Anh Chẳng Thương Em Gì Cả

Chương 29

Edit: Hạ Du

Hai mươi phút sau, Tăng Nghệ Kỳ lái xe như bay lái về đến cửa nhà, không đợi anh ta đậu xe lại, Trác lệ trực tiếp nhảy xuống từ trên xe rồi bước nhanh vào nhà.

Mấy người còn lại thấy vậy cũng đều vội vàng chạy vào theo.

Lúc đó, sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Ngôn Thù, không ai phát hiện ra bây giờ Bạch Minh Cách đang nhanh nhẹn lén chạy xuống từ trên xe, sau đó cậu ta đi vòng đến phía sau biệt thự rồi nhanh chóng leo lên cửa sổ phòng Ngôn Thù.

May mà lúc đi bọn họ quên không đóng cửa sổ, vừa nhảy vào phòng, Bạch Minh Cách nhanh chóng bò vào trong 'tấm da' của mình. Sau đó cậu ta mở ngăn kéo tủ đầu giường của Ngôn Thù ra, lấy chai thuốc bên trong ngăn kéo rồi chạy một mạch xuống bên dưới.

Trác Lệ đặt Ngôn Thù trên ghế sô pha phòng khách, anh định đứng dậy đi lên tầng nhưng tay Ngôn Thù vẫn luôn nắm chặt góc áo của anh, Hồ Nhã bên cạnh thấy vậy thì nói: "Em đi lên tìm thuốc."

Vừa dứt lời, Bạch Minh Cách đã ngồi trên tay vịn cầu thang rồi trực tiếp tuột xuống từ tầng hai, trên mặt cậu là vẻ sốt ruột luống cuống nói: "Mau mau mau, thuốc đây, chậm nữa là không kịp đâu!"

Dứt lời, cậu ném vật đang cầm trong tay sang cho Trác Lệ, sau đó lại xoay người chạy vào trong bếp, chỉ qua mấy giây cậu ta lại cầm một ly nước trở lại.

Vừa nhận lấy chai thuốc, Trác Lệ lập tức mở nắp chai ra, nhưng ngay sau đó, anh như nghĩ đến gì đó, động tác trên tay hơi ngừng lại.

"Anh còn ngây ra đó làm gì!" Bạch Minh Cách lớn tiếng nói: "Mau đút thuốc đi!"

Mặc dù trong lòng Trác Lệ cũng sốt ruột nhưng anh vẫn hỏi một câu: "Đây là thuốc chữa bệnh tim sao?"

Không phải anh nghi ngờ cái gì, chỉ là thuốc này chỉ dùng vẻn vẹn một cái chai màu xanh để đựng, trên thân chai không có nhãn hiệu gì cả, xuyên qua lớp thủy tinh màu xanh lá nhạt có thể nhìn thấy một trên viên thuốc còn có một hình mặt cười vẽ đơn giản một cách mơ hồ, nhìn thật sự không giống thuốc trị tim cho lắm.

Bạch Minh Cách trực tiếp cầm nước xông đến cạnh Trác Lệ nói: "Nói thừa, nhất định là đúng rồi, trước đây chính mắt tôi nhìn thấy Ngôn tổng uống cái này, sẽ không sai đâu!"

Nghe vậy Trác Lệ không do dự nữa, anh đổ một viên thuốc ra từ trong lọ sau đó nhét vào trong miệng Ngôn Thù, sau đó đặt ly thủy tinh vào bên miệng cậu muốn rót nước vào, chẳng qua quá trình cũng không thuận lợi, nước lập tức tràn ra theo khóe miệng.

Trác Lệ hơi cau mày.

Tăng Nghệ Kỳ uyển chuyển nói: "Anh Trác, anh đút thế sợ là không được đâu, anh..."

Lời của anh ta còn chưa dứt, Trác Lệ bỗng nhiên cúi người đến gần Ngôn Thù, lúc này, mấy người cho rằng Trác Lệ muốn làm hành động gì đó nên trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Chẳng qua không đợi bọn họ kinh ngạc bao lâu, chút kinh ngạc này nhanh chóng biến thành kinh sợ.

