Thập Niên: Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Chương 23: Chỗ không thích hợp

Về chuyện Tô Thắng Dân bị đánh vừa rồi, cả chi thứ nhất là họ Tô chỉ có mỗi một mình Tô Thắng Hoa ra mặt, Vương Quyên, Tô Diệp và Tô Vận đều trốn trong phòng không lộ mặt ra ngoài.

Chuyện này ban đầu cũng chưa ai ý thức được cho nên không nói gì, thế nhưng khi nghĩ lại, thì lại cảm thấy không thể nói nổi.

Đều là người một nhà, ông nội Tô vẫn luôn có một câu cửa miệng là "Một bút không thể viết được hai chữ Tô".

Kết quả, hôm nay xảy ra chuyện, ngay cả ông bà nội Tô cũng đều đi ra ngoài, vậy mà vợ con của Tô Thắng Hoa lại trốn trong phòng không hé răng...

Tất cả mọi người trong gia đình này, không có ai là đồ ngốc cả.

Vừa rồi khi còn đứng trong sân, cho dù Tô Thắng Hoa có thành thật khù khờ đến mức nào, ông ta cũng có thể nhận ra sắc mặt của ông nội Tô không tốt cho lắm.

"Vương Quyên, khi nãy mấy mẹ con em ở trong phòng làm gì thế hả? Người nhà bị người ta tìm đến tận cửa đánh rồi, mấy người các em..." Gương mặt Tô Thắng Hoa thể hiện rõ vẻ khó xử.

Tính cách của Vương Quyên cũng thành thật, nghe thấy chồng mình hỏi chuyện này, bà ta đang định lên tiếng trả lời.

Thế nhưng chưa đợi bà ta kịp lên tiếng, Tô Vận đã giành trước rồi.

"Cha, mẹ con là phụ nữ, tính cách của mẹ thế nào đâu phải cha không biết, cho dù mẹ con có đi ra ngoài thì cũng chỉ là có thêm một người bị đánh mà thôi. Chằng lẽ mẹ con đối phó được thím Vương kia ư?"

Tô Vận lạnh nhạt cất tiếng, tuy giọng nói của cô ta mềm mại, thế nhưng những lời cô ta nói ra lại khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Tô Thắng Hoa giật giật khóe miệng: "Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì cả, là con cản không cho mẹ và chị gái ra ngoài đấy. Con và chị gái vẫn là thiếu nữ, cũng đâu thể ra ngoài đánh nhau với thím Vương đâu, đúng không?" Tô Vận lại hỏi vặn ông ta một câu.

Nghe những lời của Tô Vận cũng cảm thấy có lý, thế nhưng Tô Thắng Hoa vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm.

Thế nhưng muốn ông ta nói rõ xem không thích hợp ở chỗ nào, ông ta lại không thể nói được.

Thấy cha không nói được câu nào nữa, Tô Vận khẽ mím môi, lại an ủi:

"Cha, không phải chuyện này đã xong rồi ư? Nếu như tình huống thực sự không thể kiểm soát được nữa, chắc chắn mấy mẹ con con không thể thật sự khoanh tay đứng nhìn rồi."

Dù sao cũng đâu có chuyện gì xảy ra đâu, thật ra trong lòng Tô Vận thầm nghĩ, cho dù thực sự có chuyện gì, cô ta cũng không muốn quan tâm đến những chuyện rắc rối của chi thứ hai.