** Mặc Mặc: Cảm ơn bạn Mimimimi đã đề cử cho truyện nhé!
Kiên trì thay váy, cô do dự đi tới trước gương, vừa mới liếc bản thân bên trong, mặt Nhan Tịch cũng đã bắt đầu nóng lên.
Tuy rằng váy vừa người, nhưng kích thước phần ngực quá nhỏ rồi, dù cho mặc lên, nhưng lọt hơn phân nửa ra bên ngoài, bầu thịt trắng muốt non mềm, như sắp nhảy ra ngoài, giữa lúc đi đi lại lại rung rung hết sức rõ ràng. Nếu như hơi chút cúi người, đến cả núʍ ѵú đỏ tươi cũng có thể thấy được rõ ràng, sợ tới mức cô nhanh chóng bưng chặt.
Ý đồ câu dẫn rõ rệt.
Minerva khen ngợi cô: "Tiểu thư Nhan Tịch, người mặc bộ váy này rất đẹp."
Nhan Tịch thở dài: "Cảm ơn."
Cô ngồi thật lâu trên ghế sa lon, điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Mặc dù có chút cảm thấy thẹn, nhưng cô không phải là vì cái này mà đến đấy sao?
Cô biết rõ điều này, Phùng biết rõ điều này, quan chỉ huy hắn... Cũng hẳn là biết rõ.
Cô tỉ mỉ chăm sóc kiểu tóc, còn trang điểm phục sức hết sức trang nhã. Trông thấy bản thân trang phục lộng lẫy trong gương, cô có chút lạ lẫm. Cúi đầu suy tư một lát, lại tới phòng bếp làm cơm tối hôm nay.
Lúc cô từ căn cứ trở về, nguyên liệu đều là từ bếp sau mang đến, đều là nguyên liệu tươi mới trong ngày, cô chiên bít tết, trang trí bằng cà rốt và bông cải xanh, làm một chiếc bánh soufflé, rót hai ly rượu vang đỏ.
Lúc chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, Isaac cũng từ căn cứ về nhà.
Thời điểm nghe được tiếng bước chân ở cửa ra vào, cô chạy trước một bước ra mở cửa. Isaac vốn đang móc chìa khoá trong túi quần, hôm nay hắn lái xe máy quân đội trở về, tóc bị gió thổi có chút lộn xộn, lúc cúi đầu những lọn tóc xõa kia rủ xuống trên trán, không hiểu sao có vài phần khí chất thiếu niên.
Tuổi hắn vốn cũng không lớn.
Nhan Tịch hoảng hốt trong nháy mắt, tầm mắt của hắn rơi vào trên hai bàn chân trắng nõn óng ánh, dừng lại.
Từ dưới, chậm rãi trượt lên trên. Ánh mắt phảng phất có cảm giác thực, nơi bị hắn nhìn quét qua, da thịt đều lạnh đi một ít.
Một cảm giác run rẩy bò lên từ phía sau lưng cô, Nhan Tịch chịu đựng xúc động lui về phía sau. Có trong nháy mắt như vậy, cô cảm thấy mình như con mồi bị sói nhìn thẳng, gần như không thể động đậy.
Nhưng nhìn thẳng hắn, ánh mắt của hắn lại bình tĩnh, thần sắc bình thường không có khác biệt. Như là trước mặt không phải một omega đường cong mỹ mạo động lòng người, mà chỉ là người xa lạ ở nhờ nhà hắn mà thôi.
Rung động trong lòng Nhan Tịch chậm rãi bình ổn. Nhìn hắn cởϊ áσ khoác, treo ở trên giá trước cửa sổ sát đất, cô do dự một lát, ôm lấy hắn từ phía sau lưng.
Hai cánh tay nhu nhược không xương quấn giao trước người hắn, hai vυ' đầy đặn của omega đặt ở sau tấm lưng cơ bắp sắc bén của hắn, cảm giác tồn tại vô cùng tươi sáng rõ nét. Cằm Isaac căng thẳng một chớp mắt, cảm nhận được hơi thở ngọt ngào mà mềm mại giống như rắn quấn lên, tựa hồ sắp kéo bản thân vào địa ngục cực lạc.
Nhan Tịch ôm một lát, nhìn hắn không có phản ứng, vì vậy lúng túng buông lỏng tay.
"Bữa tối đã làm xong, cùng ăn đi. Tôi tới phòng bếp bưng lên."Dứt lời, bước chân cô vội vàng, rời đi như chạy trốn.
Cô đi ra từ phòng bếp, vừa vặn trông thấy Isaac từ trên ghế salon cầm lấy áσ ɭóŧ quân phục được cởi ra.
"Sĩ quan phụ tá Cecil đã giải thích cho tôi, thật có lỗi, tôi cũng không biết nó quan trọng như vậy." Cô bổ sung, "Sau đó tôi sẽ giặt sạch cho ngài."
"Không cần." Câu đầu tiên hắn nói từ lúc vào nhà đến nay, cầm lấy áo sơmi quay người lên lầu.
Cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất, bả vai Nhan Tịch mới xụ xuống giống như mất hết sức lực, cô che gương mặt ửng đỏ của bản thân, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.