Chỉ thấy Trác Lệ trực tiếp nắm hai bên gò má của Ngôn Thù, sau khi làm cho Ngôn Thù hơi ngửa đầu há miệng ra, anh dùng ngón tay tách hàm răng của cậu ra, đồng thời lấy bụng ngón tay trỏ ấn lên đầu lưỡi Ngôn Thù rồi đổ nước vào.

Vậy vẫn chưa xong, sau khi rót nước vào, anh nhanh chóng buông ngón tay mình ra, sau đó nâng cằm Ngôn Thù lên, thấy cổ họng Ngôn Thù hơi lăn anh mới buông tay ra.

Bạch Minh Cách giống như thấy được cái gì không bình thường, cậu ta trừng to mắt nhìn một loạt hành động này của Trác lệ rồi mới mở miệng: "Anh thật là..."

Thật là làm khỉ khó mà tưởng tượng nổi.

Thời khắc này tất cả sự chú ý của Trác Lệ đều đặt trên người Ngôn Thù nên cũng không chú ý tới vẻ mặt thảm thương không nỡ nhìn của nhóm bạn, cho đến khi thấy Ngôn Thù uống thuốc xong rồi dần dần bình ổn lại hô hấp, giờ phút này thần kinh căng thẳng của anh mới buông lỏng, anh đưa tay lên vuốt trán, thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Quang bên cạnh bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, ánh mắt cậu ta lập tức rơi trên người Bạch Minh Cách rồi tò mò hỏi: "Bạch Minh Cách, sao cậu biết Ngôn Thù xảy ra vấn đề?"

Lần này Bạch Minh Cách không đi theo bọn họ ra ngoài, vậy sao lại biết được chuyện Ngôn Thù phát bệnh? Thậm chí không đợi bọn họ mở miệng giải thích gì cậu ta đã mang thuốc từ trên tầng xuống.

Đối mặt với nghi ngờ như vậy của Lâm Quang, Bạch Minh Cách hơi sững sờ, cậu ta nhanh chóng phản ứng lại, coi như là bình tĩnh nói: "Tôi ở trên tầng nhìn thấy, tình huống này của Ngôn tổng nhìn một cái là biết bệnh tim tái phát, còn cần phải đoán à?"

Trong giọng nói của cậu ta còn mang theo một chút ghét bỏ không them che giấu.

"Còn may là không sao." Hồ Nhã thở phào nhẹ nhõm, trước đó bọn họ chưa gặp phải tình huống Ngôn Thù đột nhiên phát bệnh nên còn tưởng là bệnh cậu không nặng, bây giờ đột nhiên đυ.ng phải thật sự đã bị dọa không nhẹ, cô nói với Trác Lệ: "Anh Trác, hay là anh đưa Tiểu Thù về phòng nghỉ ngơi đi, nằm ở đây lỡ đâu bị lạnh sẽ không tốt."

Trác Lệ gật đầu, anh lại ôm lấy Ngôn Thù rồi đi lên tầng,

Hiển nhiên lúc này Ngôn Thù đang thuộc về trạng thái nửa hôn mê, sắc mặt cậu tái nhợt, trên mặt không còn lúc nào cũng treo nụ cười rực rỡ như lúc trước nữa, nhìn bỗng cảm thấy yếu đuối hơn rất nhiều.

Trước đó mặc dù Trác Lệ hoặc ôm hoặc cõng Ngôn Thù rất nhiều lần rồi, nhưng vào giờ khắc này anh mới nhận ra Ngôn Thù thật sự rất nhẹ.

Ngôn Thù quá gầy, nhất là cổ tay nho nhỏ lộ ra bên ngoài quần áo, so sánh với cánh tay của Trác Lệ đã hình thành nên một sự đối lập rõ ràng.

