“Nguyện ta như sao, người trăng sáng/ Đêm đêm lấp lánh tỏ cùng đôi.” - “Xa dao dao thiên”, Phạm Thành Đại.
…
Hai người cách nhau khoảng ba bốn mét.
Tay chân Phương Tuần Âm đã bắt đầu cứng đờ.
Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng gì, giọng Chu Mật đã vang lên phía sau cô, có vẻ kinh ngạc và vui mừng rõ rệt.
“Trần Gia Mạc, cậu vẫn nhớ tớ à!”
Phương Tuần Âm quay lại theo phản xạ có điều kiện.
Có lẽ vì không thấy Trần Gia Mạc trong lớp nên Chu Mật không có hứng thú chờ tiết tập thể dục đầu tiên kết thúc, cô ta nhanh chóng rời khỏi lớp chuyên Lý, ra ngoài tìm cô.
Vào lúc này, cô ta đang đứng sau Phương Tuần Âm.
Vị trí của hai người cùng nằm trên một đường thẳng, cách nhau chưa đầy hai sải tay.
Trần Gia Mạc cao nên đang nhìn từ trên xuống.
Đúng là trong lúc nhất thời, cũng rất khó đoán được anh đang nói chuyện với ai trong hai người họ.
Phương Tuần Âm không nghĩ cô và Trần Gia Mạc đã thân quen đến mức có thể hồ hởi chào hỏi nhau như thế. Suy cho cùng, đó chỉ là mối quan hệ giữa một cô gái kỳ quặc bị thương nhẹ, được bạn học tốt bụng giúp đỡ thôi.
... Chỉ thế thôi.
Nhưng mối quan hệ này đã đủ để khiến cô có cảm giác nửa mừng nửa lo rồi.
Thế nên cô cũng không đòi hỏi gì thêm nữa.
Phương Tuần Âm im lặng lùi ra sau một bước.
Cô co người lại, tựa vào tường.
Ngôn ngữ cơ thể của cô đã thể hiện rất rõ, cô đang muốn giúp Trần Gia Mạc và Chu Mật nói chuyện trực tiếp với nhau chứ không cần nhìn vòng qua cô.
Chu Mật nhìn Phương Tuần Âm bằng ánh mắt cảm ơn.
Sau đó cô ta ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn về phía Trần Gia Mạc.
Mắt cô ta sáng long lanh, như đang mong chờ một tình tiết lãng mạn kinh điển nào đó.
Trần Gia Mạc khẽ liếc tờ giấy kiểm tra trong tay Chu Mật, lập tức hiểu ra.
Đương nhiên anh sẽ không khiến cô ta khó xử.
Anh khẽ nhíu mày, trầm ngâm mấy giây rồi ngập ngừng gọi một cái tên: “... Chu Mật? Cậu cũng học cấp hai Minh Châu đúng không, trùng hợp thật đấy.”
Lần này mặt Chu Mật đỏ bừng.
Cô ta không ngờ Trần Gia Mạc vẫn nhớ mình thật.
Thậm chí anh còn nhớ tên cô ta.
Trong lúc nhất thời, tính cách bạo dạn của Chu Mật bỗng biến đi đâu mất, cô ta bắt đầu lắp bắp: “Đúng... đúng rồi, Trần Gia Mạc, không ngờ... không ngờ cậu vẫn nhớ tớ. Sao cậu biết tên tớ vậy?”
Trần Gia Mạc mỉm cười, từ tốn trả lời: “Trong một buổi diễn văn nghệ, cậu đã độc tấu dương cầm bài ‘The Brightest Star in the Night Sky’, tớ nghe thấy khi MC giới thiệu tiết mục.”
“...”
Tuy chuyện này không liên quan gì đến cô nhưng Phương Tuần Âm vẫn kinh ngạc khi nghe anh trả lời.
Khả năng ghi nhớ này.
Cho dù anh chỉ tình cờ nghe nó, mấy năm sau anh vẫn có thể dễ dàng nhớ ra ư?
Chu Mật không biết nên nói gì nữa.
“À… Ra thế à... Lần đó tớ đàn không hay lắm...”
Trần Gia Mạc nhướng mày.
“Không đâu, cậu chơi rất hay.”
Anh ngừng một chút rồi hỏi tiếp: “Giờ tập mắt sắp kết thúc rồi, các cậu kiểm tra xong chưa thế?”
Ý anh là phải kết thúc cuộc trò chuyện rồi.
