Trong lớp 4-1 có sáu bạn không tham gia chuyến đi chơi thu đến thủy cung.
Liễu Hành Giản là một trong số đó.
Mọi người đều biết cậu ta té gãy chân ở nhà đợt nghỉ hè, được trải nghiệm sớm một cuộc sống đi đến đâu cũng phải chống nạng như các cụ lớn tuổi.
Một ngày nào đó đầu tháng Mười một, Liễu Hành Giản đến bệnh viện để tháo thạch cao, cuối cùng cậu ta cũng vứt xó được cái nạng. Bác sĩ bảo vết thương ở chân cậu ta về cơ bản đã ổn, còn trẻ nên khả năng tự lành rất tốt, từ giờ chỉ cần làm theo lời dặn của bác sĩ, chú ý dưỡng sức, tập luyện phục hồi, thì sẽ không để lại di chứng.
Liễu Hành Giản hớn ha hớn hở. Thời kì vinh quang thuộc về cậu ta sắp trở lại rồi đây.
Sau mấy tháng ròng rã, Liễu Hành Giản không cần mượn ngoại lực hỗ trợ nữa. Bằng hai cẳng của mình, cậu ta trèo cầu thang từng bước một, tiến vào lớp 4-1. Dưới cái nhìn chằm chằm của cả lớp, Liễu Hành Giản mở miệng: “Chân tao khỏi rồi.”
Đó là một buổi sáng mưa tầm tã, toàn bộ đèn trong lớp đều được bật lên. Ánh đèn sáng rực như đang ngợi ca trong yên lặng, lớp trưởng Đổng Tôn Kỳ dẫn đầu vỗ tay cho Liễu Hành Giản: “Chúc mừng, chúc mừng! Chúc mừng Liễu Hành Giản! Đứng thẳng được rồi! Đã đứng được thẳng rồi!”
Tiếng vỗ tay lác đác, nối tiếp không ngừng.
Liễu Hành Giản đeo cặp một bên vai, bước về chỗ.
Cậu ta đeo cặp hai quai màu đen hiệu Adidas, trông rất chững chạc, rất đẳng cấp, nom phong cách hơn cả học sinh lớp sáu. Sau khi ngồi vào chỗ, cậu ta đặt bình nước inox lên bàn, từ từ quay đầu, đưa mắt nhìn Giang Du Bạch với chủ ý sâu xa.
Giang Du Bạch vẫn đang cống hiến hết mình cho bộ truyện .
Để miêu tả thị trường kinh tế trên chòm sao Orion cụ thể hơn, gần đây Giang Du Bạch đang tự học một ít lý luận kinh tế. Bố mẹ cậu cũng chỉ mong con mình có hứng thú với tài chính và quản lý, thế là gấp rút sắp xếp cho cậu một gia sư mới, còn mời cả ông nội sắp về hưu của cậu đích thân đến giảng giải.
Hệ thống kiến thức của Giang Du Bạch bao quát kinh nghiệm thực tiễn rất đáng giá mà Lâm Tri Hạ chưa từng nghe hay thấy qua.
Giang Du Bạch và Lâm Tri Hạ mê mẩn xây dựng mô hình toán kinh tế thị trường Orion. Hai người thường xuyên chơi vui đến quên trời quên đất. Dưới sự chỉ đạo của Giang Du Bạch, tổng giá trị sản xuất của quân đoàn Trái đất ngày một tăng.
“Thế này không ổn.” Lâm Tri Hạ phân tích: “Chúng ta là quân đoàn Trái đất. Chúng ta phát triển quá suôn sẻ, không có tí ti trắc trở nào, độc giả sẽ không thích.”
Giang Du Bạch chả buồn ngẩng đầu, vẫn tiếp tục vẽ: “Mình là độc giả. Mình thích.”
Lâm Tri Hạ nằm bò lên bàn, nhìn ngòi bút đang hí hoáy không ngừng của cậu: “Trùm phản diện Đổng Tôn Kỳ sắp lui đài, người dẫn đường Lâm Tri Hạ cũng sắp hết đất diễn rồi.”
“Cậu có rất nhiều cảnh mà.” Giang Du Bạch khựng bút, lật ngược lại hai trang: “Ngày nào cậu cũng phải xuất hiện. Như hôm qua cậu chỉ huy quân đoàn Trái đất, kích nổ tên lửa xuyên lục địa trên đám mây phân tử…”
Giang Du Bạch chưa nói xong, đột nhiên một ngón tay gõ gõ lên bàn cậu.
