Khi Ánh Trăng Sáng Lên

Chương 5

Chu Mật bên cạnh Phương Tuần Âm bắt đầu siết ngón tay lại, bóp mạnh cánh tay mảnh khảnh của cô.

Dường như cô có thể cảm nhận được tâm trạng của cô ta chỉ qua ngôn ngữ cơ thể.

Vào lúc này, trong hội trường, tất cả mọi người đều ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào người trên sân khấu.

Giọng Trần Gia Mạc chậm rãi vang vọng qua loa.

Giọng anh nghe vừa trong trẻo vừa bình thản.

“... Trong ba năm cấp ba sắp tới, chắc hẳn vẫn còn chuyện quan trọng hơn việc học. Khi tôi nói câu này, chắc mọi người sẽ hiểu bài phát biểu này đúng là do tôi viết.”

Tiếng cười vang lên bên dưới.

“Không sai, lúc này tôi đã nhận được ánh mắt khiển trách của giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng rồi. Phải cảm ơn các thầy cô vì chưa lên sân khấu kéo tôi xuống, nếu làm thế thật thì mất mặt lắm, đúng không?”

Trần Gia Mạc mỉm cười.

Cuối cùng ý cười thật lòng cũng xuất hiện trên mặt anh.

“Thật ra điều mà tôi thực sự muốn nói là, thay vì cố gắng học tập, chúng ta nên tìm ra ý nghĩa của việc học. Chẳng hạn như sau này, bạn muốn trở thành nhà khoa học, muốn làm ca sĩ đường phố, muốn kiếm thật nhiều tiền hay muốn ở bên người mình yêu... Thế nào cũng được. Nói chung, con người nên sống vì điều gì đó. Thay vì lãng phí tuổi xuân quý giá để nỗ lực cho con đường vô định phía trước, thà lãng phí cho những điều quan trọng hơn với bản thân để sau này không phải hối hận. Được rồi, bài phát biểu của tôi đến đây là hết, phải xuống sân khấu viết kiểm điểm thôi. Chúc mọi người có ba năm vui vẻ và đầy ý nghĩa ở trường Trung học số Tám nhé.”

Sau giây phút im lặng.

Cả hội trường đều hoan hô.

“Mẹ nó, Trần Gia Mạc đỉnh thật!”

“Trần Gia Mạc quá đẹp trai! Còn dám nói nữa!”

“...”

Trần Gia Mạc phóng khoáng khoát tay, chậm rãi bước xuống sân khấu, trả lại buổi lễ cho người dẫn chương trình.

Nhưng bầu không khí cũng khó mà quay về với sự im lặng trang nghiêm hết sức buồn ngủ khi nãy.

Mọi người đều hào hứng bàn tán về “bài phát biểu táo bạo” của anh.

Hình như có những người đã như thế bẩm sinh.

Anh ở đâu.

Ánh sáng sẽ ở đó.

Nhưng chỉ nửa phút sau, giọng của một nữ sinh đã vang lên trong loa.

“Xin lỗi, tôi không đồng ý với những gì mà bạn học kia vừa phát biểu.”

“...”

Phương Tuần Âm ngẩng đầu, nhìn về phía xa.

Một nữ sinh xinh đẹp đang đứng trước micro.

Cô ấy không trang điểm cầu kỳ nhưng vẫn rất đẹp. Cô ấy có dáng người cao ráo, đường nét khuôn mặt đẹp đẽ, mặc vest và chân váy kẻ kiểu Anh, mái tóc dài được buộc lên rất cao, trông như người đẹp trong phim Âu cổ, rạng rỡ vô cùng.

Trần Gia Mạc ngừng bước.

Đương nhiên anh cũng quay đầu lại.

Nữ sinh kia nói tiếp: “Theo tôi được biết, bạn Trần Gia Mạc vừa phát biểu đã tham gia rất nhiều cuộc thi khác nhau từ hồi tiểu học, đồng thời được tuyển thẳng vào trường Trung học số Tám do có thành tích xuất sắc trong kỳ thi cấp quốc gia. Có thể tưởng tượng được, đương nhiên cậu ấy sẽ có thể thỏa sức lãng phí thời gian để nghiên cứu, sáng tác bài hát hay yêu đương. Vì ba năm sau, cậu ấy vẫn có thể bước vào Thanh Hoa Bắc Đại nhờ thành tích thi học sinh giỏi của mình, hoặc đi du học. Tôi nói đúng chứ?”