Trở về phòng, Trác Lệ đặt Ngôn Thù lên giường sau đó đắp chăn lại, anh vừa định đứng dậy rời đi lại thấy vạt áo hơi bị kéo căng một chút.

Động tác Trác Lệ hơi cứng lại, anh vô thức cúi đầu nhìn. Ngôn Thù vẫn đang nắm vạt áo của anh.

Sao đã hôn mề rồi mà vẫn chưa buông ra.

Trác Lệ hơi cau mày, anh đưa tay lên bao trùm lên ngón tay của Ngôn Thù, định đẩy ngón tay Ngôn Thù ra, nhưng còn chưa đợi anh hành động, Ngôn Thù trên giường phát ra một tiếng nói mê không rõ ràng, khi vừa buông vạt áo anh ra, cậu lại thuận tay bắt được ngón tay của anh.

Trác Lệ thử muốn rút tay mình ra, nhưng chỉ cần anh hơi động Ngôn Thù sẽ bất an nhíu mày lại, giống như cậu phải nắm gì đó trong tay mới có thể ngủ yên được.

Một lúc sau, Trác Lệ xoa xoa ấn đường, cam chịu ngồi xuống mép giường mặc cho Ngôn Thù nắm lấy tay anh.

Lại nói, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Trác Lệ ở đơn độc với một Omega trong thời gian lâu như vậy, hơn nữa còn là dưới tình huống như này.

Không quá ghét, nhưng cứ có một loại cảm giác kỳ quái không nói ra được.

Anh thẳng lưng ngồi ở một bên, ánh mắt nhìn quanh phòng một lượt rồi lại rơi vào trên người Ngôn Thù.

Cùng lúc đó.

Tổ bốn người tám chuyện dưới tầng thấy Trác Lệ đưa Ngôn Thù về phòng một lúc lâu rồi nhưng vẫn chưa đi xuống đều cảm thấy bất ngờ, đương nhiên những người bất ngờ hơn là các đồng đội của anh.

"Chuyện gì thế?" Hồ Nhã dùng cùi trỏ chọc chọc Tăng Nghệ Kỳ nói: "Tăng Tăng, cậu đi lên xem xem đi, không phải là lại xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?"

Tăng Nghệ Kỳ nhướng mi nói: "Tôi không ngốc vậy đâu, nếu cậu thật sự tò mò thì sao không tự mình lên đi."

Hồ Nhã nghiêm trang nói: "Cái gì mà tò mò, tôi thế này là lo lắng có được không hả, tư tưởng của cậu thật là đen tối. Không phải do vừa rồi tôi bị thương trong vụ nổ nên hành động không tiện à, nếu không tôi đã đi lên rồi."

Sau đó ánh mắt Tăng Nghệ Kỳ lại đặt lên người Lâm Quang.

Lâm Quang thở dài, cậu ta vỗ đùi nói: "Anh em, chân tôi gãy rồi."

Tăng Nghệ Kỳ: "..."

Lý do của hai người này thật sự không có kẽ hở nào làm cho anh ta hoàn toàn không có cách nào phản bác lại cả.

"À thì, đồng chí Lão Bạch." Tăng Nghệ Kỳ lại nhìn về phía Bạch Minh Cách đề nghị: "Chúng ta cùng đi lên xem chút nhé?"

Bạch Minh Cách đang nằm trên ghế sô pha lập tức trở mình đưa mông về phía Tăng Nghệ Kỳ, không chút để bụng nói: "Tôi không tò mò, nhiều nhất bọn họ cũng chỉ hôn một cái thôi, có gì hay mà nhìn chứ."

Hồ Nhã cảm thán: "Hôn hôn một cái."

Lâm Quang bổ sung: "Còn là nụ hôn đầu của anh Trác."

Khóe miệng Tăng Nghệ Kỳ giật giật, lòng hóng chuyện vừa dấy lên lại bị vài ba lời của mấy người này đốt sạch, anh ta nắm chặt tay đứng dậy rồi sải bước đi lên tầng: "Chờ đấy, tôi đi lên."

