Dân Quốc: Triền Miên Khó Dứt [NP]

Chương 7: Tre hư mọc ra măng tốt

Sáng sớm hôm sau, hai vị khách đứng dậy rời đi, Tào Ngọc Quân nhận được tiền thưởng, bà khóa ngân phiếu vào trong hộp, gọi Giai Hi đi nấu chút cháo tôm.

Tào Ngọc Quân lần này phải chịu đau rất nhiều lần, giơ tay đánh người cũng đánh không nổi nữa, chuyên môn nhặt đồ đánh Giai Hi, trong phòng chỉ có hai người các cô, bà không đánh cô chẳng lẽ muốn cùng cô nói chuyện phiếm?

Sau khi khỏi bệnh, Tào Ngọc Quân lại tiếp khách tiếp, cũng suy nghĩ đến việc đi mua vài người về, chính mình cũng là làm chủ rồi, không muốn chịu nhiều tội nữa.

Giai Hi thấy bà trầm tư, suy nghĩ một chút hỏi: “Mẹ, vì sao chúng ta không đi mở một cửa hàng, giống như cửa hàng trên đường phố, hoặc là bán vải vóc, con thấy bọn họ làm ăn rất tốt, chắc là kiếm rất nhiều.”

Tào Ngọc Quân trừng mắt phượng, đập chén trà xuống mặt bàn: “Mày thì biết cái gì! Vậy có thể kiếm được bao nhiêu tiền, đủ cho mày ăn cơm sao? Đủ cho tao mua một bộ quần áo sao! Cút, đừng ở đây vướng mắt tao.”

Bà chủ Kim Lâu thỉnh thoảng đi ngang qua, lặng lẽ gọi Giai Hi ra ngoài: "Mẹ con còn đánh con không?”

Giai Hi lắc đầu, mẹ Dư cũng không tin, vén vạt áo của cô lên, những vết xanh xanh đỏ đỏ lộ ra.

“Con bé chết tiệt kia. Dạy con kiểu gì thế này! Trẻ con không nghe lời đánh là giáo dục, trẻ con nghe lời đánh làm gì cơ chứ, đánh để con hận chính mình hay sao? Thật là không hiểu chuyện!”

Một thời gian sau, Tào Ngọc Quân mua hai bé gái mười lăm tuổi và hai bé gái tám chín tuổi, trước mặt mấy người mỗi khi không thích liền rút roi ra đánh Giai Hi, coi như như gϊếŧ gà dọa khỉ.

Bà Dư dựa vào khe cửa nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết bên trong, vô cùng tức giận, đẩy cửa xông vào kéo Giai Hi ra sau lưng: “Phôi xinh đẹp đều là hàng đáng giá, cô nhìn Giai Hi nhà cô xem, so với mấy đứa này có gì kém sao? Còn bị cô đánh nữa sẽ tàn phế đấy”

“Thế à, nếu bà nhìn không nổi nữa, tôi bán nó, cho nó đi Kim Lâu học chút kỹ năng.

“Hừ, học tài nghệ——còn không phải muốn đem đi bán sao” Tào Ngọc Quân đột nhiên dừng lại, nghĩ đến mẹ ruột mình đã bán mình, cho nên mới lưu lạc đến tình trạng như ngày hôm nay.

Bà bỗng nhiên vỗ tay cười: “Bà thật sự muốn mua? Vậy tôi nói nhé, giá của nó cũng không thấp đâu.”

“ Cô nói đi, nó bao nhiêu tiền!”

Tào Ngọc Quân đưa tay ra dấu, bà Dư tức giận mắng cô lòng dạ hiểm độc, Tào Ngọc Quân mắng ngược lại: "Lúc ta chuộc thân, ngươi không phải cũng nhận được như này sao.”

“Sao có thể giống nhau được, lúc trước tôi mua cô cũng không tốn nhiều tiền như vậy.”

“Tôi mặc kệ, người ở chỗ này, bà muốn mua thì trả tiền mang đi, không muốn mua, tôi cũng không tiếp!”

Mẹ Dư cuối cùng vẫn mua người mang về, một bên nắm tay của cô, một bên cảm thán nói: “Tre hư mọc ra măng tốt, Giai Hi, con cần phải ngoan ngoãn nghe lời của mẹ, về sau mẹ bảo con làm cái gì là phải làm cái đấy, hiểu chưa? Tuy rằng tất cả mọi người là vì kiếm tiền, thế nhưng biện pháp kiếm tiền cũng không giống nhau, có những con đường có thể giúp con càng đi càng tiến bộ hơn, nhưng cũng có những con đường lại dẫn con đi sâu vào trong vũng bùn lầy…”