Cái Duyên Cái Phận

Chương 9: Em

Hằng ngày,trên mâm cơm của Gia An không dưới 5, 6 món ăn sang trọng. Chưa kể cô đã từng sống ở nước ngoài, nếm qua vô số món ăn lạ, xa xỉ. Nhìn lại mâm cơm trước mặt, cô gái này dù không thấy gì nhưng vẫn cố gắng nấu ăn cho cô,mặc dù chỉ là những món ăn bình thường dân dã nhưng cô cảm thấy ấm áp, rung động trước những gì cô gái này làm.

Thấy Thương chỉ lấy một cái chén để lên mâm, cô hỏi: " Chị hông ăn chung với em hả, sao dọn có cái chén vậy?"

" Cô hai ăn đi, tui không đói với lại đổ bánh cho xong luôn." Thương vừa lo dọn vừa nói.

Thương lại nói tiếp: " Cô hai đi ra ngoài đi, để tui bưng ra."

" Ăn ở trong đây đi chị, em muốn vừa ăn vừa xem chị làm."

"Đâu có được, trong đây làm gì có bàn, khói bụi không. Cô hai lên chõng ăn cho thoải mái."

An nhìn xung quanh rồi lấy cái ghế gỗ nhỏ lại kế chỗ Thương.

Cô dành lấy mâm cơm từ Thương rồi đặt trên ghế.

Đường đường là cô hai con nhà bá hộ giàu có nhất vùng, ăn uống có kẻ hầu người hạ vậy mà bây giờ lót dép dưới đất chỉ để ăn cơm của một người.

" Xong rồi, em để cơm trên ghế rồi. Ăn thôi." An tự nhiên bới cơm ăn.

Mùi thơm ngào ngạt bay lên tới mũi làm cô không đợi được nữa mà nhanh chóng ăn.

Thương ngồi xuống kế An. Chăm chú lắng nghe từng cử chỉ của cô. Cô sợ mình làm không hợp khẩu vị của em ấy.

Mới húp thử nước canh chua thì mắt cô sáng rực lên quay sang nhìn Thương rồi nói: " ngon quá chị, công nhận chị làm cái gì cũng ngon hết a."

Vị chua vừa phải không ngọt quá cộng với mùi thơm của rau cay cay của ớt kết hợp với món cá kho ngọt ngọt mặn, hết sẩy luôn. Làm cô chỉ muốn ăn và ăn.

Bỏ đi hình tượng cô hai đoan trang thục nữ, cô cắm đầu ăn. Chắc đây là bữa ăn ngon nhất mà cô được ăn từ trước đến nay. Món nào cô cũng thấy ngon.

Thương nghe vậy thì thở phào, nhìn cô mỉm cười.

" Cô hai quá khen, tui chỉ biết sao nấu vậy. Nếu cô hai thấy ngon thì gán ăn hết nghe."

Không phải nói, cô còn tự thấy mình là người kén ăn khó uống. Ít có người làm hợp khẩu vị cô. Ngày nào lên mâm cơm không có món này cũng có món kia cho cô chê. Lúc thì chê mặn lúc thì chê lạt, người làm không biết làm sao vừa lòng cô. Ngay cả bà Tâm làm cơm cũng bị con gái chê, ai cũng bất lực. Lúc đầu người làm còn thấy buồn cái lâu riết rồi quen. Hay nói đùa rằng, cô hai mà khen ai nấu ăn ngon chắc người đó tu 8 kiếp mới được vậy.

Chắc đây là bữa ăn ngon nhất mà cô được ăn từ trước đến nay. Món nào cũng ngon.

" Chị đi đổ bánh đi, xong sớm nghỉ ngơi sớm." An vừa ăn vừa nói với Thương.

Cô lo chị ấy vì làm cơm cho mình mà trễ nãi công việc.

" Cô hai ăn xong rồi tui đổ, cũng không trễ." Thương nói.

Cô sợ đổ bánh rồi khói bay xung quanh làm An khó ăn cơm.

" Hay chị ăn với em đi, nhiều quá." Nói rồi An liền đi lấy chén đũa, bới cơm cho cô.

" Cô hai ăn đi, tui không đói thật."

Cô cũng muốn ăn cơm với em ấy nhưng lại sợ em ấy không quen ăn chung với người khác.

"Aaa, chị há miệng ra đi" An gắp miếng cá đưa đến gần miệng cô.

" Cô hai..."

" Nhanh, không thôi em nghỉ ăn bây giờ." An uy hϊếp.

Thương đành phải nghe theo ăn miếng cá đó. Cô cúi đầu sát xuống để che đi khuôn mặt ửng hồng của mình.

" Ngoan" An cười nói với chị.

Tay cô liên tục gắp thức ăn vào chén chị, miệng thúc giục: "Chị ăn nhiều vào, nhìn chị ốm quá."

Thương không biết nói gì, im lặng ăn cơm.

" Thương ơi, em có nhà không?" Bảo lớn tiếng gọi.

Trong này, cả hai đang ăn cơm thì nghe có người gọi. Thương vội vã bước ra, An cũng đi ra theo.

" Ai vậy?" Thương hỏi.

"Là anh, Bảo đây."

