Anh Chẳng Thương Em Gì Cả

Chương 28

Edit: Hạ Du

"Uỳnh..."

Trong phút chốc, tiếng nổ ùn ùn kéo đến vang khắp trời, ánh lửa chói mắt chiếm lấy tất cả mọi thứ trong tầm mắt, tầng tầng sóng nhiệt lan tràn bốn phía, khí nóng cực đại nhanh chóng làm cây cối trong phạm vi năm mươi mét xung quanh đứt gãy, cả tòa văn phòng cũng lập tức sụp đổ, khói đen đặc bốc lên tận trời, điểm tô trong đó là ngọn lửa nóng bỏng.

Dù đã cách trung tâm vụ nổ một đoạn nhưng chiếc xe tán tải này vẫn bị làn sóng điên cuồng đó cuộn tới làm đập mạnh xuống mặt đất, những viên đá cực to cũng theo đó mà tới, chúng nó đập mạnh vào trên cửa kính, sau đó là một tiếng 'Rầm' cực lớn, bằng mắt thường có thể nhìn thấy lớp kính chống đạn có vết rạn nứt hình mạng nhện lan tràn ra.

Bạch Minh Cách tóm chặt dây an toàn, trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía cửa kính chưa hoàn toàn bị vỡ ra ngay trước mặt mình, lông trên người cậu ta cũng dựng thẳng lên.

"Ngôn Tổng..." Bạch Minh Cách run rẩy đưa móng vuốt ra chỉ lên cửa kính chắn gió, gian nan phát ra âm thanh: "Tôi suýt chút nữa, đã không còn rồi."

"Đừng sợ." Ngôn Thù xoa xoa tay nhìn về phía làn khói cuồn cuộn dày đặc, thuận miệng nói: "Kính này rất cứng rắn, làm thêm lần nữa cũng sẽ không có vấn đề gì lớn đâu."

Bạch Minh Cách khϊếp sợ trước sự bình tĩnh của cậu: "... Thế à."

Ngôn Thù 'Ừ' một tiếng.

Nói thật thì bây giờ cậu lại có chút lo lắng cho đám người Trác Lệ. Cho dùng trước đó đã dự tính trong lòng nhưng uy lực của hỏa lực cỡ nhỏ này vẫn vượt ra khỏi tưởng tượng của cậu, vốn cậu nghĩ nổ chết ong độc, ai ngờ tới tòa văn phòng cũng theo đó mà nổ. Thậm chí không riêng gì tòa văn phòng, đỉnh núi này cũng dường như đã sụp đổ rất nhiều.

Cậu và Bạch Minh Cách ở cách đó khá xa, lại còn ở trong xe nên không bị ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng mấy người Trác Lệ thì không như vậy, lúc vụ nổ xảy ra dù cho bọn họ có chạy nhanh hơn nữa cũng sẽ gặp phải chấn động cực mạnh, kiến trúc và cây cối xung quanh cũng bị phá hỏng toàn bộ, mà mấy người Trác Lệ lại không có chút dụng cụ bảo hộ nào, không biết...

Ngôn Thù yên lặng đợi mấy phút, thấy vẫn không nhìn thấy bóng người Trác Lệ, trong lòng cậu giật thót lên.

Xong đời rồi, sẽ không bị nổ mất rồi chứ...

Nghĩ vậy, Ngôn Thù nhanh chóng mở cửa xe đi xuống, sau vụ nổ này, không khí cũng trở nên vô cùng nóng bỏng, cậu duỗi tay quạt quạt trước mũi, vừa định bước lên thì bỗng trái tim đau nhói lên.

Trận đau đớn đó đột nhiên kéo đến làm Ngôn Thù lảo đảo theo bản năng, sau đó cậu lập tức che lại vị trí tim, một lúc sau, cái loại đau đớn khó có thể dùng lời diễn tả đó mới dần dần chuyển biến tốt lên.

