Khi Ánh Trăng Sáng Lên

Chương 10

Phương Tuần Âm không làm gì khác được.

Sau khi chần chừ một lúc lâu.

Cô đành kéo kín cổ áo, rảo bước xuống tầng theo Từ Miên Tịnh.

Tháng mười.

Cuối cùng thành phố Giang cũng mát mẻ hơn.

Gió nhẹ hiu hiu, lướt qua từng góc trên sân trường Trung học số Tám.

Đương nhiên, “mùa hè cay đắng” của Phương Tuần Âm trong năm nay cũng sắp kết thúc.

Giờ vẫn đang trong tiết tự học buổi sáng, trên sân vận động chỉ có mấy học sinh đang đứng túm tụm dưới bục phát biểu.

Từ Miên Tịnh híp mắt nhìn đám người, cười nói: “Chắc là các cậu ấy đấy. Chúng ta qua chào chứ nhỉ?”

“...”

Phương Tuần Âm mím môi, đẩy cặp kính dày cộp.

Cô dè dặt bước về phía trước.

Giữa sân vận động là sân bóng mặt cỏ.

Sau khi đi qua cầu môn, họ đã có thể nhìn rõ mấy học sinh đứng dưới bục phát biểu ở phía xa.

Hình như cho dù là lúc nào, Trần Gia Mạc cũng luôn là trung tâm của đám đông.

Vào lúc này, anh đang mặc sơ mi trắng và quần âu, cũng là đồng phục của trường Trung học số Tám, còn cầm kẹp tài liệu. Anh đang uể oải tựa vào lan can, híp mắt, nói chuyện câu được câu chăng với nữ sinh bên cạnh.

Nữ sinh kia cũng mặc sơ mi trắng, sơ vin áo vào váy đồng phục xếp ly, để lộ đôi chân dài thẳng trắng nõn.

Khi nhìn từ xa, vẻ ngoài và khí chất của cô ấy vẫn hơn hẳn người khác, hết sức nổi bật.

Đó chính là Cừ Ý Chi.

Phương Tuần Âm bất giác siết chặt nắm tay.

Cô bước chậm lại.

Trần Gia Mạc và Cừ Ý Chi cũng không cùng lớp, sao lại cùng chuẩn bị lễ kéo cờ thế?

Chẳng lẽ... Giống như lời đồn...

Hai học sinh giỏi giấu mọi người, lén hẹn hò với nhau ư?

Suy nghĩ này bất chợt xuất hiện trong đầu cô.

Ngay sau đó.

Phương Tuần Âm đã nhếch môi tự giễu.

Cô rời mắt.

Người khác thế nào cũng đâu liên quan gì tới cô?

Sao cứ phải tự nhắc nhở bản thân hết lần này đến lần khác vậy.

...

Sau khi đến gần hơn.

Cô đã có thể nghe thấy hầu hết nội dung cuộc trò chuyện của đám người.

Lớp trưởng lớp chuyên Lý cũng ở đây, Từ Miên Tịnh quen anh ta nên thuận miệng giải thích lý do mình đến đây với đối phương.

“Kéo cờ ấy hả? Không thành vấn đề, lát nữa hai cậu ấy qua đây, để hai cậu ấy chỉ cho các cậu nhé.”

Suy cho cùng, thật ra cũng không có gì để chỉ.

Một cán cờ, một sợi dây thừng, một lá cờ, một kết cấu ròng rọc.

Kéo cờ lêи đỉиɦ, coi như xong.

Đúng như Từ Miên Tịnh nói, chỉ mất mấy phút, quay lưng với phía dưới, không cần lộ mặt, vô cùng đơn giản.

Quan trọng là phối hợp với tiết tấu hát quốc ca, không quá nhanh hay quá chậm là được.

Nhưng vì lớp mười mới khai giảng hơn một tháng, vẫn chưa tới giai đoạn căng thẳng khi sắp kiểm tra nên chắc chắn những hoạt động này vẫn phải đáp ứng các tiêu chí về mặt hình thức như học sinh, trạng thái, vẻ ngoài,...

Phương Tuần Âm đứng trong góc, im lặng nghe họ nói chuyện.

Chỉ mấy câu.

Đã giải đáp được nỗi hoang mang của cô hồi nãy.

Sáng thứ hai nào trường Trung học số Tám cũng có lễ kéo cờ, chủ đề từng tuần sẽ khác nhau.

Tuần này lại đúng vào đợt trả điểm thi tháng đầu tiên.

