"Tôi biết rõ, nhưng mà..." Cô ngốc nghếch nặn ra một câu, "Ngài không giống với các alpha khác."
Trước lúc tiếp xúc với hắn, Nhan Tịch có bản khắc ấn tượng đối với alpha: Lỗ mãng, hạ lưu, giống như dã thú chưa khai hóa, thích dùng ánh mắt muốn lột trần người khác nhìn chằm chằm vào người. Sống đến lớn như vậy, Nhan Tịch vẫn luôn mắc chứng sợ hãi.
Nhưng Isaac làm cho cô cảm thấy khác biệt, nhiều khi hắn giống như một người ngoài cuộc, hoàn toàn không bị tin tức tố ảnh hưởng, thái độ đối với của cô hiện ra sự lãnh đạm như giải quyết việc chung.
Hắn là một alpha đã thoát khỏi gông cùm xiềng xích của gen, thoát ly bản năng dã thú, lý trí lại tỉnh táo.
"Đúng không?"
Hắn ý vị không rõ xùy một tiếng, bỗng nhiên đứng lên, vừa đi tới phía cô, vừa nới lỏng cà-vạt.
Hắn cúi thấp người, cầm hai bên thành ghế của Nhan Tịch. Cảm giác nguy cơ giống như động vật ăn cỏ đối mặt với người đi săn như vậy nhắc nhở cô nhanh chạy đi, nhưng đã mất cơ hội. Bóng dáng cao lớn bao phủ cả người cô trong đó, hắn tới gần cô, chóp mũi đều là hơi thở tin tức tố lạnh lùng.
"Cho phép tôi nhắc nhở cô một câu, tiểu thư Nhan Tịch. Alpha đều là dã thú chưa khai hóa, bọn hắn không nhất định có thể giữa vững lý trí trước sự dụ hoặc của tin tức tố... Cho dù bọn hắn giả bộ được rất giống." Hắn mặt không biểu tình, từ trên cao nhìn xuống nói.
"Isaac..."
Nhan Tịch vô thức lui về phía sau, không thể lui được nữa, phía sau lưng đã dán lên thành ghế, nhưng không cách nào ngăn cản hắn gần sát.
Bàn tay to lạnh buốt cầm cằm của cô, giống như vuốt vuốt đồ cất giữ hiếm quý nào đó bắt đầu vuốt ve.
Da thịt omega trơn trượt nõn nà, thẩm thấu từng sợi hương thơm nhè nhẹ ngọt ngào, sinh ra từ trong xương cốt.
Hắn đột nhiên nâng cằm của cô lên, lực rất lớn, đau đến mắt hạnh của cô ứa nước, trong nháy mắt tiếp theo, hơi thở băng tuyết nghiêng trời lệch đất vọt tới, cường thế lôi cuốn hương hoa ngọt ngào vào bên trong.
Hơi thở này tuy lạnh, toàn thân cô lại càng ngày càng bị phỏng, một luồng khô nóng bốc lên từ bụng dưới, khó nhịn tuôn ra tất cả xương cốt tứ chi.
Nhan Tịch kẹp chặt hai chân, cô không xa lạ gì loại cảm giác này, mỗi lần thời kỳ động dục kịch liệt nhất, qυầи ɭóŧ của cô sẽ ẩm ướt tựa như rót nước.
Tin tức tố của Isaac, đơn giản có thể châm ngòi du͙© vọиɠ của cô đến đỉnh phong... Nhan Tịch ôm lấy hai cánh tay của mình, hô hấp dồn dập, cảm thấy sợ hãi đối với phản ứng không bị khống chế của chính mình. Cảm giác ngứa ngáy kịch liệt lan tràn ra từ chỗ sâu trong nơi riêng tư, giống như con kiến gặm nuốt, khiến hai chân cô như nhũn ra.
Nếu như không phải ngồi trên mặt ghế, hiện tại cô đã đứng không vững.
"Quan chỉ huy đại nhân, không nên như vậy, xin ngài dừng lại..." Âm thanh cô run rẩy, mang theo một tia khóc nức nở, da thịt trắng sữa ửng đỏ, hai mắt hơi nước mông lung, núʍ ѵú được áo ngực bao bọc đã cứng rắn dựng lên.
Cô vô thức bắt được tay áo Isaac, đôi mắt xanh thẳm của đối phương nhuộm thành màu sâu, bóp eo của cô, ôm cô ngồi xuống trên bàn cơm.
"Cô xem, cô cũng không thể chống cự. Tin tức tố chính là loại đồ vật này." Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng châm biếm.
Nhan Tịch đáng thương nhìn hắn, đối phương nói gì, truyền tới trong tai cô đều là sương mù mịt mờ. Dưới ánh đèn ảm đạm, chênh lệch hình thể hai người càng phát ra rõ ràng, cô co rúc ở trong lòng ngực của hắn, giống như con thỏ đáng thương, phát sốt đến mơ màng.
Cô mở hai chân ra, kẹp lấy cánh tay Isaac, da thịt mềm trượt bên trong chân khao khát ma sát hắn, túm cánh tay xem như dươиɠ ѵậŧ mà kẹp.