“Nhưng còn những bạn khác? Những bạn cần tìm kiếm ý nghĩa của tương lai mà bạn Trần Gia Mạc vừa nhắc đến thì sao? Nếu bỏ lỡ cơ hội trong ba năm này, có lẽ các bạn ấy sẽ thi trượt, lưu ban, vào một ngôi trường xoàng xĩnh, học một chuyên ngành chẳng ra gì, cuối cùng trở thành một người lớn phải chật vật để kiếm sống. Đó là tương lai mà các bạn ấy muốn à?”

“Thật ra tôi nghĩ bạn Trần Gia Mạc cũng không có ác ý, cậu ấy chỉ bày tỏ suy nghĩ của mình khi ở vị trí tít trên cao kia mà thôi. Suy nghĩ này lại tình cờ phù hợp với sự lười biếng của phần lớn học sinh, thế nên nó đã nhận được sự đồng cảm. ‘Tại sao phải cố gắng học? Mình cũng không biết sau này mình muốn làm gì, học làm gì chứ?’ Bản thân suy nghĩ này là sai. Mọi người có thể dành cả đời để tìm kiếm ý nghĩa của tương lai. Chỉ cần bạn còn sống, chẳng phải vẫn có thể nghĩ về nó à? Mọi người muốn nghĩ về tương lai trong lớp học rộng rãi và sáng sủa của Bắc Đại, hay trong phòng học chật chội của một ngôi trường vô danh?”

“Nói đi cũng phải nói lại, bạn Trần Gia Mạc, chẳng lẽ đi thi học sinh giỏi suốt mười năm liền là tương lai mà cậu muốn ư? Cậu làm hết tập đề này đến tập đề khác vì thích Vật Lý thật à?”

Sau khi nói xong câu cuối.

Cuối cùng nữ sinh cũng mỉm cười.

Nụ cười của cô ấy rất rạng rỡ và chói mắt.

“Tôi đã phát biểu xong. Cảm ơn mọi người, tôi là Cừ Ý Chi của lớp chuyên Olympic Toán khối mười.”

...

Chắc chắn lễ khai giảng này sẽ được nhắc đến trong một thời gian dài.

Sau khi kết thúc.

Các lớp xếp hàng rời đi.

Phương Tuần Âm và Chu Mật hòa vào đám đông trong lớp, từ từ tiến về phía trước theo dòng người.

Nhưng sau chuyện vừa rồi, Chu Mật không còn kích động và hưng phấn như ban đầu nữa, có thể thấy rõ cô ta đang chán nản.

Phương Tuần Âm nghiêng đầu, khẽ liếc cô ta.

Nói thật lòng, cô gần như không có bạn bè gì từ nhỏ đến lớn.

Đương nhiên cô cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống này.

Chu Mật đã chủ động tới gần cô từ ngày đầu đến trường, vừa nhiệt tình vừa tốt bụng.

Có lẽ lúc này, trên cương vị bạn bè, cô nên quan tâm đến cô ta thì mới giống hành động của bạn bè bình thường.

Có phải như thế sẽ khiến người khác yêu quý cô hơn không?

Nhưng nhỡ Chu Mật không muốn nói thì sao? Cứ hỏi thế có xúc phạm cô ta không nhỉ?

Cô thực sự không rõ lắm.

Sau khi chần chừ một lúc.

Phương Tuần Âm mấp máy môi, khẽ nói một cách gượng gạo: “Chu... Chu Mật, cậu sao thế... Khó chịu ở đâu à...”

Chu Mật lắc đầu, có vẻ buồn bã, cô ta vùi mặt vào vai cô, buồn bực trả lời: “Hồi nãy tớ nghe thấy có người ở phía sau nói Cừ Ý Chi và Trần Gia Mạc rất xứng đôi. Tớ cảm thấy hơi buồn.”

Cô ta vừa dứt lời.

Phương Tuần Âm cũng đứng sững lại.

Nhưng Chu Mật không cảm nhận được động tác bắt đầu trở nên cứng nhắc của cô, cô ta thở dài, nghĩ vẩn vơ tiếp.

“Buồn thì buồn đấy, có điều tớ thấy họ nói cũng đúng. Bạn nữ tên Cừ Ý Chi hồi nãy đúng là rất hợp với Trần Gia Mạc. Hai học sinh đại diện đến từ lớp chuyên Olympic Toán và lớp chuyên Lý, vẻ ngoài cũng xứng đôi... Ài, trời sinh một cặp đấy.”

