Cái Duyên Cái Phận

Chương 10: Thả diều

Chị cẩn thận đó, nắm chặt tay em nha." Gia An vừa dắt tay Thương vừa nói.

Hôm nay trời mát nên cô rủ Thương ra đồng thả diều.

Thương thì chiều lòng em nên đi theo, cũng lâu lắm rồi cô không đi ra nơi này.

An dắt Thương đến giữa cánh đồng xung quanh cũng có vài người thả. Trên bầu trời, những con diều đủ màu sắc bay lơ lửng trong rất đẹp mắt.

" Chị ngồi xuống đây đi." An nắm tay chị ngồi xuống.

" Tí, đưa nước đây rồi hai đứa đi thả diều đi. Nào diều lên đưa cho cô."

" Dạ, hai cô ở đây đợi con xíu."

An đưa nước cho Thương :" Chị uống chút đi, chắc đi nãy giờ khát."

" Em uống đi, chị không khát." Thương từ chối, vì đó là bình nước uống của An.

" Em chưa uống, yên tâm. Nè uống chút đi." An đưa đến trước mặt cô năn nỉ.

" Vậy em uống trước đi. Rồi chị uống." Thương đáp.

An hết cách với chị, đành uống một ngụm rồi đưa sang cho chị. Cô không hiểu sao chị cứ khách sáo với cô. Đồng ý là từ đó giờ cô không ăn chung uống chung với ai bao giờ. Ai nói cô bị mắc bệnh kĩ, sạch sẽ cô cũng chịu. Mà có ai dám nói đâu, tự cô biết mình sao mà. Vậy mà chị ấy lại ngại dùng chung với cô. Làm cô hơi buồn chút chút.

" Bộ chị không muốn uống chung với em hả? Hôm kia ăn cơm cũng vậy. Chị chê em dơ hả?" An nhìn Thương chớp chớp mắt hỏi.

Thương bất ngờ với câu hỏi này, tay chân luống cuống xoay người đối diện An.

Cô nói: " Không phải, chị không có ý đó..."

An cắt lời cô nói tiếp:" Chị không muốn dùng chung với em, em năn nỉ lắm chị mới chịu." Tay cô bứt bứt đám rơm buồn bực nói.

" Không phải như vậy, chị ngại chị sợ em không quen dùng chung với người khác. Mỗi lần em đút chị ăn chị vui lắm chỉ là chị sợ em chê chị thôi. Chị xin lỗi, em đừng nghĩ như vậy." Thương rối rắm giải thích.

An nghe vậy liền nói: " Đúng là em không thích dùng chung với người khác, nhưng với chị thì khác. Em thích chị nên mới làm vậy. Cho nên sau này chị không được từ chối em. Em đút gì chị cũng phải ăn. Nghe chưa."

Thương theo bản năng đồng ý, em ấy nói rất nhiều nhưng động lại trong đầu cô chỉ có mấy chữ. Em ấy thích mình. Cô không hiểu lời nói đó có ý gì. Chắc là bạn của nhau, thích theo nghĩa bạn. Cô cố gắng cho mình câu trả lời. Rất muốn hỏi em ấy nhưng cô sợ.

" Ê Tí, ông có thấy gì hông." Con Phận nhìn về phía hai người lẩm bẩm nói.

Thằng Tí nhìn theo:" Thấy gì là thấy gì. Không phải hai cô đang ngồi thôi hả?"

Con Phận kí đầu nó một cái rồi nói: " Thì ai mà không biết hai người đó đang ngồi. Không thấy hồi nãy cô hai nhà ta dùng chung nước với cô Thương đó hả."

" Mà từ đó giờ, cô hai có sài đồ chung với ai bao giờ đâu. Với ông bà còn không có nữa mà.". Nó tiếp tục nói.

Tí gãi gãi đầu:" Ờ ha, nói mới để ý. Mỗi lần bà kêu tui qua đón cô hai thì thấy có bữa hai người đang ăn cơm nói cười vui vẻ, có bữa thì cô Thương ngồi đổ bánh cho cô hai mình ăn."

" Đó thấy chưa, tui thấy hai người này mờ ám. Chắc chắn là có vấn đề."

" Thôi thôi bà đừng nói bậy, hai cổ đều là con gái mà. Sao có gì được. Nói bậy ai nghe được là chết đó." Thằng Tí nói nhỏ.