Trường học yêu cầu học sinh xuất sắc chia sẻ kinh nghiệm học tập cho mọi người trong lễ kéo cờ.

Trần Gia Mạc và Cừ Ý Chi là hai người đứng đầu và đứng thứ hai toàn khối.

Đương nhiên họ sẽ thực hiện việc này.

“Trần Gia Mạc, tớ hỏi này, cậu sẽ không lên nói ngẫu hứng như lễ khai giảng đấy chứ? Lần đấy cậu có phải viết kiểm điểm không?”

Bị bạn bè bên cạnh trêu chọc, Trần Gia Mạc vẫn không quan tâm.

Anh mỉm cười thản nhiên, hờ hững đáp: “Tớ không phải viết, chỉ bị phạt nhẹ thôi. Nếu không vì xin miễn hình phạt, lần này tớ đã không bị ép lên phát biểu rồi.”

“Vãi, bị phạt nhẹ thôi à? Đỉnh thật đấy.”

“Giữ hình tượng giữ hình tượng, đang ở chỗ đông người. Nhưng kiểu phạt này không bị lưu trong học bạ, chẳng ảnh hưởng gì đến Trần Gia Mạc đâu.”

“Đúng thế, dù sao chủ nhiệm cũng đang mong Trần Gia Mạc sẽ giành giải về cho trường chúng ta mà.”

“...”

Trần Gia Mạc không trả lời, chỉ nghe họ nói.

Anh lật qua lật lại kẹp tài liệu trong tay, năm ngón tay thon dài được tôn lên, khớp tay nổi rõ rệt, động tác hết sức tao nhã.

Một lát sau.

Tiếng chuông vang lên.

Sau đó, tiếng nhạc tập thể dục buổi sáng vang vọng khắp sân trường.

Lãnh đạo nhà trường chuẩn bị xuống, đám đông đang nói chuyện cũng tản ra, xếp thành hàng dưới bục phát biểu, chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ của mình.

Phương Tuần Âm và Từ Miên Tịnh chỉ đến quan sát, hôm nay không cần lên bục.

Đương nhiên họ sẽ đứng cuối hàng.

Ở đầu chính là Trần Gia Mạc và Cừ Ý Chi - người sẽ phát biểu vào lúc cuối.

Có vẻ lúc này anh mới chú ý tới Phương Tuần Âm.

Trần Gia Mạc nghiêng người, nhìn cô trong chốc lát. Trong đôi mắt vốn trong trẻo điềm tĩnh của anh chứa đựng vẻ tò mò và dò xét, như đang quan sát điều gì đó.

Tiếc rằng Phương Tuần Âm đã quen với việc cúi đầu cụp mắt.

Cô chỉ muốn co đầu rụt cổ, vùi hết mặt mình vào áo mọi lúc mọi nơi.

Hơn nữa Trần Gia Mạc đang ở phía trước.

Cô càng khó ngẩng đầu lên, sợ để lộ vấn đề.

Đương nhiên cô cũng không chú ý đến ánh mắt đối phương.

Mắt Trần Gia Mạc sáng rực, lại giữ tư thế nghiêng người mãi nên nhanh chóng khiến người bên cạnh chú ý.

Cừ Ý Chi nghiêng đầu, nhìn theo ánh mắt anh.

Sau khi ngừng một chút.

Cô ấy cười khẽ, cố tình trêu: “Trần Gia Mạc, cậu không chú ý đến người đẹp đang đứng sờ sờ ở đây như tớ mà nhìn gì đấy? Hay mắt cậu để trên đỉnh đầu lâu quá nên bị lác rồi?”

Tuy hai người giương cung bạt kiếm với nhau ở lễ khai giảng nhưng thật ra họ đã quen nhau từ lâu do cùng đi thi học sinh giỏi, là đối thủ cũ.

Chứ không phải quan hệ trai tài gái sắc như các bạn học đoán.

Nhưng đúng là họ rất thân quen với nhau.

Trần Gia Mạc biết cô ấy thích đùa nên không tức giận, chỉ ung dung đáp: “Bạn Cừ Ý Chi không cần quan tâm quá đâu, tớ vẫn ổn.”

“...”

Khoảng cách của đầu hàng và cuối hàng rất gần.

Phương Tuần Âm nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, càng cúi thấp hơn, cứ nhìn xuống đất.

Nhưng.

Ngay sau đó.

Giọng nói trầm ấm và điềm tĩnh của Trần Gia Mạc đã vang lên ở phía trước, anh gọi cô: “Phương Tuần Âm.”