"Ngôn tổng, cậu đừng quá lo lắng." Không biết từ lúc nào Bạch Minh Cách cũng đã theo xuống từ trên xe, sau khi dừng ở cạnh Ngôn Thù, thấy sắc mặt cậu rất xấu cậu ta còn tưởng rằng cậu đang lo lắng cho mấy người Trác Lệ nên nói thêm một câu: "Mấy người Trác Lệ sẽ không có nguy hiểm tính mạng đâu."

Ngôn Thù lắc đầu, giọng nói có chút trầm thấp: "Tôi không lo lắng."

"Cậu còn ngụy biện với tôi làm gì, cái này cũng không có gì phải xấu hổ." Bạch Minh Cách bình tĩnh nói: "Cậu xem cậu bị dọa tới mặt cũng trắng thành thế này rồi." Nghĩ tới gì đó, cậu ta nói thêm: "Tôi nói cho cậu biết, vừa rồi lúc ở trong xe tôi đã nghiêm túc suy nghĩ rồi, với người như Trác Lệ này cậu nhất định không thể uyển chuyển được, nên làm cái gì thì làm cái đó, phải nói trực tiếp một chút. Lát nữa gặp anh ta cậu nhất định đừng nói mình không lo lắng, cậu phải nói mình lo lắng đến điên lên, hiểu chưa?"

Sự khác thường trong tim dần bình thường lại nhưng tay cân cậu vẫn hơi không có sức, Ngôn Thù thấy vậy bèn ngồi xổm xuống ven đường hỏi: "Tại sao?"

Bạch Minh Cách mang vẻ mặt gỗ nước đổ đầu vịt, hùng hồn nói: "Nào lấy đâu ra nhiều tại sao thế, cậu nói mình không lo lắng thì sao anh ta biết được cậu lo cho anh ta. Giống như cậu nói cậu không thích anh ta thì sao anh ta biết được cậu thích anh ta?"

Ngôn Thù yên lặng chỉnh sửa lại logic trong những lời này rồi mới kỳ quái hỏi: "Một con khỉ như cậu sao lại biết nhiều thế?"

Bạch Minh Cách tự hào trả lời: "Bởi vì tôi là một con khỉ có văn hóa."

Dường như cậu ta còn muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng lời vừa đến bên miệng lại nhìn thấy có động tĩnh một nơi cách đó không xa, lời đến bên miệng lập tức biến điệu, hóa thành hai tiếng..

'Kẹc Kẹc.'

Ngôn Thù như đoán được gì đó lập tức ngẩng đầu nhìn theo tầm nhìn của Bạch Minh Cách.

Chỉ thấy Trác Lệ đang từ từ đi ra từ chỗ ánh lửa, đồng phục chiến đấu trên người tôn lên tư thế hiên ngang oai hùng, vai rộng chân dài của anh, quanh thân anh tản ra vầng sáng màu xanh băng, vầng sáng đấy còn bao phủ hết những đồng đội của anh ở trong đó. Dù cho lúc này anh đang dùng một tay đỡ Hồ Nhã, một tay đỡ Lâm Quang nhưng thân hình vẫn vững vàng như núi, hình thành sự khác biệt rõ ràng với Tăng Nghệ Kỳ đang lảo đảo bên cạnh.

Đến gần thêm một chút, nhìn qua thì trên người mấy người đều có chút nhếch nhác, lúc này tất cả đều mang dáng vẻ đầu tro mặt bụi, trên người có vết máu loang lổ.

Từ bên mặt phải của Trác Lệ kéo xuống đến cổ còn có một vết máu dài, chẳng qua nhìn vết thương cũng không hề sâu, có lẽ là vừa rồi ở trong lửa đạn bị cái gì đó chẳng hạn như tảng đá bay qua sượt vào.

Ngôn Thù vội vàng đứng dậy đi lên phía trước, cho đến khi thoát khỏi phạm vi nguy hiểm, ánh sáng thuộc về dị năng trên người Trác Lệ mới dần dần tan đi.

"Sao rồi?" Ngôn Thù hỏi: "Không có vấn đề gì lớn chứ? Ong độc đã chết rồi sao?"