“Tớ đã học chung cấp hai với Trần Gia Mạc bốn năm nhưng có lẽ cậu ấy còn không biết tớ. Cừ Ý Chi chỉ mất ba phút mà đã khiến cậu ấy nhớ kỹ rồi.”

“Suy cho cùng, các cậu ấy và chúng ta là người của hai thế giới.”

...

Sau khi khai giảng được một tuần.

Tiết Bạch Lộ đã tới.

Theo sách viết, Bạch Lộ là tiết khí thứ ba của mùa thu. Đương nhiên nắng gắt cuối thu vẫn chói chang, thành phố Giang vẫn oi bức như cũ.

Sau khi học chung một tuần, các học sinh trong lớp đã bắt đầu quen với nhau, dần hòa nhập hơn.

Trước giờ Phương Tuần Âm vẫn luôn ít nói. Tuy Chu Mật đã quen hết các bạn trong lớp, thậm chí còn rủ mấy nữ sinh đi xem phim vào cuối tuần nhưng Phương Tuần Âm vẫn chỉ có thể miễn cưỡng gọi được tên mấy bạn học ngồi quanh cô.

Chỉ khi chuyển đề cho nhau hay ghi chép bài, thỉnh thoảng họ mới nói với nhau mấy câu.

Ngay cả việc phát đề Vật Lý cũng được thực hiện theo tổ, chỉ cần đưa đề cho học sinh ngồi bàn đầu là được, không cần nói gì, đưa xong lại im lặng rời đi.

Dường như Phương Tuần Âm sẽ không bao giờ thoải mái nói cười được như Chu Mật.

Cô sợ mọi người sẽ nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét, phá vỡ lớp phòng ngự của cô, khiến cô khó mà ứng phó.

Nên cô đành khiến mình mờ nhạt nhất có thể.

Hồi đầu, hình như cũng có mấy học sinh tò mò, cố gắng bắt chuyện với cô, hỏi về mái tóc mái dày, cặp kính to và chiếc áo khoác dài tay không hợp thời tiết của cô.

Nhưng Phương Tuần Âm không muốn trả lời những câu hỏi này, cứ cắm cúi đọc sách giáo khoa, giữ vững thái độ “người lạ đừng đến gần”, khiến mọi người cảm thấy lúng túng.

Dần dần, không còn ai muốn hiểu rõ cô nữa.

Như thế lại hay.

Đối với cô là vậy.

Nhưng Chu Mật lại không nghĩ thế.

Sang tuần mới.

Vào giờ sinh hoạt lớp, Lý Tuấn Tài đưa ra một nhiệm vụ mới.

“Nhà trường yêu cầu mỗi lớp mười cử một người đi kiểm tra tình hình tập mắt và tập thể dục* ở các lớp. Có ai tự nguyện đăng ký không?”

* Ở Trung Quốc, theo quy định, học sinh các trường tiểu học và trung học phải thực hiện các bài tập mắt và tập thể dục vào giờ nghỉ trên trường để tăng cường thể lực, giảm tình trạng cận thị.

“...”

Không ai đáp lời.

Một lúc lâu sau, một nam sinh ngồi phía sau nói lớn: “Anh Tài, bọn em là học sinh cấp ba rồi, làm gì còn ai nghiêm chỉnh tập thể dục trong lớp kiểu đó nữa. Mười phút đấy đủ để ngủ một giấc rồi.”

“Đúng thế. Chắc chắn lớp mười một và mười hai đều đang làm đề. Bọn em đi kiểm tra thì có khác gì tự đẩy mình vào tình huống lúng túng đâu!”

“Em thấy trường chúng ta toàn làm chuyện vô bổ, cứ cam đoan sẽ cho học sinh vận động, bảo vệ đôi mắt các kiểu nhưng không hề nghĩ đến nhu cầu của học sinh. Mệt sắp chết rồi, làm gì còn ai vận động nổi nữa...”

Sau khởi đầu này.

Cả lớp bắt đầu nhốn nháo.

Mọi người bàn tán xôn xao.

Lý Tuấn Tài vỗ bàn, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Thầy biết các em thà dùng thời gian này để ngủ nhưng đây là nhiệm vụ mà nhà trường giao, cho dù chỉ là hình thức thì vẫn phải đi. Nếu không ai đi, thầy sẽ cử cán sự lớp đi nhé.”