Chu Mật siết chặt nắm tay, gật mạnh đầu, bước mấy bước về bên cạnh, nắm lấy cánh tay Phương Tuần Âm, sốt sắng trả lời: “Kiểm tra xong rồi. Chúng tớ phải đến văn phòng giáo viên luôn đây, bằng không sẽ không về lớp kịp mất...”
Trần Gia Mạc: “Vậy hôm khác nói chuyện.”
Anh nói rồi vẫy tay với hai người họ.
Sau đó anh thong thả quay người, bước vào lớp từ cửa sau.
Chu Mật đã hoàn thành tâm nguyện ngay từ ngày đầu tiên đi kiểm tra, cô ta ôm mặt, đắm chìm trong thế giới riêng, quanh người như được bao phủ bởi bong bóng màu hồng.
Cô ta không chú ý tới động tĩnh xung quanh nữa, cứ đi bừa về phía cầu thang.
Nhưng tai Phương Tuần Âm lại rất thính.
Tuy họ đã cách lớp chuyên Lý một khoảng xa.
Cô vẫn loáng thoáng nghe thấy giọng của nam sinh trong lớp.
“Trần Gia Mạc, hồi nãy cậu lại đi đâu thế? Sang lớp bên cạnh tìm Cừ Ý Chi à?”
“...”
“Đừng đổ thừa cho giáo viên nữa, OK? Với tính cách của Gia Mạc lớp chúng ta, chẳng lẽ lại không từ chối được nếu không muốn đi chắc? Tớ thấy cậu đang có ý khác thì có, chậc chậc!”
“...”
“Tớ nói này, hay hai cậu không đánh không quen, đang lén hẹn hò sau lưng anh em đấy, ha ha ha! Khụ khụ, xin hỏi bạn Trần Gia Mạc, ‘vì cậu thích Vật Lý nên mới làm đề học sinh giỏi hàng ngày à?’”
Phương Tuần Âm bước chậm lại.
Sau đó, giọng nói trong trẻo của Trần Gia Mạc truyền đến theo cơn gió cuối hè đầu thu.
Nó lén lút bay ra ngoài hành lang, lọt vào tai thiếu nữ.
Trong giọng anh ẩn chứa ý cười, anh bình tĩnh nói: “Of course.”
Đương nhiên anh làm đề học sinh giỏi vì thích Vật Lý.
Anh đã xác định tương lai mà mình muốn từ lâu rồi.
Nhưng trong những dịp như lễ khai giảng, không nhất thiết phải khiến bạn nữ lúng túng. Cứ dứt khoát không trả lời câu hỏi này, để Cừ Ý Chi thuận lợi bày tỏ suy nghĩ của mình với tất cả mọi người một cách trọn vẹn.
Anh là kiểu con trai như thế.
Sự xuất hiện của anh đã khiến thế giới này rực rỡ hơn.
Cho dù người khác có bao nhiêu ảo tưởng đẹp đẽ với anh, sau cùng cũng chỉ là vớt trăng dưới nước, tự rước phiền não.
Vì anh không đối xử với ai quá đặc biệt.
Nhưng đối với một thiếu nữ nhát gan và khép mình, từ khoảnh khắc Trần Gia Mạc chìa tay ra với Phương Tuần Âm.
Anh đã trở thành ánh trăng mát lành không bao giờ tắt trong đêm hè.
Cô chỉ có thể ngước nhìn anh vĩnh viễn.
…
Mấy ngày sau.
Nhà trường phát đồng phục mới cho học sinh khối mười.
Sau đó, đương nhiên sẽ có quy định về trang phục.
Ngày hôm sau, cả lớp đều mặc chung màu áo, đồng loạt đổi từ trang phục cá nhân sang đồng phục mùa hè.
Chỉ mình Phương Tuần Âm là ngoại lệ.
Tay áo đồng phục mùa hè ngắn, cổ áo lại mỏng, không thể che đến cằm, khiến người ta cảm thấy rất bất an.
Cô mặc luôn áo khoác đồng phục mùa thu, kéo khóa hết mức, che kín cổ.
Ngay cả khi học thể dục giữa trưa, ánh nắng khiến cô đổ mồ hôi đầm đìa, cô vẫn không cởϊ áσ khoác.
Tiết thể dục ở trường cấp ba khác với hồi cấp hai.
Sau khi chạy bộ một vòng, cán sự môn thể dục đi mượn dụng cụ.
Giáo viên cho các học sinh hoạt động tự do.
Các nam sinh khoác vai nhau, ùa đến sân bóng rổ.
So với nam sinh, hầu hết nữ sinh đều sợ nắng nóng, không muốn vận động, họ dứt khoát vào trong vườn hoa nhỏ cạnh sân vận động, tìm những chỗ râm mát để tán gẫu. Hoặc họ sẽ về lớp làm bài tập, khi nào còn năm phút nữa hết giờ thì lại xuống sau.