Ánh mắt ba người dõi theo Tăng Nghệ Kỳ.

Ba phút sau, Tăng Nghệ Kỳ vô cùng phấn khởi chạy xuống từ trên lầu: "Tuyệt vời tuyệt vời!"

"Sao vậy?" Hồ Nhã cũng bị anh ta làm phấn khởi lên nên vội vàng hỏi: "Cậu nhìn thấy cái gì?"

Tăng Nghệ Kỳ vẫn còn đang mang thù, anh ta đi tới ghế sô pha ngồi xuống, vắt chéo hai chân giống như ông lớn trả lời: "Còn có thể thấy gì được, đương nhiên là xem thử tình huống hiện tại của Ngôn Thù rồi, các cậu yên tâm đi, tình huống của Ngôn Thù tốt lắm."

Hồ Nhã: "... Cậu muốn thế này thật à?"

"Hả?" Tăng Nghệ Kỳ giả ngu: "Tôi làm sao, không phải là tôi trả lời cậu rồi à?"

Hồ Nhã: "..."

Cô bật cười: "Được rồi, là tôi có tư tưởng xấu xa."

Lâm Quang phụ họa: "Tôi cũng rất xấu xa."

Bạch Minh Cách thì nói thẳng: "Chẳng lẽ tưởng tượng đen tối vừa nãy của tôi biến thành thật rồi à?"

"Thôi, không so đo với các cậu nữa."

Nụ cười trên mặt Tăng Nghệ Kỳ càng hưng phấn hơn, anh ta chia sẻ tin tức với nhóm bạn của mình: "Tôi nghĩ là, anh Trác sắp thất thủ rồi."

Mấy người nhanh chóng xáp qua: "Sao lại bảo là thất thủ?"

"Anh em ơi, mặc dù không có hôn nhưng mà còn hơn cả hôn luôn." Tăng Nghệ Kỳ nói: "Các cậu đoán thế nào, lúc nãy tôi đi lên vờ thăm dò tình trạng của Ngôn Thù. Ai ngờ anh Trác vẫn luôn trông coi bên giường Ngôn Thù, ánh mắt đấy vẻ mặt đấy, so sánh với hành vi ngày thường của anh Trác, hoàn toàn có thể nói là vô cùng dịu dàng! Không chỉ như thế, bọn họ vậy mà đang nắm tay, là tay trong tay đấy!!!"

Tăng Nghệ Kỳ nói: "Quan trọng hơn là, lúc anh Trác nhìn thấy tôi đi vào, trên mặt ảnh còn có hơi mất tự nhiên nữa cơ!"

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cho tới khi mắt trời ngả về phía Tây, ánh chiều tà chiếu vào trong phòng như một lớp mực dày.

Trác lệ hơi hoạt động bả vai, một chốc sau, bàn tay đang bị Ngôn Thù cầm lấy của anh hơi động, nhận ra gì đó, anh nhìn về phía Ngôn Thù, hơi ngây ra một chút rồi nói: "Tỉnh rồi?"

"Vâng." Ngôn Thù vừa tỉnh lại nên còn hơi ngơ ngẩn, cậu nghiêng người nhìn Trác Lệ, sợi tóc mềm mại phủ ở trước trán, sau khi uể oải ngáp một cái, cậu nhỏ giọng nói: "Sao anh lại ở đây?"

Nói xong, cậu phát hiện điều gì đó nên cúi đầu nhìn xuống rồi kinh ngạc nói: "Trác Lệ."

Trác Lệ đáp lại: "Sao vậy?"

Ngôn Thù nâng hai bàn tay đang đan vào nhau của hai người lên hỏi: "Sao anh lại muốn nắm tay em?"

Trác Lệ không biết trả lời câu hỏi này của Ngôn Thù thế nào, trong mắt anh lóe qua sự bất lực nói: "Cậu nhìn kỹ lại xem."

