Này Cưng, Đừng Có Giả Bộ Nữa, Bản Tiểu Thư Biết Hết Cả Rồi!

Chương 5: Phó Tiềm xuất hiện

- A ! Điện thoại của tôi

Người bị đánh rơi điện thoại lập tức la lên, kẻ đυ.ng vào cô ta chính là thiếu niên tóc đỏ, hắn nhếch mép cười lạnh rồi đi tới nhặt điện thoại, khẽ liếc nhìn cô ả kia một cái, trước khi xóa sạch những tấm hình mà cô ta vừa chụp được. Cuối cùng mới là đưa điện thoại trả lại cô ta.

Cô ả nhận lấy điện thoại của mình, thấy mấy tấm hình vừa chụp đã bị xóa, không khỏi trừng mắt tức giận nhìn đối phương.

Thiếu niên tóc đỏ - Khương Nam Hân hướng tới ả, cười dữ tợn nói:

- Nếu như trên mạng xã hội lan truyền bất cứ điều tiếng không hay gì về chuyện hôm nay thì… hắc hắc… Đừng nghĩ trốn đi bất kì đâu mà tôi không thể tìm được a.

Khương Nam Hân với một đầu tóc đỏ cực kì chói mắt, ngay lập tức cô ả kia liền nhận ra thân phận của hắn, cả người không ngừng rét lạnh, nắm chặt điện thoại, lập tức rời đi.

Tình huống bên này lập tức khiến cho Ninh Chi chú ý, nhìn thấy lại là Khương Nam Hân, nàng cũng có chút bất đắc dĩ, đối với hắn vẫy vẫy tay...

- Đừng tưởng rằng Khương Nam Hân có thể bảo vệ cô mãi mãi. Khương gia bọn họ càng không thể chấp nhận một cô con dâu như cô được.

Ninh Thiên Phong vừa nói xong, nụ cười trên mặt của Ninh Chi lập tức tan đi, nàng lạnh lùng nhìn gã thanh niên đầu óc mà mình cho rằng không được bình thường cho lắm này, rồi nói:

- Có bệnh thì hảo hảo chữa, không cần ở giữa đường nổi điên thế này. Hừ…

Dứt lời, Ninh Chi liền hướng phía Khương Nam Hân đi đến, trực tiếp không thèm để ý đến Ninh Thiên Phong nữa, khiến cho hắn chỉ có thể dậm chân tức giận mà không thể làm gì nổi.

Hai người tùy ý tìm một cửa tiệm đồ ăn rồi đi vào, Khương Nam Hân vừa ngồi xuống ghế đã bất mãn nói:

- Học tỷ, sao chị không để cho tôi giáo huấn tên kia một chút, để xem hắn còn dám dây dưa quấn quanh chị nữa không?

Ninh Chi trừng mắt nhìn hắn nói:

- Không phải việc gì cũng có thể dùng bạo lực để giải quyết được, cậu còn như vậy, đừng trách tôi nói cho chị Chân biết.

Vừa nghe nhắc đến tên chị gái mình, Khương Nam Hân vội vàng xua xua tay ra hiệu chính mình đã đầu hàng, thành thực nói:

- Tôi sai rồi, sai rồi, học tỷ, chị tuyệt đối không được nói cho chị ấy biết, bằng không, tiền ăn vặt hàng tháng của tôi xem như mất.

- Vậy thì cậu tốt nhất đừng có quản đến việc này nữa.

Khương Nam Hân có chút nhụt chí, mất hứng nói:

- Chị Chân cũng đã nói không muốn tôi xem vào chuyện này, nhưng là Ninh gia kia cũng chẳng có ai tốt đẹp cả, vạn nhất...

Ninh Chi đem bát vằn thắn mà bà chủ vừa bưng tới đặt trước mặt Khương Nam Hân, khẽ cười nói:

- Yên tâm đi, không có vạn nhất gì cả.

Ninh Chi xác thực không quyền không thế, nhưng trong tay nàng vẫn còn có một cái hạng mục thí nghiệm quan trọng sắp sửa hoàn thành, một khi hạng mục này thành công, Ninh gia kia hoàn toàn không đáng nhắc đến.