Bỗng dưng.

Chu Mật bên cạnh cô giơ tay lên.

“Thầy ơi, em đồng ý đi ạ.”

Lý Tuấn Tài: “Được rồi, vậy Chu Mật đi nhé. Cũng sẽ có giáo viên kiểm tra ở hành lang, em không được làm qua loa đâu.”

“Vâng ạ.”

Đến khi tan học.

Chu Mật mới lặng lẽ nói lý do với Phương Tuần Âm.

“Tớ định loanh quanh ở cửa các lớp hàng ngày, xuất hiện nhiều hơn. Nhỡ gặp được Trần Gia Mạc thì sao, cậu thấy đúng không?”

Phương Tuần Âm không biết nói gì, lúng túng cười: “... Ừ.”

Chu Mật: “Nên cậu phải đi cùng tớ nhé.”

“Hả?”

“Bằng không, một mình tớ cầm giấy kiểm tra rồi đi loanh quanh, xấu hổ lắm!”

“...”

Phương Tuần Âm không hề muốn đồng ý chuyện này.

Cô chỉ ước không ai trên thế giới nhận ra mình, xuất hiện nhiều hơn làm gì chứ?

Chu Mật thấy vẻ mặt khó xử của cô, lập tức nắm cổ tay cô, lắc khẽ, nhỏ giọng làm nũng: “Bạn yêu à, cậu có phải bạn thân nhất của tớ không? Đi cùng tớ đi, được không nào được không nào? Dù sao mỗi tuần cũng chỉ cần đi hai ngày... Nếu cậu thực sự không muốn đi thì chờ tớ ở góc hành lang nhé, được không?”

Chu Mật giống với tên cô ta, ngọt ngào bẩm sinh, cô ta làm nũng thế này khiến người ta rất khó từ chối.

Phương Tuần Âm không muốn khiến người bạn duy nhất của mình thất vọng.

Cô xoắn xuýt một lúc lâu.

Cuối cùng cô vẫn đồng ý.

...

Thứ hai.

Tiếng chuông vào tiết hai vang lên.

Chu Mật cầm giấy kiểm tra và bút, kéo Phương Tuần Âm khỏi ghế.

“Đi thôi!”

Phương Tuần Âm hơi giãy giụa, nhỏ giọng giải thích: “Chu Mật, giờ tớ phải đến văn phòng lấy đề Vật Lý... Chắc không đi cùng cậu được đâu...”

Chu Mật: “Không sao đâu, cậu cứ đi với tớ đi, vừa hay cũng phải xuống tầng có văn phòng anh Tài mà! Hôm nay tớ kiểm tra lớp mười, không nhiều lớp đâu, vẫn kịp.”

“...”

Phương Tuần Âm không còn cách nào khác, cô khẽ thở dài.

Cô đứng dậy, lảo đảo đi theo Chu Mật đến lớp chuyên trên tầng.

Bây giờ là khoảng thời gian tập mắt, hầu hết học sinh đã về lớp.

Hành lang vắng tanh.

Chỉ có lác đác mấy người.

Nhưng giáo viên vẫn chưa vào lớp, các học sinh vẫn ồn ào, không ai tập luyện gì cả.

Chu Mật có ý định khác nên không hề quan tâm đến tiếng ồn ào này, cô ta đi thẳng tới lớp chuyên Lý.

Càng đến gần phòng học đó.

Tim Phương Tuần Âm bất giác đập nhanh hơn.

Khi tới cửa.

Chu Mật buông cô ra, giả vờ cầm giấy bút, ló đầu vào lớp.

“Ngừng đi ngừng đi, người kiểm tra đến rồi.”

“Tập thể dục nào các bạn ơi!”

Phương Tuần Âm đứng ở hành lang mà vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện trong lớp.

Có lẽ lúc này Trần Gia Mạc cũng đã đặt bút xuống, bắt đầu day huyệt Thiên Ứng nhỉ?

Cô mím chặt môi.

Cô cụp mắt.

Ngay sau đó.

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.

Nó mang lại cảm giác êm tai quen thuộc, trầm ấm và thu hút.

“Ồ, cậu đã nhận nhiệm vụ tẻ nhạt này à.”

Phương Tuần Âm bỗng ngẩng đầu lên.

Cô đυ.ng phải ánh mắt Trần Gia Mạc ở cách đó không xa.

“...”