" Thầy Bảo, thầy tìm tui có chuyện gì hả?"

Bảo là thầy giáo trong làng, cả hai tình cờ quen nhau trong một lần Thương trên đường đi bán bị té. Rồi làm bạn của nhau, lâu dần Bảo nảy sinh tình cảm với cô. Thấy cô cực khổ hắn nhiều lần ngỏ ý muốn lấy cô nhưng bị cô từ chối. Từ đó vì để không bị cô né tránh hắn đành tiếp tục chọn cách làm bạn với cô.

" Anh đi công tác trên tỉnh về, có mua ít quà gửi em và bác Sáu." Hắn vừa nói vừa đưa bánh, trà cho Thương.

Thương liền từ chối: "Thôi thầy để dành ăn đi, thầy qua thăm là tui quý rồi. Quà cáp chi cho tốn kém."

Cô không muốn mắc nợ ai.

" Em lấy đi, anh qua đây cũng chỉ để đưa nó thôi. Không có ý gì đâu." Bảo năn nỉ cô nhận.

Thương khó xử không biết làm sao thì An lên tiếng.

"Thầy đem về mà ăn đi, mấy thứ đó tui mua cho chị rồi. Một đống trong nhà kìa."

Bảo nhìn đến An hỏi: " Cô là ai? Sao lại trong nhà của Thương?"

An bước lên trước đối mặt hắn trả lời: " Tui là bạn của chị ấy, không được sao? Không có gì nữa thì thầy về đi, tui với chị còn bận ăn cơm." Cô không kiêng nể gì mà đuổi thẳng.

" Cô.." Bảo nhìn An khó hiểu. Cô gái này là ai sao dám đuổi hắn, còn được ăn cơm chung với Thương. Điều mà hắn hằng mong ước.

" Cảm ơn tấm lòng của thầy, quà này tui không nhận được.Nếu thầy rảnh thì ở đây chơi, để tui đi lấy nước mời thầy." Thương sợ cả hai xảy ra chuyện nên tìm cách hòa hoãn.

Bảo quay sang nhẹ giọng nói với cô: " Thôi anh về, bữa khác anh ghé. Bánh, trà anh để đây. Em không được từ chối."

Hắn để bánh xuống chõng, trước lúc đi còn không quên quay lại nhìn Gia An.

" Cái tên này không có liêm sỉ, ta đã không nhận mà còn để lại. Thấy ghét."

" Thôi thôi, cô hai cho tui xin." Thương cười cười, cầm mớ quà cất đi, định bụng khi nào thầy Bảo qua thì trả lại.

Từ đó đến giờ cô ít khi nhận đồ của ai. Có thể nói, nhận đồ của Gia An là một ngoại lệ của cô.

" Cô hai làm gì ghét thầy dữ vậy, hai người mới gặp lần đầu mà" Thương thắc mắc hỏi.

" Không biết, nhìn người là em thấy không ưa rồi." An thẳng thắn trả lời.

Trực giác mách bảo cô rằng hắn có ý đồ với chị. Xưng anh với em đồ, làm như thân thiết lắm. Còn làm dang dở bữa cơm ngon của cô với chị. Bao nhiêu đó thôi cũng đủ ghét rồi.

Cũng may là chị nhà mình biết giữ khoảng cách với hắn. Không cho hắn toại nguyện. An nghĩ nghĩ mà vui trong lòng.

" Nhưng mà sao chị cứ gọi em là cô hai. Em đã nói rồi mà." An đặt tay lên vai Thương đối diện hỏi.

Mình đã gọi chị rồi mà chị ấy còn khách sáo, nghe xa cách muốn chết.

" Cô hai , tui.." Thương khó nói.

Cô không dám gọi Gia An là em vì các cô quá khác biệt. Được làm bạn với em ấy là vui rồi, cô không cần gì hơn.

An giữ chặt vai Thương, đưa mặt mình sát lại mặt chị: " Gọi em là em, bỏ từ cô hai đi. Không là em giận nghỉ ăn cơm."

(Có cái cớ lấy ra nói hoài gặp tui là tui cho giận luôn, ~ai đói biết liền~).

" Hông là là em giận chị luôn đó." An nói tiếp.

Cô cảm nhận được hơi thở của em, sát gần mặt cô, tim cô đập nhanh liên hồi. Cô hồi hộp.

" Em" Thương gọi một tiếng rồi ngại ngùng lùi ra gục mặt xuống.

" Gọi lại đi, em không nghe rõ." An giả bộ nói.

Thương mím môi gọi: " Em "

(Thương chiều cô An quá nha, tác giả ghen tị -_-).

An nghe chị gọi mình là em thì vui vẻ trong lòng, cười hớn hở. Mà sao chị ấy dễ đỏ mặt vậy ta, mới gọi tiếng em thôi mà.

" Chị ngoan lắm, thôi mình đi ăn tiếp đi. Em đói." An nói rồi nắm tay chị vào tiếp tục ăn cơm.

Hành động của An làm mặt cô còn đỏ hơn nhưng vẫn để An nắm tay mình.

Cô nhận ra mình khác lạ khi ở với em. Thương không biết cảm giác đó là gì.