Cậu ngẩng đầu, vừa khéo thấy Liễu Hành Giản.
Miễn là người có hai con mắt, đều nhìn ra chủ ý không tốt của Liễu Hành Giản khi lại đây.
Tay trái cậu ta đút túi áo, tay phải chống lên bàn Giang Du Bạch. Dáng đứng này không những giúp cậu ta giảm bớt lực chống lên chân, còn tạo cảm giác bức bách cho đối phương.
Mặt Liễu Hành Giản không cảm xúc, hệt như Vô Tình trong bộ phim “Tứ đại danh bổ”. Màu da cậu ta quá trắng, các bạn cùng lớp gọi cậu ta sau lưng là “Công tử bột”, nhưng trước mặt thì chẳng ai dám.
Không một ai biết, lý do cậu ta đến gây hấn với Giang Du Bạch.
Giang Du Bạch nhớ lại chuyện không lâu trước đó, lúc Liễu Hành Giản còn tay chống nạng, Giang Du Bạch vô cớ chọc Liễu Hành Giản nổi cáu.
Liễu Hành Giản hét Giang Du Bạch chờ đấy. Cậu ta còn bảo, nhất định sẽ làm cho Giang Du Bạch bay màu.
Màu gì cơ?
Giang Du Bạch rửa mắt chờ đợi.
Cậu gấp vở lại, giao quý giá tận tay Lâm Tri Hạ, động tác kiên quyết nhưng vẫn duy trì phong độ, như Lưu Bị ủy thác trước lúc lâm chung ở thành Bạch Đế.
“Có việc gì?” Giang Du Bạch hỏi trước.
“Ha hả.” Từ miệng Liễu Hành Giản bật lên nụ cười mỉa mai.
Giang Du Bạch được công nhận là cậu bạn đẹp trai nhất trường Thực Nghiệm. Mặt mũi Liễu Hành Giản cũng khá ưa nhìn. Sự giằng co khó hiểu giữa hai người họ thu hút không ít ánh mắt trộm ngó của bạn cùng lớp, nhất là các bạn nữ.
Đùng tám giờ sáng, cô Tiền có mặt ở lớp 4-1 để dạy tiết Toán. Bây giờ là 7:55, năm phút ngắn ngủi nữa thôi, cô Tiền sẽ bước vào phòng học.
Cô Tiền không chấp nhận lẫn một hạt cát trong mắt. Cô ấy ghét nhất học sinh cãi nhau, ẩu đả và gây gổ ngay trong lớp. Nếu để bị phát hiện, toàn bộ những người gây chuyện không thoát khỏi hình phạt đứng ngoài hành lang.
Chuyện liên quan đến sống còn, Liễu Hành Giản chẳng dư hơi nói nhảm. Cậu ta đi thẳng vào vấn đề: “Giang Du Bạch, nghe bảo mày đang vẽ ?”
Giang Du Bạch tưởng Liễu Hành Giản tìm cậu đánh nhau, nên đã chuẩn bị sẵn sàng phòng vệ, ngờ đâu cậu ta lại nhắc đến bộ truyện .
Thực ra, Liễu Hành Giản vốn dĩ muốn đánh một trận cho hả dạ.
Nhưng cậu ta nghe phong thanh rằng nhà Giang Du Bạch ở trang viên, tên kia mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, kiên trì rèn luyện thân thể, còn có chuyên gia dạy võ riêng. Trong khi chân Liễu Hành Giản bị thương mới khỏi. Lúc này tìm Giang Du Bạch oánh lộn thì rõ là một hành động không khôn ngoan.
Ông cha ta có câu, dùng trí thắng mới là thượng sách.
Liễu Hành Giản nghĩ ra một cách.
Dạo này cả lớp đang mê mệt bộ truyện dài kỳ của Giang Du Bạch và Lâm Tri Hạ. Lớp học chia thành hai phe, một phe là quân đoàn Trái đất do Giang Du Bạch đứng đầu, phe kia là quân đoàn phản kháng của chòm sao Orion với thủ lĩnh là Đổng Tôn Kỳ. Các bạn phe Orion than thở rằng quân đoàn bên kia quá mạnh. Phe Trái Đất không chỉ có hệ thống phòng ngự quân sự, còn có nền kinh tế chèo chống… Phe Orion chẳng còn một tia hy vọng chiến thắng.
Vì vậy, hiện tại, Liễu Hành Giản nói với Giang Du Bạch: “Tao muốn vẽ tiếp bộ truyện của mày.”