" Con gái thì đã sao, bữa tui đi chợ trên huyện với bà thấy hai cô gái tay nắm tay nói cười vui vẻ kìa, nhìn dễ thương quá trời."

" Hai đứa đưa dây diều lại đây."

Nghe An gọi, hai đứa thôi nói chuyện từ từ đưa dây diều lại cho Gia An.

" Hơi nặng nha cô hai, cô cầm cho chắc. Gió lớn quá." Tí vừa đưa dây vừa nói.

" Không sao, cô cầm được. Hai đứa thả một con đi, cô với cô Thương một con xem ai thả cao hơn. Dám chơi không?" An vừa điều khiển diều vừa thách đấu. Lâu quá không thả với gió lớn nên diều có hơi bay loạng choạng tí.

" Em có cần chị giúp gì không?" Thương cảm thấy gió lớn thả diều sẽ mệt lắm cô liền muốn giúp.

An nghe vậy thì quay lại nhìn chị: " Có, chị đợi em chút. "

Nói rồi cô cố gắng đi ra đứng phía sau lưng Thương.

" Đây chị cầm dây diều đi, em cũng cầm dây. Chị đừng sợ"

Thương luống cuống cầm chặt dây một phần sợ nó bay một phần vì bây giờ An đang đứng sát gần cô. Nói chuyện phả vào tai cô làm cô hơi nhột nhưng không dám ý kiến gì. Là mùi hoa nhài quen thuộc cô tham lam hít nó. Cô thích mùi của em ấy. Làm cô thấy ấm áp dễ chịu.

Tí và Phận nhìn nhau, cả hai không ai nói gì tự giác hiểu. Cả hai đi lại thả diều của mình để chừa lại không gian riêng tư cho cả hai.

"Wow, diều mình bay cao lắm đó chị." An phấn khởi nói, cô vui thích nhìn những cánh diều bay lơ lửng trên bầu trời tiếc là người con gái trong lòng cô không thấy được nó.

Sau chuyến này cô nhất định phải hỏi bà Sáu mắt chị ấy là bị như thế nào, xem có chữa được không. Cô không thể cho một cô gái lương thiện hiền lành sống mãi vậy được.

Thương không thấy gì nhưng cũng cười theo cô. Cô ước gì bây giờ mình có thể thấy dù chỉ là một chút. Cô rất muốn thấy gương mặt người con gái này.

" Chị giữ dây cho chắc nha để em cưa dây diều của hai đứa nó." An vừa nói vừa cười. Bản tính chọc người của cô lại nổi lên.

Thương liền ngăn cản: " Không được đâu em, vậy nguy hiểm lắm với lại diều bay mất thì sao."

" Chị đừng lo, em chỉ muốn chọc tụi nhỏ xíu à. Mất em mua lại cái khác. Nhưng mà thả diều xong em về nhà chị ăn cơm nha. Em thèm đồ chị nấu." Cô vừa nói vừa dí sát mặt vào cổ Thương để hít ngửi mùi thơm của chị ấy. Trên người chị ấy có mùi hương nhè nhẹ của hoa sen rất khó phát hiện. Không hiểu sao cô ghiền cái mùi này nên hay kiếm cớ lại gần chị để ngửi cho đã.

Thương vừa nhột vừa ngại nhưng vẫn để An làm càn, cô không nỡ khước từ em: " Em cẩn thận coi chừng bị thương."

Cô sợ An bị thương nên làm theo lời em, cả hai cố gắng thả dây di chuyển con diều lại gần con diều của hai đứa. Nhưng với kinh nghiệm của mấy đứa trẻ đồng quê này thì làm sao cưa được diều của nó. Chẳng mấy chốc diều của cô An chúi nhủi đâm thẳng xuống cây.

" Trời trời, vậy mà diều mình rơi đó chị." An buồn bực liếc nhìn hai đứa nhóc kia đang chọc quê mình.

" Không sao đâu em, về nhà đi chị nấu cơm cho ăn. Mình chơi vui thôi mà." cô liền dỗ dành.

" Dạ, chị là nhất. Mấy đứa nó không biết nhường cô hai nó gì hết. Để em đi lụm con diều rồi mình về nha." An vui vẻ nói rồi chạy tung tăng đi lụm diều.

Thương vừa thấy thương vừa thấy buồn cười với bản tính trẻ con của cô hai này.

"A" Bỗng có tiếng la thất thanh vang tới.