bổ sung: “Đừng than vãn nữa, trường người ta toàn học quân sự từ khai giảng, đúng đợt nóng bức, trường ta sắp xếp vào tháng mười, xem như tốt lắm rồi. Các em xem, thời tiết mát mẻ hẳn. Hơn nữa Đông Phương Lục Châu cũng rất thú vị, trừ việc phải tập đi đều vài tiếng mỗi ngày ra thì cũng không khác gì chuyến tham quan mùa thu đâu, các em cứ đi rồi sẽ biết.”
Nghe thấy thế.
Phía dưới có người chen vào, đặt câu hỏi.
“Anh Tài, vậy sau khi bọn em tới đó thì có cần làm đề hàng ngày không ạ?”
Lý Tuấn Tài gãi đầu.
Ông chần chừ một lát.
Sau đó ông bình tĩnh trả lời: “Chuyện này phải xem sự sắp xếp của giáo viên bộ môn. Nhưng các em cứ tự xem điểm thi tháng của mình đi, môn nào thấp thì mang sách giáo khoa theo, ôn tập hàng ngày, không được bỏ lỡ ngày nào mới đúng. Với tư cách là chủ nhiệm lớp, chắc chắn thầy sẽ giám sát các em.”
“Ôi...”
“Đừng mà!”
“...”
Sau khi dặn dò xong.
Lý Tuấn Tài cầm giáo án lên, để lại một câu “Tan học”.
Sau đó ông quay đi, ung dung rời khỏi lớp.
...
Sau khi nghe hết, Phương Tuần Âm lập tức nhíu mày, im lặng nằm úp mặt ra bàn.
Học quân sự?
Còn phải ở năm ngày ư?
Tức là cô sẽ phải ăn ở chung, tắm chung với các bạn nữ khác à?
Liệu họ có...
Hơn nữa, tuy lúc này đã là tháng mười nhưng nắng vẫn chói chang. Nếu che nắng không kỹ, vết bớt kia sẽ đậm thêm, sau cùng trở nên đen sì, lan rộng ra, hết sức xấu xí.
Phải làm thế nào bây giờ?
Cổ cô hơi nóng lên.
Phương Tuần Âm giơ tay lên theo phản xạ có điều kiện, che vết bớt kia qua cổ áo đồng phục.
Cô cố gắng giảm bớt sự bồn chồn trong lòng.
Vào lúc này, cô rất muốn nói chuyện với Chu Mật.
Nhưng chỗ ngồi đã thay đổi.
Không còn ai hào hứng hô to gọi nhỏ cạnh cô nữa, đúng là rất không quen.
Phương Tuần Âm ngồi dậy.
Cô quay đầu lại, nhìn ra sau lớp tìm kiếm.
Chỉ một lát.
Cô đã tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Chu Mật vẫn nhiệt tình và dễ gần như thế. Chưa đầy mấy phút, cô ta đã làm quen với bạn học bên cạnh, đang hào hứng nói gì đó, không để ý đến xung quanh.
Ý cười tràn ngập ở đuôi lông mày và khóe mắt cô ta.
Khiến khuôn mặt trẻ con kia càng thêm sinh động và đáng yêu.
Phương Tuần Âm lúng túng quay đi, cô cắn môi dưới, chậm rãi thu dọn đồ.
Cô vẫn luôn một mình.
Một mình cô chỉ có thể sống vĩnh viễn trong bóng tối.
Cho dù là Chu Mật hay Trần Gia Mạc cũng thế, cô không nên nhòm ngó hay mong chờ điều gì.
Huống hồ Chu Mật rất thích Trần Gia Mạc.
Phương Tuần Âm thở hắt ra.
Cô đeo ba lô, đứng dậy, một mình rời khỏi lớp.