Giang Du Bạch thong dong đáp: “Vì?”
Liễu Hành Giản lườm Giang Du Bạch: “Tao sẽ đại diện Orion đánh mày tan xương nát thịt. Tao phải khiến lũ Trái đất cong đuôi cút về!”
Liễu Hành Giản vừa hùng hồn tuyên bố “Đánh mày tan xương nát thịt!” thì cô Tiền bước vào. Vài học sinh phe Orion căng thẳng cực độ, đến nỗi bụng dạ nhộn nhạo, muốn nôn ngay tại chỗ.
Tình hình rất khủng hoảng.
Mặt cô Tiền đen như đít nồi.
Liễu Hành Giản quay lưng với cửa lớp, chẳng hề nhận ra bầu không khí ngày càng kỳ lạ, càng không nhận ra cô Tiền đã đến. Chuông vào học chưa reo, Liễu Hành Giản vẫn nghĩ rằng mình vẫn còn thời gian.
Lý do cậu ta chọn đến gây hấn với Giang Du Bạch trước tiết Toán, cũng vì tính sẵn tên kia không dám làm gì mình. Cậu ta ngang ngược hơn, phát ngôn xằng bậy: “Người Trái đất đều là lũ bỏ đi!”
“Liễu Hành Giản!”
Tiếng thét của cô Tiền xuyên thủng bầu trời.
Giang Du Bạch hả hê khi người gặp nạn, nói thầm: “Mời xoay người. Phía sau cậu là người Trái Đất.”
Liễu Hành Giản quay phắt, cô Tiền từng bước tới gần. Trên tay cô cầm thước dạy học, sắc mặt rất kém, toàn thân toát ra khí thế khủng bố. Vào giờ phút này, bạn học gần đó đều nghĩ, ngày tận thế chắc cũng như này mà thôi.
“Liễu Hành Giản! Em vừa mới nói gì đó!” Cô Tiền chất vấn với vẻ đầy đau đớn.
Liễu Hành Giản thực ra có thể khai toẹt bí mật về . Nhưng trong trường không cho phép sáng tác truyện tranh. Cô chủ nhiệm cũng nghiêm cấm mọi hành vi liên quan đến “viết truyện và vẽ tranh”.
“Khung xương tiểu thuyết đúc kết từ kinh nghiệm từng trải và kiến thức của tác giả. Tuổi đời các em còn nhỏ như vậy thì viết được gì? Các em có hiểu được cách đắp nặn nhân vật, hiểu được cách thiết kế tình tiết không? Cô bảo các em này, đừng lãng phí giấy mực.” – Nguyên văn lời dạy bảo ân cần của cô Ngô.
lớn lên khỏe mạnh nhờ cả vào sự che chở ăn ý của cả lớp. Toàn bộ học sinh lớp 4-1 ngầm hiểu cùng cất giấu bí mật này.
Không ai tố cáo Giang Du Bạch.
Không ai tố cáo .
Một khi Liễu Hành Giản tiết lộ sự tồn tại của , cả lớp sẽ phải đối mặt với thảm họa chưa từng có. Chờ đến tiết sinh hoạt lớp, cô Ngô sẽ phê bình nặng những bạn vi phạm bằng cách kể chuyện, giảng đạo lý, yêu cầu viết bản tự kiểm điểm.
Ngoài dự đoán của mọi người, Liễu Hành Giản không nhắc đến trước mặt cô Tiền, ngược lại tự mình gánh vác hết trách nhiệm. Cậu ta hít sâu một hơi, siết chặt tay, dõng dạc đáp: “Em chỉ nói chơi thôi ạ!”
“Ra ngoài!” cô Tiền chỉ cửa lớp: “Ra ngoài đứng đến hết giờ! Đừng ngồi trong tiết của tôi! Em còn nhỏ mà đã phát ngôn mấy lời như ‘người Trái Đất đều là lũ bỏ đi, muốn gϊếŧ sạch người Trái Đất’ là sao! Liễu Hành Giản, em đọc sách đến mức mụ mị cả đầu hay gì? Không phân biệt được đúng sai tốt xấu gì hết! Còn nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ à, nói chơi được sao? Đừng nghĩ có mẹ là phó hiệu trưởng, bố là cục trưởng, thì không thầy cô nào dám phê bình em! Lập tức ra ngoài đứng cho tôi! Ngậm chặt miệng lại đứng im đấy! Tự cảnh tỉnh lại bản thân đi! Thật là mất hết quy tắc, đầu óc rỉ sét hết cả!”
