Này Cưng, Đừng Có Giả Bộ Nữa, Bản Tiểu Thư Biết Hết Cả Rồi!

Chương 4: Đừng để ta thét lên đấy

Ninh Chi cảm động nói:

- Chị Chân, không cần thiết bởi vì em mà...

Khương Chân lúc này lại dùng sức nhéo nhéo mặt của nàng, chặn ngang lời nói của nàng:

- Cái đứa nhỏ này, em đã gọi ta một tiếng chị rồi, vậy ta khẳng định sẽ phải bảo vệ tốt cho em. Thời gian cũng không còn sớm, hãy tranh thủ thời gian trở về ký túc xá đi, có chuyện nhớ phải gọi điện thoại cho chị đấy.

Ninh Chi có chút hé miệng, nàng biết Khương Chân tính cách cứng rắn không khuyên nổi, cũng chỉ có thể hướng tới nàng nhẹ gật đầu rồi xuống xe.

Nhìn thấy Ninh Chi từng bước đi vào trường học, thanh niên ngồi ở buồng lái xe một mực giữ yên lặng nãy giờ, đột nhiên nói ra:

- Ninh tiểu thư xác thực không hề giống đám người Ninh gia kia.

Khương Chân cười nhẹ mở miệng:

- Đó là đương nhiên, tiểu tinh linh bé nhỏ nhà ta đâu phải là thứ mà đám người buồn nôn kia có thể so sánh. Còn về phần Phó Tiềm... ta thực có chút nuối tiếc, nếu như không có vụ tai nạn đáng tiếc kia thì tốt, nói không chừng hai người bọn họ sẽ là một đôi trời sinh, haizzz…

- Phó gia bên kia nhất định sẽ không bỏ qua, đoán chừng Ninh gia sẽ bằng mọi giá tìm Ninh tiểu thư trở về.

- Tiểu tinh linh nhà ta cũng không phải loại người tùy ý để người khác khi dễ, muốn từ trên người nàng đạt được chỗ tốt, cũng sẽ bị nàng quậy cho một trận tanh bành.

Khương Chân nhớ lại lúc mới gặp Ninh Chi lần đầu, cô gái nhỏ hồn nhiên khi ấy dù vừa mới quen biết nàng, liền đã dẫn nàng về nhà tiếp đãi, sau đó còn giúp nàng một đại ân nữa. Sau 6 năm quen biết và gắn bó, quan hệ giữa các nàng đã phát triển đến mức tuy không phải ruột thịt nhưng còn hơn cả ruột thịt. Khương Chân từ lâu đã coi Ninh Chi như em gái mà đối đãi, nàng không thể để cho người khác làm tổn thương cô em gái này của mình dù chỉ là một sợi tóc bé nhỏ. Ninh gia không được, Phó gia cũng không được.

Ninh Chi đến Ninh gia chính là vào ngày nghỉ đầu tiên trong dịp Quốc Khánh, liên tiếp những ngày nghỉ lễ còn lại sau đó, nàng đều một mực vùi đầu trong phòng thí nghiệm, thẳng đến khi thu thập đầy đủ số liệu để hoàn thành báo cáo thì mới đi ra.

Trong thời gian đó, Ninh gia vẫn luôn tìm đủ biện pháp để liên lạc với nàng, thậm chí còn gây sức ép với nhà trường để buộc Ninh Chi phải xuất đầu lộ diện nhưng vì không có lý do chính đáng nên đám lãnh đạo nhà trường cũng không tiện nhúng tay, kết quả là đành khéo léo từ chối, khiến cho Ninh gia tức mà không làm gì nổi.

Trong văn phòng riêng của Hiệu phó…

Vị Hiệu phó kia nhìn về phía lão nhân đang thảnh thơi uống trà cách đó không xa, cười khổ nói:

- Vì cô bé này, ông thật đúng là tận tâm tận lực a.

- Đứa nhỏ này thành tích học tập những năm qua như thế nào, các ông cũng đã nhìn thấy. Ninh gia tốt xấu ra sao thì khỏi cần nói, các ông cũng đã rõ, nếu cứ đem đứa nhỏ kia trao cho Ninh gia, như thế không phải là đang gián tiếp hủy hoại nó sao?

Lão nhân từ từ đặt chén trà đang uống dở xuống, nhìn vị hiệu phó thăm thẳm thở dài… sau đó lại nói tiếp:

- Tôi đã già rồi, hiện tại toàn bộ tinh lực đều cố toàn tâm toàn lực mà bồi dưỡng đứa nhỏ kia, các ông chẳng lẽ lại nỡ lòng…

Vị Hiệu phó có chút khó xử, sau đó liền thở dài kiên định nói:

- Ông cứ yên tâm đi, nàng ta hiện tại đang thuộc diện trọng tâm bồi dưỡng của nhà trường, muốn gây phiền phức cho nàng ta thì cũng phải nhìn xem chúng ta có đồng ý hay không đã.

Ninh Chi không hề hay biết những chuyện đang phát sinh trong phòng Hiệu phó, nàng lúc này đã đi ra khỏi phòng thí nghiệm, mang số liệu báo cáo cho lão sư họ Dương của mình, xong xuôi liền trở về ký túc xá.

Khi nàng trở lại ký túc xá thì trong phòng vô cùng yên tĩnh, không hề có một ai, một cô bạn học đã hứa mời nàng đi ăn cơm từ trước, giờ chưa thấy mặt mũi đâu cả, còn một cô bạn khác chắc hẳn giờ này đang mải mê đi truy tìm vị ca sĩ thần tượng kia của mình rồi. Ninh Chi đột nhiên phát hiện ký túc xá quen thuộc của mình đột nhiên có phần quá an tĩnh, khiến cho nàng có chút không quen.