"Hả?" Ngôn Thù từ từ ngồi dậy, nghe thấy lời của Trác Lệ, cậu nhìn lại bàn tay đang nắm chặt vào nhau của hai người, không hiểu hỏi: "Tay làm sao ạ?"

Trác Lệ động bàn tay, trong giọng nói mang theo sự nghiêm khắc không dễ nhận ra: "Là cậu đang nắm tôi."

"À, em xin lỗi."

Sau khi nhận ra việc này, trên mặt Ngôn Thù cũng không có vẻ xấu hổ gì, thậm chí cậu còn không buông tay Trác Lệ ra mà kéo tay anh tới cạnh mình rồi thỉnh thoảng nghịch nghịch ngón tay anh.

Dường như Ngôn Thù đang có tâm sự, cậu yên lặng một lúc rồi nói: "Em.. lúc đó, không dọa đến mọi người chứ?"

"Không có." Trác Lệ nhìn về phía Ngôn Thù, thấy cậu có chút sa sút, anh yên lặng một lúc rồi cũng hỏi thêm: "Bây giờ cậu thấy khỏe hơn chưa?"

Ngôn Thù gật đầu, cậu dùng ngón tay chọc nhẹ móng tay Trác Lệ: "Rồi ạ." Ngừng một chút, cậu nói thêm: "Thật ra bình thường em không như thế đâu, chỉ là..."

Trác Lệ nói: "Cậu đừng nghĩ nhiều, sẽ tốt lên thôi."

Nghĩ tới điều gì, anh lại bổ sung thêm một câu: "Chỉ có một việc, lần sau lúc ra ngoài nhớ phải mang theo thuốc, biết chưa?"

Trong giọng nói nghiêm túc kia mang theo chút quan tâm không dễ phát hiện, Ngôn Thù kinh ngạc, cậu giống như có hơi bất ngờ với câu trả lời của Trác Lệ nên nói theo bản năng: "Các anh sẽ không ghét em chứ?"

Trác Lệ không kịp hiểu những lời này của Ngôn Thù có ý gì: "Cái gì?"

Ngôn Thù cúi đầu bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Lúc em còn nhỏ cũng từng có vài người bạn, có một lần lúc chúng em ra ngoài chơi, em cũng phát bệnh." Cậu không hề nói cụ thể mà chỉ nói: "Từ đó về sau bọn họ không còn chơi với em nữa."

Ngôn Thù nhớ lại tình huống lúc đó, có hơi thất vọng nói: "Bọn họ nói em là quỷ lắm bệnh, còn nói em không may mắn nữa."

Nói xong, Ngôn Thù gục đầu cụp mắt, tủi thân nói không nên lời,

Trác Lệ vừa định nói thêm gì thì Ngôn Thù đã ngẩng đầu lên nói: "Sau này các anh còn dẫn em cùng đi chơi nữa không?" Dường như cậu thật sự rất lo lắng việc này nên vẫn luôn nhìn vào trong mắt Trác Lệ, bàn tay nắm lấy tay anh cũng siết chặt hơn.

Ngôn Thù nhỏ giọng nói: "Em rất thích chơi cùng mọi người."

Lòng Trác Lệ nhói lên, một lúc sau, anh không nói lời nào, chỉ đưa một tay ra dùng động tác cứng nhắc xoa nhẹ tóc Ngôn Thù rồi nói: "Sẽ dẫn cậu đi cùng, chúng ta cùng nhau về thành phố S."

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Ngôn Thù bừng nở, cậu thở phào một hơi nói: "Vâng!"

"Thật ra thỉnh thoảng không cần phải quan tâm đến chuyện cũ, phải biết là chính bản thân mình cũng rất xuất sắc, đừng bao giờ hoài nghi chính mình." Trác Lệ sắp xếp lại ngôn ngữ, chẳng qua anh thật sự không giỏi nói những lời này, dừng một chút, anh dời đề tài đi: "Vậy cậu thì sao, có trách những người đó không?"