Cả lớp im như chết.
Phải biết là, Liễu Hành Giản chưa từng bị giáo viên nào phạt đứng. Cậu ta kiêu ngạo, cao quý đến mức thần thánh bất khả xâm phạm. Chỉ có Liễu Hành Giản bắt nạn bạn học, không bạn học nào bắt nạt được Liễu Hành Giản. Bụng da cậu ta hẹp hơn cả lỗ kim. Châm ngôn sống của cậu ta là nhận oán một giọt, trả thù một dòng.
Bạn cùng lớp đều tránh Liễu Hành Giản như tránh rắn rết.
Vậy mà hôm nay, lần đầu tiên Liễu Hành Giản kɧıêυ ҡɧí©ɧ Giang Du Bạch, lại thu về hình phạt “đứng ngoài hành lang”.
Đến cả Liễu Hành Giản cũng không dám cãi lời cô Tiền. Cậu ta trợn mắt lườm Giang Du Bạch, ánh mắt sắc hơn dao, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Giang Du Bạch.
Giang Du Bạch mở nắp bình nước, rót nửa chén trà xanh. Cậu ngồi yên tại chỗ, nhàn nhã nhấp một ngụm trà như bên cạnh không có ai. Mùi trà tươi mát thoang thoảng, Lâm Tri Hạ thì thầm: “Trà gì đây?”
Cậu đáp: “Trà Tây Hồ Long Tỉnh, loại Ngự Tiền Tám Cây.”
Lâm Tri Hạ khẽ hỏi: “Loại này rất đắt đúng không?”
Giang Du Bạch dửng dưng đáp: “Cũng tạm.”
Liễu Hành Giản tức muốn chết. Cậu ta nhìn không nổi bộ dáng ngứa đòn này của Giang Du Bạch, thật sự muốn đấm luôn một phát vào mặt nó.
Song, cô Tiền quát lớn: “Em còn chần chờ gì đó! Liễu Hành Giản! Đừng nghĩ tôi sẽ dễ dàng tha em! Ra ngoài đứng ngay! Hết tiết này tôi sẽ đi tìm chủ nhiệm lớp, tìm cả mẹ em nữa, kể cho họ rằng em ‘ngoan ngoãn’ như nào!”
Lời của cô Tiền dọa Liễu Hành Giản chạy bay ra ngoài lớp.
Cậu ta đứng im thin thít trên hành lang.
Hôm nay trùng hợp lại là một ngày mưa. Mưa phùn lất phất làm mờ khung cảnh lúc này. Gió lạnh đùm từng hạt mưa, thổi hắt vào người cậu ta. Cậu ta lạnh đến rùng mình, nhưng bóng lưng thẳng tắp lạ thường.
Liễu Hành Giản theo bản năng xích lại gần cửa sổ. Cậu ta thấy, trong phòng học có ánh đèn sáng trưng, có ghế ngồi êm ái, có lò sưởi ấm áp.
Cậu ta đút tay vào túi áo, đứng mất hồn mất vía như người nông dân mất lương thực trước thềm mùa đông.
Qua ô cửa sổ, Lâm Tri Hạ chú ý tới Liễu Hành Giản. Cô không khỏi nghĩ đến bài thơ “Bảy lần lòng tôi mang bi thương” của nhà thơ Gibran người Liban. Trong bài thơ đó có một câu: [Lần thứ bảy, trái tim tôi đi chệch vào vũng bùn cuộc đời, dẫu chẳng cam lòng, rồi lại sợ bóng sợ gió.]
Đi chệch vào vũng bùn cuộc đời, dẫu chẳng cam lòng, rồi lại sợ bóng sợ gió.
Quá phù hợp.
Đây là tình cảnh hiện tại của Liễu Hành Giản. Cậu ta rất không cam lòng. Nhưng chẳng thể chạy vào phòng.
Cậu ta trút hết bất mãn vào ánh mắt, săm soi Giang Du Bạch một giây không buông. Vị trí của Giang Du Bạch là dãy chót trong góc lớp. Tên kia có vẻ rất tự đắc khi ngồi đó. Nhìn như đang nghiêm túc nghe giảng, nhưng thỉnh thoảng tên kia lại quay sang tám chuyện với Lâm Tri Hạ. Sau đó, cô bạn nhất định sẽ gục xuống bàn cười khúc khích.
Hai đứa kia, cười gì đó? Hai đứa bây cười tao à? Liễu Hành Giản nghĩ bụng.