Phương Tuần Âm giật mình, ngẩng đầu lên theo phản xạ có điều kiện, “Hả” một tiếng.

Ngay sau đó.

Cô đối diện với ánh mắt Trần Gia Mạc.

Anh rất cao, Phương Tuần Âm phải ngẩng lên để nhìn anh.

Ánh nắng rọi đến từ phía sau anh, khẽ chiếu lên mặt anh, hàng mi dài của anh đang cụp xuống, tạo thành bóng mờ trên mặt.

Bầu không khí bỗng trở nên hơi thân mật và lãng mạn.

“Thịch!”

“Thịch!”

Trong khoảnh khắc đó, tiếng tim đập của cô cũng trở nên hết sức rõ ràng.

Phương Tuần Âm luống cuống cúi đầu xuống, thầm hốt hoảng, cô sợ nhịp tim dữ dội này sẽ khiến người khác chú ý, những cảm xúc không thể diễn tả kia cũng sẽ bị vạch trần.

Trần Gia Mạc không để ý.

Anh giữ kẹp tài liệu bằng đầu ngón tay, cười khẽ: “Phương Tuần Âm, cậu là người kéo cờ của lớp cậu tuần sau à?”

“... À, ừ.”

“Sao cậu được chọn thế?”

Cho dù nhìn từ góc độ nào, Phương Tuần Âm cũng không giống người sẽ chủ động bước lên bục phát biểu.

Có lẽ do cô gầy quá, ngay cả đồng phục rộng rãi cũng không che được sự gầy gò kia.

Cộng thêm vài động tác nhỏ không sửa được của cô, trông cô càng thêm nhát gan và rụt rè.

Rất giống thỏ con.

“...”

Phương Tuần Âm không hiểu tại sao Trần Gia Mạc lại hỏi thế.

Trong lúc nhất thời, cô cứ đứng đờ ra.

Bên cạnh, Từ Miên Tịnh kịp thời lên tiếng giải vây: “Lớp chúng tớ không chọn mà cử đi theo thứ hạng thi tháng.”

Trần Gia Mạc nhướng mày, lại nhìn về phía Phương Tuần Âm, hỏi cô: “Cậu đứng thứ mấy trong lớp vậy?”

Phương Tuần Âm mấp máy môi, giọng vừa mềm mại vừa nhỏ, mềm như nhân bánh chảy.

“... Thứ nhất.”

Trần Gia Mạc: “Giỏi quá. Chúc mừng cậu nha.”

“À, cảm ơn...”

Trong lúc họ nói chuyện.

Các lớp đã xuống tầng, xếp thành hàng.

Học sinh cấp ba vẫn khác với cấp hai, không nghiêm chỉnh như thế.

Hơn nữa, trong những trường như Trung học số Tám, điểm số quan trọng nhất, giáo viên cũng cố gắng đạt được thành tích cao.

Còn với những chuyện khác, hầu như giáo viên sẽ nhắm mắt cho qua, không quản lý gì.

Khi nhìn từ trước ra sau, về cơ bản có thể thấy mọi người đang đứng rất lộn xộn, hàng lối của lớp cũng hơi lệch, không quá ngay ngắn.

Đương nhiên tiếng nhạc xếp hàng vẫn chưa hết, cũng không có ai quản lý việc họ nói chuyện với nhau ở đầu hàng.

Cừ Ý Chi đứng cạnh nghe một lúc.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào Phương Tuần Âm.

Cô ấy và Trần Gia Mạc đã quen biết nhiều năm, tuy cô ấy không thích kiểu nam sinh như Trần Gia Mạc nhưng cũng không thể không thừa nhận, anh có sức hút với không ít nữ sinh.

Vẻ ngoài điển trai, thành tích tốt, giỏi thể thao, nhà cũng khá giả.

Nếu bảo anh là con cưng của trời thì cũng hoàn toàn xứng đáng.

Thậm chí hồi cấp hai, khi họ cùng tham gia trại hè, chỉ mấy ngày sau, đã có rất nhiều nữ sinh lén tỏ tình với anh.

Nhưng hình như Trần Gia Mạc mãi vẫn chưa yêu ai.

Anh luôn điềm đạm, đối xử với mọi cô gái như nhau, nghiêm túc, lịch sự, dịu dàng nhưng lại hơi xa cách.

Anh như vầng trăng lạnh lẽo cao vời vợi.