Liên tục bận rộn hai ngày, trong khoảnh khắc an tĩnh này, Ninh Chi không tránh khỏi nhớ tới sự tình Ninh gia bên kia… Nàng không phải vì nhớ tới gia đình họ, mà chủ yếu là đối với kế hoạch thay mận đổi đào của họ tỏ ra hứng thú. Bất quá cũng chỉ có một chút mà thôi…

Duỗi lưng một cái, Ninh Chi suy nghĩ một hồi, rồi tiếp đến lại dự định ra ngoài một chút, để tìm thứ gì đó lót dạ.

Ninh Chi vừa bước ra khỏi cửa rời đi, sát vách ký túc xá của nàng, cánh cửa từ từ mở ra, người ở bên trong thấy được nàng vội vàng rời đi, không khỏi cảm thán:

- Trách không được Ninh Chi có thể duy trì vị trí dẫn đầu của mình, xem ra cũng không phải là tự nhiên mà có, ta là so ra còn kém nàng rất nhiều, thật là hâm mộ a.

Một nữ sinh đang ngồi trước gương trang điểm, bĩu môi đáp:

- Ngươi hâm mộ cái gì a? Hâm mộ Ninh Chi không cha, không mẹ sao?

Người kia có chút sững sờ:

- Cái này...... Làm sao ngươi biết?

- Ta cùng với cô ta là cùng một nơi tới a, cha mẹ cô ta đều đã qua đời cả rồi, hiện tại cô ta chính là một thân cô nhi, nếu không phải trường học chúng ta học bổng quá nhiều, đoán chừng cô ta đã không thể tiếp tục đi học được rồi.

Nữ sinh kia lúc nói chuyện trên tay trang điểm động tác không ngừng, lời nói ra để cho người nghe có chút không được thoải mái, nhưng cũng chẳng thèm quan tâm.

Đại Học Lâm Thành nơi Yên Chi theo học, tuy so với những trường đại học khác trong nước thì có phần hơi thua kém, nhưng nhìn chung cũng không hề nhỏ, xung quanh vẫn là phố xá đô thị phồn hoa tấp nập.

Nàng bước tới phía cổng trường học, từ cổng trường đại học đi ra ngoài, bên tay phải là cả một khu phố quà vặt, nàng ngại đi đến phòng ăn, vì thế liền tùy tiện ăn qua một chút mấy thứ đồ linh tinh.

Mặc dù cha mẹ nuôi của nàng đã qua đời, để lại cho nàng một khoản tiền cũng không nhiều, nhưng là tựa như nữ sinh kia nói vậy, Đại Học Lâm Thành dành cho nàng rất nhiều học bổng, lại thêm nàng học giỏi và chịu khó, ngay năm đầu tiên đã được chọn làm trợ giảng, đến năm thứ 2 thì đã lặn lộn ra ngoài làm thêm, cuộc sống tuy rằng có phần vất vả nhưng tự nuôi sống mình ăn học thì vẫn có thể được.

Ninh Chi đứng trước cửa hàng bán đồ ăn vặt ven đường, còn đang phân vân chưa biết chọn mua thứ gì, khóe mắt liền giật một cái, liếc về phía người thanh niên đang tiến về phía mình… Ninh Thiên Phong.

Ninh Chi thầm kêu khổ không thôi, còn chưa có ăn được cái gì vào bụng thì đã gặp phải người của Ninh gia.

Ninh Thiên Phong đã phục kích chờ đợi Ninh Chi rất lâu rồi, hiển nhiên hắn đã phải đợi không ít thời gian, sắc mặt rất khó coi, cáu kỉnh đi lên liền muốn dắt tay Ninh Chi rời đi.

Ninh Chi tránh khỏi tay hắn, nhàn nhạt mở miệng:

- Ninh tiên sinh, đây là nơi công cộng, anh muốn làm cái gì thế hả?

Ninh Thiên Phong dường như không thể nhịn được nữa, thấp giọng quát một câu:

- Tôi là anh trai của cô.

- Thứ cho tôi không nhận ra, chúng ta mới chỉ gặp nhau có 2 lần thôi mà, đâu ra quan hệ thân thiết như vậy chứ.

Động tĩnh của hai người bên này lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Cũng dễ hiểu thôi, Ninh Thiên Phong ăn mặc sang trọng, trên người toàn là đồ hiệu, tướng mạo xuất chúng hơn người, đứng giữa đám sinh viên ăn mặc đơn giản ở đây thì có khác gì hạc giữa bầy gà, không chói mắt không được.

Ninh Chi ở trường học kỳ thật cũng không quá nổi danh, lại thêm nàng quanh năm đều một mực nép mình tại ký túc xá, phòng học, phòng thí nghiệm, thư viện, rất ít khi tham gia các hoạt động náo nhiệt đông người của sinh viên, vì thế không có nhiều người biết được nàng. Bất quá, nếu xét về dung mạo thì nàng cũng thuộc hàng hoa khôi của trường, đứng cạnh Ninh Thiên Phong thật không hề kém sắc chút nào.

Vì thế, một công tử hào hoa lịch thiệp đứng cùng chỗ với một nữ sinh xinh đẹp, đương nhiên sẽ gây nên động tĩnh không hề nhỏ, rất nhanh, mọi người liền tò mò đến gần, để xem hai người bọn họ rút cuộc nói gì.

Khi nghe đến quan hệ hai người là anh em ruột, tất cả đều được một phen chấn kinh, nhao nhao bàn luận.

Thậm chí còn có người lấy điện thoại ra rồi chụp ảnh hai người, sau đó định đăng lên Group của trường để phao tin với ý đồ xấu, nhưng chưa kịp đăng thì đã bị một cánh tay từ phía sau đẩy mạnh, khiến cho điện thoại lập tức rơi xuống đất.