Ninh Chi đối với năng lực của mình thì vô cùng có tự tin, suốt từ khi còn học tiểu học cho đến tận lúc học cấp 3, nàng luôn là người dẫn đầu trong lớp, lên đến đại học, dù có thua kém một vài thiên tài truyền kì trong lịch sử, nhưng vẫn thuộc dạng yêu nghiệt trong trường. Dù sao Đại học Lâm Thành cũng vô cùng rộng lớn, trước giờ cũng không hề thiếu học bá, nếu như không muốn nói là trùng trùng điệp điệp nhân tài. Bởi thế mới thấy, được xếp vào hạng yêu nghiệt như nàng là tài giỏi cỡ nào.

Trong lúc ăn, Khương Nam Hân một mực chú ý đến động tĩnh trên Group của trường học, khi xác định không có mấy ai nói đến chuyện ở cổng trường vừa rồi, mới từ từ thở hắt ra một hơi, yên tâm tiếp tục ăn.

Ninh Chi thấy được hắn như vậy, chỉ cười nhẹ lắc đầu không nói gì.

Trở lại trường học chưa được bao lâu thì Ninh Chi đã bị Dương lão sư gọi tới, rồi đưa cho nàng một tờ thiệp mời.

- Ngày mai Phó gia tổ chức yến hội, em cùng tôi đi qua một chuyến. Ở đó có một người cũng đang theo đuổi hạng mục nghiên cứu mà em đang làm, tiện thể gặp mặt, tôi sẽ giới thiệu cho hai người làm quen chút.

Ninh Chi hơi kinh ngạc, trong lòng thầm than, không phải quá trùng hợp đi, trực tiếp được mời đến Phó gia luôn. Chợt trong đầu nàng liền nổi lên hiếu kỳ về nhân vật truyền kì Phó Tiềm của Phó gia này, bất quá hắn đi lại không tiện, tại yến hội nhiều khả năng sẽ không thể xuất hiện được, thật là đáng tiếc a.

Là phúc không phải họa, là họa tránh cũng không được… Ninh Chi thầm nghĩ, rồi rất nhanh không chút do dự mà nhận lời.

Chiều hôm sau, Ninh Chi đặc biệt tự thưởng cho mình một bộ quần áo để đi dự tiệc, quần áo của nàng cũng không có nhiều, vì thế không thể không đi mua lấy một bộ đồ mới để dự tiệc. Cuối cùng trên tiêu chí lịch sự, kín đáo nhưng không được quá đắt tiền, Ninh Chi cũng chọn được một bộ âu phục nữ cho mình, cuối thu Lâm Thành thường rất lạnh vào mỗi lúc sáng sớm và đêm tối, nàng cũng không muốn ăn mặc quá phong phanh để bị cảm lạnh.

Phó gia không mấy khi tổ chức yến tiệc, nhưng lần này lại đột nhiên tổ chức một cái yến tiệc to như vậy, làm không ít người cảm thấy kinh ngạc. Nguyên nhân là bởi đại bản doanh của Phó gia trên thực tế là ở Yến Kinh, Lâm Thành bên này thì chỉ có Phó lão gia tử cùng đứa cháu trai của mình là Phó Tiềm ở, hai ông cháu nhà này rất ít khi lộ diện, càng không nói đến việc tổ chức gặp mặt đông người thế này, vậy rút cuộc hôm nay đến tột cùng là phát sinh chuyện gì…

Thư mời được Phó gia gửi đi không ít, dù là chỉ có Phó lão gia tử cùng Phó Tiềm ở đây, nhưng cũng rất đáng để bọn họ chạy tới một chuyến. Nếu như không có cơ hội nịnh bợ Phó gia, thì ít nhất cũng sẽ có cơ hội gặp gỡ những nhân vật quyền quý tại Lâm Thành, biết đâu sẽ kết được thêm giao tình thì thật là không uổng công chuyến này.

Ninh Chi cùng Dương giáo sư đến tương đối sớm, trình qua thư mời để nhân viên kiểm tra xong, hai người liền chậm rãi hướng phía trong mà vào...

- Thật có lỗi, có thể giúp ta một chuyện được không?

Thoáng nghe thấy một giọng nam có chút khàn khàn truyền đến, Ninh Chi vô ý thức ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện là một thanh niên đeo khẩu trang ngồi trên một chiếc xe lăn.

Ninh Chi bối rối nhìn hai bên một chút, hiện tại còn rất sớm, đến mức chung quanh đều không có người nào, mà người trước mắt này hành động lại bất tiện, Ninh Chi lập tức đoán được hắn là đang hướng tới mình để thỉnh cầu.

- Điện thoại di động của tôi bị rơi trong bụi hoa, cô có thể giúp tôi tìm nó được không?