Cừ Ý Chi cũng đã có vài người bạn trai, xem như có kinh nghiệm yêu đương phong phú nhưng vẫn không đoán được anh sẽ thích kiểu nữ sinh nào.

Nhưng cho dù anh thích kiểu nào thì cũng không phải kiểu người như “Phương Tuần Âm” trước mặt họ mới đúng.

Chưa bàn đến việc khí chất và vẻ ngoài của hai người khác xa nhau.

Có bắn đại bác cũng không tới.

Rõ ràng bạn nữ này hơi sợ Trần Gia Mạc.

Cừ Ý Chi đứng cạnh quan sát, cứ cảm thấy khi Trần Gia Mạc nói chuyện với Phương Tuần Âm, thái độ gượng gạo của cô cứ như đang bị ngược đãi vậy.

Cô ấy hơi không đành lòng.

Cô ấy dứt khoát chen vào.

“Cậu đứng đầu lớp cận chuyên à? Cậu tên Phương Tuần Âm đúng không? Cậu không đỗ lớp chuyên khi làm bài kiểm tra chia lớp hay sao thế?”

Cừ Ý Chi mỉm cười với Phương Tuần Âm.

Ở khoảng cách gần như thế, cô ấy càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Cô ấy ngừng một chút rồi mau chóng bổ sung: “À, đúng rồi, tớ là Cừ Ý Chi.”

Phương Tuần Âm sững sờ nửa giây rồi vội lắc đầu.

Cô hơi ấp úng: “Chào... Chào cậu. Chuyện đó... Không... Không phải đâu...”

Cừ Ý Chi nhướng mày, nói với vẻ nghiêm túc: “Giọng cậu hay thật đấy.”

“...”

Tính ra nếu nhìn kỹ một chút, đúng là trông Phương Tuần Âm cũng không đến nỗi nào.

Cô vẫn luôn để mái bằng và đeo kính dày cộp, đủ để che mất khuôn mặt, xóa mờ sự tồn tại của cô.

Nhưng cằm cô rất nhỏ, còn hơi hếch lên, lúc cô ngẩng đầu thì càng rõ.

Mũi cô cũng thế, rất cao.

Môi cô cũng có màu như anh đào, khiến người khác không khỏi nhìn vào đó khi cô nói chuyện.

Cừ Ý Chi cảm thấy tò mò, cũng thấy hơi ngứa tay.

Cô ấy không nhịn được mà vươn tay, tháo kính của Phương Tuần Âm xuống.

Động tác này diễn ra rất bất ngờ.

Phương Tuần Âm đứng sững.

Mặt cô lập tức đỏ bừng lên.

Nhưng đó không phải thẹn thùng.

Mà cô đang lúng túng.

Ngay sau đó, cô lập tức vùi mặt vào cổ áo, vươn tay che vết bớt bên phải cổ.

Cô ấy phát hiện rồi à?

Chắc chắn cô ấy phát hiện rồi.

Bằng không, sao tự dưng cô ấy lại tháo kính của cô xuống chứ.

Giờ phải làm sao đây?

...

Phương Tuần Âm vốn là người nhát gan yếu đuối, chỉ mới nghĩ đến chuyện có thể xảy ra sau đó thôi, mắt cô đã bất giác cay cay rồi.

Cô cắn mạnh môi.

Cô cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào.

Bầu không khí ngưng đọng trong chốc lát.

Trần Gia Mạc vẫn đang im lặng từ nãy đến giờ.

Lúc này anh bỗng vươn tay ra, giành lấy chiếc kính trong tay Cừ Ý Chi.

Sau đó anh đeo lại kính cho Phương Tuần Âm.

Thậm chí anh còn chỉnh gọng kính cho cô, đảm bảo rằng nó sẽ ôm lấy tai cô, không rơi xuống.

Hai động tác đơn giản.

Nhưng đã đủ để dấy lên sóng to gió lớn rồi.

Trần Gia Mạc như không nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc xung quanh.

Anh chỉ nhíu mày, hờ hững nói với Cừ Ý Chi: “Cừ Ý Chi, cậu làm thế là bất lịch sự đấy. Xin lỗi đi.”

“...”

Ngay sau đó.

Trong thế giới của Phương Tuần Âm xảy ra động đất sóng thần ở cấp cao nhất.

Đảo lộn mọi trật tự.

Cô nghĩ, trước đó cô sai rồi.

Trần Gia Mạc không phải ánh trăng xa vời.

Chỉ cần ngưỡng mộ là đủ.

Không có ai không muốn có ánh trăng đó.

Bao gồm cả người như cô.