"Không đâu, sau đó anh em đã đánh bọn họ một trận ra trò rồi." Ngôn Thù nói: "Thật ra em còn cảm thấy rất áy náy, vốn dĩ việc chơi với nhau và việc cậu tình tôi nguyện, bọn họ không muốn chơi với em cũng không có gì sai cả."

Nói tới đây, cậu lại nhìn về phía Trác Lệ rồi cười lên: "Nhưng mà anh yên tâm đi, cho dù anh không chơi với em nữa em cũng sẽ không để anh em đánh anh đâu."

Trác Lệ không theo kịp được suy nghĩ của Ngôn Thù: "Hả?"

Ngôn Thù nghiêm túc nói với Ngôn Thù: "Bởi vì em rất thích anh mà."

Ánh sáng trong phòng dần mờ đi, nhưng nụ cười trên mặt Ngôn Thù lại rất rõ ràng.

Tim Trác Lệ hơi loạn nhịp, vẻ mặt cũng lập tức cứng lại, sau đó anh rút tay ra khỏi tay Ngôn Thù rồi đứng lên, ho một tiếng nói: "Đã tỉnh rồi thì cậu nghỉ ngơi cẩn thận đi."

Nói xong, anh sải bước đi ra ngoài cửa.

Ngôn Thù không hiểu gì: "Hả? Em vừa mới tỉnh lại sao còn cần nghỉ ngơi?"

Trác Lệ thật là vừa nhỏ mọn vừa kỳ quái.

Cậu đã nói là thích anh ấy rồi mà anh ấy không đáp lại gì cả, cả một câu cũng không nói.

Ngôn Thù làm mặt quỷ về phía Trác Lệ rời đi.

Đúng là một khối băng ủ không tan.

Cậu không tiếp tục ngủ theo lời Trác Lệ, sau khi thức dậy và vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, cậu lập tức đi xuống tầng tìm thức ăn.

Buổi chiều đã ngủ mấy tiếng, bây giờ ăn cơm xong cũng không hề cảm thấy buồn ngủ.

Ngôn Thù ngồi trên ghế sô pha ăn hoa quả tráng miệng, sau khi nghỉ ngơi cẩn thận, sắc mặt cậu cũng dần dần hồng lên, còn đề nghị với mấy người: "Chúng ta cùng nhau đánh bài đi?"

"Đánh bài?" Bạch Minh Cách hứng thú, sau khi biến thành người cậu ta chưa đánh bài lần nào nên lập tức đứng dậy khỏi đệm mềm nói: "Đánh bài được đấy, đánh cái gì?"

Ngôn Thù hỏi cậu ta: "Cậu biết đánh cái gì?"

Bạch Minh Cách trở lời thành thật: "Tôi không biết đánh cái gì cả."

Ngôn Thù nghĩ một chút rồi nói: "Nếu không đấu địa chủ đi, rất dễ, học cũng nhanh." Cậu vừa nói vừa cúi người lấy ra hai bộ bài từ trong ngăn kéo của bàn trà, cậu quay đầu nhìn mấy người Trác Lệ: "Trác Lệ, mọi người đến đây đi, bọn em bốn thiếu hai!"

Lúc này Trác Lệ đang ngồi trên bàn lau vũ khí lạnh trong bao vũ khí, nghe vậy, anh trả lời: "Các cậu đánh đi."

"Được."

Ngôn Thù nhìn về phía mấy người khác nói: "Mọi người mau tới đây."

Cuối cùng là bốn người Ngôn Thù, Bạch Minh Cách, Lâm Quang và Hồ Nhã tổ hợp thành tổ đánh bài, còn Tăng Nghệ Kỳ do có kỹ năng đánh bài quá cao siêu sẽ phá hỏng tính công bằng nên bị cho ra ngoài nhìn, anh ta chỉ có thể ngồi bên cạnh xem.

Ngôn Thù tự cho rằng kỹ thuật đánh bài của mình khá tốt, lúc bắt đầu cậu vô cùng hăng hái, nhưng sau mấy ván, thấy trên mặt mình đã bị dán mấy dải giấy, dáng vẻ kiêu ngạo của cậu dần dần bị thực tế dập tắt.