- Được.

Ninh Chi vui vẻ đồng ý, thuận theo phương hướng mà hắn đang chỉ, liền vén tay áo lên, đưa vào trong bụi hoa tiềm kiếm, một lát sau đã nhặt lên được chiếc điện thoại rồi đưa cho hắn.

- Đa tạ.

Nhìn thấy Ninh Chi trên tay dính chút bùn đất, người thanh niên liền đưa cho nàng một cái khăn tay, chân thành nói:

- Làm phiền cô rồi.

Ninh Chi cảm thấy chỉ là tiện tay một chút, không có gì to tát cả, liền không có để ý, mỉm cười tiếp nhận khăn tay lau chùi một chút. Sau đó nàng vừa định hỏi hắn xem chiếc khăn bẩn này nên ném vào chỗ nào đây, thì đã thấy hắn bất ngờ giựt nó lại, rồi nói:

- Về giặt một chút là sạch thôi.

Ninh Chi hơi bất ngờ, nhưng cũng không tiện nói gì, dù sao đồ vật cũng là của hắn, muốn xử lý ra sao thì tùy. Thế là nàng liền cáo từ hắn, rồi cùng Dương giáo sư đi vào bên trong, lưu lại thanh niên kia vẫn đang siết chặt chiếc khăn trong tay, thật lâu không có buông ra.

Đôi mắt sáng của thanh niên như lóe lên, cả người bắt đầu động. Rồi tiếp đến liền diễn ra một màn khiến cho người nào mà ở đây lúc này chắc chắn sẽ phải trợn mắt há mồm và không thể tin vào mắt mình, đáng tiếc nó đã rất nhanh kết thúc khi thanh niên ngồi xe lăn phát hiện ra có người đang lặng lẽ đi tới…

Từ trong bóng tối, một thanh niên khác lúc này mới từ từ đi ra, đến chỗ thanh niên đang ngồi xe lăn….

- Cậu tại sao cũng tới đây? – Thanh niên ngồi xe lăn lạnh lùng hỏi.

- Cha cháu nói, chú đã tìm được người chuẩn bị kết hôn, nên kêu cháu đến xem một chút.

Thanh niên ngồi trên xe lăn không phải ai khác ngoài Phó Tiềm, anh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Ninh Chi rời đi mà không nói gì.

Thanh niên đứng cạnh nhìn người chú trẻ của mình mà chỉ khẽ thở dài. Người chú này của hắn năm đó cũng là thiên chi kiêu tử, được cả gia đình hết mực cưng chiều. Tính tình của anh sôi nổi, mặc dù hiếu thắng nhưng cũng chưa từng một lần gây họa khiến người nhà phải lo lắng. Đến khi lên đại học, càng là nổi danh, thông minh sáng dạ, chăm chỉ cầu tiến, một lòng nghiên cứu khoa học, dựa vào chính mình một đường phát triển, không hề ỷ vào quyền thế gia tộc… vậy mà đột nhiên năm đó lại bị tai nạn giao thông, biến thành bộ dáng thương tâm như hiện tại.

Gia đình bọn họ sau đó đã cố gắng điều tra rõ ràng vụ tai nạn, nhưng cuối cùng cũng không thu lại kết quả gì, nguyên nhân tìm được chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp, cho dù bọn họ cũng không quá tin tưởng, nhưng cũng chẳng thể làm được gì hơn.

Phó Tiềm từ sau vụ tai nạn đó cũng thay tâm đổi tính rất nhiều, một mực trầm lặng, như biến thành một con người khác vậy, đối với thế gian phồn hoa này, dường như chẳng còn chuyện gì hứng thú nữa.

Lần này tổ chức yến hội, vốn cho rằng Phó Tiềm sẽ không xuất hiện, không nghĩ tới anh lại một mình đi ra, cùng với một cô gái gặp mặt, nếu không phải hắn đến đúng lúc, thì Phó Tuân cũng không thể tin nổi.

- Cô gái kia...

- Phó Tuân, đừng quấy rầy nàng ta. - Phó Tiềm ngắt lời đứa cháu của mình.

Phó Tuân khẽ lắc đầu, đặt tay lên xe lăn của em mình rồi hỏi:

- Đi nơi nào đây, chú.

Phó Tiềm muốn nói trở về, nhưng khi sờ tới chiếc khăn trong tay, đột nhiên giật giật bờ môi, thấp giọng nói:

- Đi đến phòng nhỏ phía sau đại sảnh.