Đương nhiên, chắc chắn Phương Tuần Âm sẽ là người thấy nóng nhất trong số họ.
Vừa nghe thấy tiếng hô “Giải tán”, cô không hề do dự, lập tức quay đi, rảo bước về phía tòa nhà giảng dạy.
Ngay sau đó.
Chu Mật nhào tới từ phía sau, kéo tay cô.
Giọng cô ta vẫn ngọt ngào như mọi khi: “Âm Âm à!”
Phương Tuần Âm vốn yếu ớt, người nhỏ xíu, gầy trơ xương. Người cô đang đầm đìa mồ hôi sau khi chạy bộ, lại bị Chu Mật kéo như thế, cô chỉ thấy chóng mặt hoa mắt.
Một lúc lâu sau.
Cô mới “Ừ” bằng giọng khàn khàn.
Có lẽ do ánh nắng quá chói chang, Chu Mật không chú ý đến sắc mặt tái nhợt của cô, cô ta vẫn hào hứng đề nghị: “Tớ tìm được một chỗ nghỉ tuyệt vời đấy! Cậu mau đi với tớ đi!”
“… Hay về lớp được không?”
Giọng Phương Tuần Âm hơi thều thào.
Chu Mật vô cùng kiên quyết: “Không được, về lớp không được nghịch điện thoại, giáo vụ sẽ đi kiểm tra ở hành lang.”
Vì có học sinh ở ký túc xá, trường Trung học số Tám không khắt khe đến mức học sinh không được mang điện thoại đến trường.
Nhưng nội quy nhà trường đã quy định rõ ràng, nếu chơi điện thoại trong giờ học, bị phát hiện thì sẽ xử phạt cảnh cáo.
Tiết thể dục cũng được coi là giờ học.
Chu Mật không cho cô cơ hội từ chối nữa, cô ta lập tức kéo tay Phương Tuần Âm đi về phía khác.
Sau khi băng qua sân vận động rộng lớn.
Hai người ngừng lại trước một căn phòng nhỏ.
Phương Tuần Âm ngẩng đầu nhìn.
Ngoài cửa dán năm chữ “Phòng dụng cụ thể dục”.
“...”
Chu Mật ló đầu vào, quan sát xung quanh.
Sau khi chắc chắn rằng không có ai chú ý tới bên này, cô ta mới thận trọng đẩy cửa.
Phòng dụng cụ không bật đèn, tối đen như mực. Cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy mấy giá thép trong phòng, các dụng cụ thể dục được đặt ngay ngắn trên đó.
Có lẽ do nơi này râm mát, lại không có người.
Gió lùa dọc theo giá thép, mang hơi lạnh đi khắp phòng.
Chu Mật đắc ý khoát tay, nói: “Chậc chậc! Sao nào! Thoải mái chứ! Giáo viên thể dục sẽ không tới đây đâu, trốn ở đây để nghịch điện thoại là quá tuyệt vời.”
Cô ta nhặt được một chiếc đệm dưới đất, đặt nó dưới ô cửa sổ nhỏ ở đầu kia của căn phòng rồi kéo Phương Tuần Âm sang.
Hai cô gái ngồi tựa vào nhau, lấy điện thoại trong túi ra nghịch dưới ánh sáng lờ mờ hắt vào qua khe cửa sổ.
Họ trò chuyện câu được câu chăng, hoặc cùng lướt weibo, học từ vựng.
Cho dù họ bỗng dưng ngừng nói thì cũng không rơi vào tình trạng mất tự nhiên.
Ngay cả hơi thở của họ cũng như tràn ngập hương vị tuổi trẻ.
Trong lúc Chu Mật cúi đầu trả lời tin nhắn, Phương Tuần Âm thoát APP học từ, mở note ra.
Cô có thói quen viết nhật ký.
Tuy cô không có thời gian để viết hàng ngày nhưng nếu có chuyện gì, cô sẽ ghi hết lại.
Đây cũng là cách bày tỏ cảm xúc từ nhỏ đến lớn của cô.
Lúc này cô không cầm nhật ký theo nên ghi lại bằng điện thoại trước, sau khi về nhà, cô sẽ thong thả chép vào sổ.
Phương Tuần Âm cắn môi, im lặng suy nghĩ một lúc.
Ngón tay cô gõ chữ đầu tiên trên màn hình.