Là địa chủ nên Bạch Minh Cách hết sức phấn khởi ném bộ tứ quý cuối cùng trên tay mình lên bàn rồi cười to: "Ha ha ha, thì ra đánh bài đơn giản thế này, nữa đi nữa đi!"

Vừa nói cậu ta vừa dán một dải giấy lên mặt ba người còn lại.

Ngôn Thù oán giận nói: "Cậu đừng quá đắc ý, đợi lát nữa tôi lật ngược thế cờ thì nhất định sẽ dán đầy mặt cậu!"

Bạch Minh Cách khoe khoang nói: "Tới đi tới đi."

Bây giờ Tăng Nghệ kỳ đã là người chia bài, sau khi chia bài xong, Bạch Minh Cách vẫn là địa chủ, anh ta không đành lòng xem tiếp nữa nên nhắc nhở Ngôn Thù một câu: "Ngôn Thù, lát nữa lúc ra bài cậu nhớ đừng đánh người phe mình, cậu phải áp bài của địa chủ, biết chưa?"

Ngôn Thù gật đầu, nghiêm túc quan sát bài trên tay mình nói: "Tôi biết rồi!"

Nhưng mà...

Hiểu thì hiểu những ván này trên mặt Ngôn Thù vẫn có thêm một mảnh giấy nữa.

Bạch Minh Cách vỗ tay cười to: "Ha ha ha ha ha!"

Lâm Quang cũng cạn lời, cậu ta nhìn Ngôn Thù đề nghị: "Nếu không chúng ta đổi vị trí đi? Không thì không đánh địa chủ nữa, bài poker được không?" Vừa nói cậu ta vừa thổi tờ giấy dán trên trán mình: "Chủ yếu là do mặt tôi hết chỗ để dán rồi."

"Đánh thêm một ván nữa." Ngôn Thù yếu ớt nói: "Tôi không tin!"

Tăng Nghệ Kỳ cười tiếp tục phát bài cho mọi người.

Lần này Ngôn Thù là địa chủ, thấy vậy, Lâm Quang và Hồ Nhã đều thở phào một hơi.

Vận may lần này của Ngôn Thù cũng tốt, có khá nhiều quân lớn.

Vốn cậu tưởng rằng ván này nhất định có thể nở mày nở mặt, nhưng ai biết cậu vừa ra một quân bài đã lập tức bị ép xuống, cậu chỉ có thể tiếp tục liều bắt đối phương.

Lúc đánh bài liều kiểu này thật sự rất dễ bị lật bài. Lúc bắt bài mặc dù sướиɠ như lúc sau khi không bắt được nữa kết cục sẽ rất thảm.

Ván này Ngôn Thù lại gặp đúng cục diện bi thảm như thế, hết lần này tới lần khác, đợi đến khi cậu nhận ra được vấn đề thắng thua, trên tay cậu chỉ còn một tứ và mấy con bài lẻ khác cùng với một đôi.

Nếu lần này thua, cậu sẽ bị... dán ba tờ."

Ngôn Thù thở dài, trên mặt là vẻ buồn rầu, lúc cậu đang định liều chết thì sau lưng cậu đột nhiên có một cái tay duỗi ra, Ngôn Thù hơi sững sờ rồi vô thức quay đầu nhìn lại, là Trác Lệ.

Trác Lệ thuần thục chỉnh lại bài trên tay Ngôn Thù một lần, anh nhìn những lá bài đã đánh ra một lúc rồi rủ mắt hỏi cậu: "Đến lượt ai?"

Ngôn Thù giơ tay, cố vớt lại tôn nghiêm: "Đến lượt em, vừa rồi em mới ra một đôi vua lớn, không ai bắt được em cả."

Trác Lệ chỉ đôi hai trên tay Ngôn Thù.

Ngôn Thù ném bài ra: "Đôi hai!"