Trác Lệ ừ một tiếng rồi lắc đầu nói: "Không sao."

Chân trái Lâm Quang giống như bị gãy xương, đợi khi Trác Lệ buông cậu ta ra, cậu ta dùng một chân nhảy tới cạnh xe bán tải, sau đó thật lòng dựng một ngón tay cái lên cho Ngôn Thù, thở hổn hển nói: "Đồng chí Ngôn Thù, thao tác này của cậu trâu bò thật. May mà tôi chạy nanh nếu không sợ là đã bị nổ đến máu thịt lẫn lộn cùng với mấy con ong độc kia rồi.

Ngôn Thù cào tóc nói: "Chủ yếu là do tôi không nghĩ tới uy lực của món đồ này lại lớn như vậy."

"Cậu đừng thấy nó nhỏ mà nhầm, dù nhỏ hơn đi nữa nó cũng là hỏa tiễn." Vừa nói, Lâm Quang vừa nhìn về phía sau lưng, chép miệng nói: "Hơn nữa còn là đồ mới nhất viện nghiên cứu nghiên cứu ra được, nói là có thể nổ sập một tòa cao ốc một cách dễ dàng, quả nhiên là không nói dối."

Dừng một chút, cậu ta lại nhìn về phía Ngôn Thù toét miệng cười: "Nhưng mà phát bắn này của cậu rất giỏi, không riêng gì ong độc, tổ ong giấu trong tòa văn phòng cũng đã bị đốt hết rồi. Nếu không phải có cậu sợ là bây giờ chúng tôi còn chưa rút lui ra được nữa."

Tăng Nghệ Kỳ cũng gật đầu, giờ phút này trong lòng anh ta vẫn còn chút sợ hãi: "Ai có thể ngờ được ong độc kia có thể tiến hóa thành dáng vẻ thế chứ, năng lực chống đánh thì hay rồi, giống như là quái vật luôn."

Cảm nhận được Bạch Minh Cách ở phía sau đang kéo nhẹ cân cậu, Ngôn Thù hơi run lên, cậu không nói chuyện với mấy người kia mà bước lên một bước dừng ở trước mặt Trác Lệ.

"Cái đó..." Ngôn Thù nhìn về phía vết thương trên má Trác Lệ mấp máy môi.

"Hửm?" Trác Lệ hơi cụp mắt xuống, ánh mắt anh rơi vào trên người Ngôn Thù, giọng nói cũng khàn hơn bình thường rất nhiều, sau đó anh nâng tay lên tùy tiện lau đi vết máu trên mặt rồi hỏi: "Sao vậy?"

Ngôn Thù nghĩ một chút rồi hỏi: "Biểu hiện vừa rồi của em có được không?"

Trác Lệ hơi sững sờ.

Chỉ thấy giờ phút này trên mặt Ngôn Thù đang nở nụ cười rực rỡ, trong mắt còn mang theo chút mong đợi, dáng vẻ cầu khen ngợi.

Lâm Quang không hài lòng lên tiếng trêu ghẹo: "Ngôn Thù, cậu có ý gì đây, vừa rồi tôi khen cậu cũng không thấy cậu có phản ứng gì. Sao, tôi không xứng để khen cậu à?"

Ngôn Thù cũng không thèm nhìn Lâm Quang mà chỉ ngẩng đầu nhìn Trác Lệ.

Trác Lệ bị cậu nhìn chằm chằm như vậy thì yên lặng hai giây rồi cong môi gật đầu đáp lại một tiếng: "Được."

Nhưng mà Trác Lệ vừa nói xong, bỗng dưng Ngôn Thù không có chút báo trước nào mà nhón chân lên, hôn nhẹ một cái ở bên mặt anh, cùng với một làn hương thơm mùi oải hương nhàn nhạt, anh nghe thấy Ngôn Thù hỏi: "Vậy em làm như thế chắc được coi là mỹ nhân cứu anh hùng chứ?"

