Thập Niên: Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Chương 22: Không xứng thật

Tô Thắng Dân ngồi cạnh bày ra vẻ mặt hâm mộ nhìn Tô Bảo đang ăn kẹo, ông liếʍ liếʍ môi tiến đến trước mặt Vương Tú Mi, đôi mắt thể hiện rõ sự mong chờ: "Vợ, anh cũng muốn ăn kẹo."

"Ăn cái rắm ấy, con trai nhỏ như vậy đánh nhau cũng có thể thắng, vậy mà một người đàn ông như anh còn bị đàn bà cào đến mức này, thế mà anh còn đòi ăn kẹo. Anh có xứng không?" Vương Tú Mi tức giận lườm ông một cái, lại duỗi tay bốc một nắm kẹo nhét vào trong tay của Tô Trà: "Con gái, con cất vào túi đi, nếu khó chịu thì ăn một viên. Ăn hết thì đến tìm mẹ lấy nhé."

Tô Thắng Dân bị vợ từ chối không chút lưu tình thì cảm thấy có chút mất mát, thế nhưng khi ông nghĩ đến cảnh tượng bản thân bị người đàn bà Trương Thúy Hà kia cào nát mặt.

Hu hu hu... Ăn kẹo á? Ông không xứng thật!

Tô Trà cầm kẹo, thấy cha già nhà mình ủ rũ trông vô cùng tội nghiệp, trong lòng cô có chút không đành.

Bàn tay nhỏ của cô bốc lấy hai viên kẹo, lén giơ tay ra giật giật góc áo của cha già.

Tô Thắng Dân nhìn thấy động tác mờ ám của con gái, thì quay đầu nhìn về phía cô với gương mặt mờ mịt.

Tô Trà nhét hai viên kẹo vào tay cha già, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô quay đầu nhìn ra chỗ khác.

Trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó, đôi mắt của Tô Thắng Dân lập tức sáng ngời lên, trong lòng ông vô cùng cảm động.

Tô Thắng Dân nước mắt lưng tròng, quả nhiên con gái mới là áo bông tri kỉ mà.

Ông lại ngẩng đầu lên nhìn thằng con trai đã vội vàng nhét cả hai viên kẹo vào miệng, trong mắt Tô Thắng Dân hiện lên sự ghét bỏ.

Thằng nhóc này, phải tranh thủ lúc nào ném đi mới được.

Có thể do ánh mắt ghét bỏ của Tô Thắng Dân quá mức rõ ràng, cho nên Tô Bảo đang ngậm chiếc kẹo ngọt ngào, quay đầu lại đối diện với ánh mắt ghét bỏ của cha mình bằng vẻ mặt vô tội.

Ánh mắt của cha già thế này là sao? Cậu bé đã làm gì đâu?

Tô Thắng Dân không đành lòng nhìn thẳng thằng con nhà mình nữa, trong lòng ông thầm cảm khái.

Được rồi, thằng con này không những không tri kỉ, còn ngốc nữa.

Quả nhiên, vẫn nên ném đi thôi.

Bên này chi thứ hai chia kẹo ăn, bên kia phòng lớn lại không vui vẻ hài hòa như thế. Mà đèn trong phòng của ông bà nội Tô cũng vẫn còn sáng...

Trong căn phòng của chi thứ nhất... không khí im lặng bao phủ cả bốn người trong phòng.