Sau đó đến lượt Lâm Quang ra bài, cậu ta nghĩ một chút rồi trực tiếp thả một tứ.

Ngôn Thù kích động vừa định ra bài nhưng Trác Lệ đã giữ cổ tay cậu lại, hiểu được ý của Trác Lệ, cậu nói tiếp: "Cậu ra tiếp đi."

Lâm Quang nghĩ một chút rồi ra ba quân K.

Hồ Nhã và Bạch Minh Cách đều không cần, thấy vậy, ánh mắt Trác Lệ dừng trên bài trên tay mấy người một chút rồi nói: "Bọn họ không có tứ quý đâu, yên tâm ra đi."

Ngôn Thù hỏi: "Vậy em nên ra quân nào?"

Lâm Quang nói: "Anh Trác, hai người ăn gian thế này quá quang minh chính đại rồi đấy?"

Trác Lệ nhìn cậu ta một cái rồi chỉ vào tứ quý trên tay Ngôn Thù nói: "Cái này."

Ngôn Thù trực tiếp ra tứ quý, cuối cùng cậu cũng mỉm cười nói: "Có cần không?"

Mấy người lắc đầu.

Trác Lệ lại chỉ xuôi theo dãy bài vừa sắp xếp hộ Ngôn Thù, Ngôn Thù lanh trí thả bài xuống, lúc này bài trên tay mọi người cũng không còn nhiều nên đương nhiên sẽ không cần tới, Ngôn Thù cười to ha ha rồi đánh con bài cuối cùng trong tay mình ra.

"Giỏi quá đi!"

Ngôn Thù đứng dậy tìm mảnh giấy rồi vui vẻ dán lên cho mấy người, cậu quay đầu nhìn thấy trên trán Trác Lệ vẫn sạch sẽ nên lấy một mảnh từ trên mặt mình xuống, ra vẻ muốn dán lên trên mặt Trác Lệ, cậu nói một cách tự nhiên: "Thấy anh không có gì cả nên em sẽ chia cho anh một cái!"

Trác Lệ ngửa về sau theo bản năng.

Ngôn Thù không để Trác Lệ né tránh, cậu trực tiếp dán tờ giấy lên cằm anh, sau đó dịch sang bên cạnh một chút, kéo Trác Lệ ngồi xuống băng ghế của mình nói: "Mau, em còn muốn thắng nữa."

...

Mười giờ tối, ánh trăng yên lặng bao phủ cả vùng đất rộng lớn.

Đỉnh núi thành phố D, một đoàn lính đặc chủng ngoại quốc mặc đồ rằn ri đứng ở trước tòa văn phòng đã biến thành đống đổ nát.

Người cầm đầu là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, hắn ta chắp tay sau lưng nhìn về dưới chân núi, giọng nói mang theo mấy phần nặng nề: "Xem ra thành phố D vẫn còn người nước Hoa."

Vừa nói hắn ta vừa nhìn về phía cấp dưới bên cạnh nói: "Bên J thế nào rồi? Đã tìm thấy người chưa?"

Cấp dưới lắc đầu nói: "Tìm rất lâu rồi nhưng vẫn không tìm được."

Người đàn ông lại nói: "Tìm cả bên sở nghiên cứu rồi chứ?"

Cấp dưới nói: "Đã tìm rồi. Người đó không ở sở nghiên cứu, nhưng J phát hiện có dấu vết 'Thần nông' rời đi."

Dừng một chút, cậu ta lại nói thêm: "Đại úy, liệu có phải 'Thần nông' đã rời khỏi thành phố D rồi không?"

"Rời khỏi rồi cũng phải tìm được cậu ta, một Omega có thể chạy được bao xa chứ."

Trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ khinh thường, hắn ta lạnh lùng nói: "Kế hoạch này được giăng lưới ba năm rồi, bây giờ khó khăn lắm mới đến lúc thu lưới, nếu không tìm được người các cậu có biết kết cục sẽ thế nào không."