[Hình như mình chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, mình có thể trốn trong phòng dụng cụ với bạn thân, chia sẻ bí mật giữa con gái với nhau. Dường như cảnh tượng này đã được mình mong chờ rất lâu nhưng cũng như chưa từng mong chờ, chỉ bất ngờ xảy đến.
Trời nóng, thực sự rất nóng.
Nhưng mùa hè này không hề cay đắng. Giống tên Chu Mật.
Mình muốn làm bạn với cậu ấy cả đời.]
Sau khi gõ xong câu cuối.
Phương Tuần Âm ấn “Lưu”, thở phào nhẹ nhõm.
Cô bất giác lén mỉm cười.
“Cậu cười gì thế?”
Nghe thấy thế, Phương Tuần Âm lập tức sững người, luống cuống tắt điện thoại đi.
“À… Không, không có gì đâu.”
Chu Mật giả vờ quan sát cô từ trên xuống dưới mấy lần, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ ghé sát vào tai cô, hỏi nhỏ: “Âm Âm này, tớ hỏi cậu một chuyện được không?”
“Được chứ.” Cô trả lời dứt khoát.
Chu Mật thoáng chần chừ.
Nhưng sau cùng cô ta vẫn không nén nổi tò mò.
“Âm Âm, sao ngày nào cậu cũng mặc nhiều thế? Thật ra tớ đã thấy cậu không ngừng đổ mồ hôi nhưng quen được mấy tuần, tớ chưa bao giờ thấy cậu cởϊ áσ khoác ra cả.”
Phương Tuần Âm: “...”
Cô ngước mắt.
Hai người nhìn nhau.
Sau khi im lặng một lúc lâu.
Phương Tuần Âm cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định sẽ thành thật với bạn thân của mình.
Cô kéo khóa áo khoác đồng phục xuống, mở cả cổ áo ra, để lộ chiếc cổ thon trắng ngần.
Sau đó cô giơ tay, chỉ vào vết bớt kia.
Chu Mật chăm chú nhìn một lát, nhíu mày, không còn gì để nói: “... Sao cơ? Là do cái này à? Trước đó tớ đã thấy rồi.”
Phương Tuần Âm cụp mắt, lại kéo khóa áo lên.
Cô rầu rĩ: “Xấu lắm.”
Chu Mật: “Cái này có gì đâu mà xấu, chẳng phải chỉ là vết bớt nhỏ thôi ư? Ai mà không có bớt trên người? Hơn nữa, vết bớt của cậu cũng không đậm, nếu người khác không nhìn chằm chằm vào cổ cậu thì sẽ không thấy đâu. Cậu ăn mặc trái mùa thế này mới gây chú ý đấy.”
“...”
Phương Tuần Âm không biết phải nói với cô ta thế nào.
Nếu nói thì có vẻ như cô vừa lập dị vừa chết nhát.
Tiếc rằng cô không thể cư xử thoải mái với mọi người như Chu Mật.
Từ khi những đứa trẻ đó chỉ vào cổ cô rồi chê “Bẩn”, Phương Tuần Âm đã không thể bước ra khỏi l*иg giam của chính mình được nữa.
Sau khi ngừng một chút.
Cô bình tĩnh nói: “... Tớ không để hở ra được, nếu phơi nắng một lát, vết bớt sẽ trở nên rất đậm. Mặc như này sẽ che được một ít.”
Chu Mật đang định nói thêm gì đó.
Tiếng gõ cửa sổ khe khẽ bỗng vang lên.
Có người nói bên ngoài: “Mấy bạn nữ xinh đẹp không biết tên trong đó ơi, giáo viên lớp chúng ta sắp tới rồi đấy, tớ khuyên các cậu mau chạy đi.”
Lần này, họ không còn lòng dạ nào để tìm hiểu về bản thân nữa.
Chu Mật hô lớn với bên ngoài: “Cảm ơn.”
Sau đó cô ta kéo Phương Tuần Âm dậy, chạy ù ra ngoài.
Nếu bị giáo viên bắt gặp, chắc chắn họ sẽ phải chạy ba vòng quanh sân vận động, chỉ có thể chuồn thật nhanh.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa phòng dụng cụ, tiếng cười khẽ bỗng vang lên bên cạnh.
Tim Phương Tuần Âm hẫng một nhịp.
Như cảm nhận được điều gì đó, cô vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía kia.
Có mấy nam sinh đang đứng đó.
Cách cửa sổ mà họ vừa ngồi nói chuyện không xa.
Trong số đó, có một bóng lưng cao ráo rắn rỏi.
Chỉ cần liếc mắt.
Cô đã khẳng định, đó là Trần Gia Mạc.