Trên mặt Trác Lệ hiện lên sự kinh ngạc, anh vô thức nhìn vào ánh mắt Ngôn Thù, yết hầu theo bản năng lăn một cái.

Mấy người có mặt ở đây không ai lại nghĩ tới Ngôn Thù nói hôn là hôn, sau một khoảng yên lặng như tờ, Lâm Quang và Tăng Nghệ Kỳ không hẹn mà cùng phát ra một tràng cười ồn ào, sau đó đồng thời quay lưng qua, Hồ Nhã cũng không hỏi bật cười lên, cô như có điều suy tư mà đánh giá vẻ mặt Trác Lệ.

Một lát sau, đợi sau khi ý thức dần quay trở về, Trác Lệ lùi về sau nửa bước, đôi mày rậm cũng nhíu vào, có lẽ do có vết máu trên mặt phủ lên, nhìn mặt anh không hiểu sao có vẻ dữ hơn mấy phần.

Nhưng Ngôn Thù cũng không sợ anh, cậu vừa định tiếp tục nói thì bỗng trái tim truyền tới một trận đau nhức. Nụ cười trên mặt cậu cứng lại, Ngôn Thù che tim, thân thể cũng lung lay, cơn đau lần này còn đau hơn nhiều so với lần trước, thậm chí cậu còn không kịp phản ứng đã cảm thấy trước mặt tối sầm lại, cảm giác không trọng lượng ùn ùn kéo tới trên người cậu.

Ngôn Thù không đứng vững được nữa mà ngã mạnh về phía sau.

"Ngôn Thù!" Trác Lệ đưa tay ra đón lấy Ngôn Thù theo bản nữa, vẻ mặt cũng nhanh chóng biến đổi.

"Đau..." Ngôn Thù bắt đầu run rẩy không ngừng, sắc mặt cậu vô cùng tái nhợt, cậu vô ý thức nắm chặt cổ tay Trác Lệ, giọng nói cũng vang lên dứt quãng: "Đau... đau quá..."

"Thế này là thế nào?" Mấy người Lâm Quang nhanh chóng tiến lên vây quanh, Hồ Nhã cau mày lo lắng nói: "Có phải vừa rồi đã bị thương không?"

Trác lệ trực tiếp vòng tay bế ngang Ngôn Thù lên, anh đạp lên bánh xe nhảy lên ghế ngồi phía sau rồi nói với Tăng Nghệ Kỳ đang ngạc nhiên: "Lão Tăng, cậu lái xe."

Mấy người nhanh chóng hành động.

Cơn đau trong tim càng ngày càng kịch liệt, Ngôn Thù theo bản năng dán sát vào nguồn nhiệt bên cạnh, cậu cuộn người lại trong ngực Trác Lệ, giọng nói cũng dần dần trở nên yếu đi: "Trác Lệ..."

"Sao vậy?" Trác Lệ cúi người đến gần bên tai Ngôn Thù, trong giọng nói của manh mang theo mấy phần lo lắng: "Đau ở đâu?"

"Tim đau..." Ngôn Thù nửa khép mắt nhìn về Trác Lệ, ý thức của cậu đã dần có chút không thanh tỉnh: "Trác Lệ, tim em đau."

"Cậu mang theo thuốc không?"

Giờ phút này Trác Lệ không đoái hoài đến những thứ khác nữa, anh đưa tay lục lọi trên người Ngôn Thù nói: "Ngôn Thù, cậu cố chịu một chút, chúng ta lập tức đi về nhà, phải kiên trì."

Ngôn Thù mấp máy môi.

Trác Lệ lại vội vàng kề lại gần nghe cậu đang nói gì.

Ngôn Thù: "Hình như em... hình như sắp chết rồi."

Động tác của Trác Lệ cứng đờ, cánh tay đang ôm Ngôn Thù của anh siết chặt hơn, anh vừa định mở miệng đáp lại gì đó lại thấy Ngôn Thù nói một câu dứt quãng...

"Trác Lệ, em rất thích anh."