Liễu Hành Giản cảm nhận được một sự sỉ nhục to chà bá. Sự nhục nhã này chỉ có vị hoàng đế thứ bảy của Tây Hán – Lưu Anh mới hiểu được. Theo sử sách, Lưu Anh tại vị chỉ trong hai mươi bảy ngày ngắn ngủi rồi bị phế truất, bị lưu đày đến vùng đất hoang dã.
Liễu Hành Giản còn bé nhưng đã thấm nhuần cảm xúc bi thương mang tên “bị phế truất” và “bị lưu đày”.
Nếu xem tốc độ tối dần của bầu trời là thước đo thời gian, thì một giây của Liễu Hành Giản tựa như một năm.
Tòa dạy học xây theo hình 回, từ chỗ cậu ta đang đứng có thể thấy giáo viên đi lại ở hành lang đối diện, những giáo viên đó cũng nhìn thấy được cậu ta. Mẹ cậu ta là phó hiệu trưởng, cũng là người phụ trách quỹ giáo dục các lớp lớn, phần lớn thầy cô trong trường đều biết Liễu Hành Giản.
Đều biết Liễu Hành Giản!
Tiết học kéo dài bốn mươi lăm phút, Liễu Hành Giản bị giày vò không sót một giây. Cậu ta trải qua tiết Toán này trong hoàn cảnh lúng túng hết sức.
Chuông hết tiết vang lên, cô Tiền vừa bước ra khỏi lớp, cậu ta lách mình nhanh như một cơn gió, xông vào lớp một cách gọn gàng.
Bạn học chen chúc quanh Giang Du Bạch. Liễu Hành Giản hét lớn: “Tránh ra!” Tức thì không một ai cản đường cậu ta.
Lớp trưởng Đổng Tôn Kỳ tái mặt, sợ Liễu Hành Giản mất khống chế.
Đổng Tôn Kỳ đứng ra làm người hòa giải, soạn sẵn lời cần nói trong đầu rồi mới dịu giọng lên tiếng: “Liễu Hành Giản, cậu thà đứng phạt cũng không nói ra chuyện vẽ truyện tranh, mọi người đều hiểu trong lòng! Đều khắc ghi lòng tốt của cậu! Tháng sau mỗi lớp khối bốn phải đề cử một cán sự lớp ưu tú, lớp chúng ta sẽ đề cử cậu! Đề cử Liễu Hành Giản!”
Đinh Nham hùa theo: “Đề cử Liễu Hành Giản! Bỏ phiếu cho anh Liễu nhà ta!”
“Chúng mày đừng hòng mua chuộc tao!” Liễu Hành Giản lạnh lùng đáp.
Đối với các bạn khác, tiết Toán vừa rồi có lẽ không phải vấn đề gì to tát, nhưng với Liễu Hành Giản lại là thách thức cực hạn. Cậu ta ghim hết vụ này lên đầu Giang Du Bạch.
Cậu ta nói: “Giang Du Bạch, cả lớp đều đứng đây xem của mày. Mày thiên vị người Trái đất, mày không công bằng.”
Nói quá đúng. Lớp trưởng Đổng Tôn Kỳ cũng hơi hơi tán thành.
Đổng Tôn Kỳ là trùm phản diện trong . So sánh với quân đoàn Trái đất của Giang Du Bạch, quân trang phe Đổng Tôn Kỳ nghèo rớt mùng tơi. Đổng Tôn Kỳ phải làm gì đây? Chẳng lẽ bắt cậu ta trơ mắt nhìn người Orion bại dưới tay người Trái đất?
Chuyện đó không thể nào!
Đổng Tôn Kỳ ủng hộ Liễu Hành Giản: “Liễu Hành Giản! Cậu là một thành viên lớp mình, cũng nên có một nhân vật trong bộ truyện này! Gia nhập chòm sao của chúng mình đi, cùng nhau đánh bay người Trái đất!”
“Được.” Liễu Hành Giản vươn tay về phía Giang Du Bạch: “Đưa quyển truyện cho tao, cốt truyện về Orion thì phải để cho chòm sao chúng tao tự vẽ.”
Giang Du Bạch không đồng ý.
Liễu Hành Giản sôi máu, tức muốn nổ mắt.
Sự giằng co giữa Giang Du Bạch và Liễu Hành Giản bước vào giai đoạn căng thẳng nhất.
Mặc dù các bạn trong lớp không hay bàn tán này kia, nhưng ai cũng biết rõ gia cảnh từng bạn, ngầm hiểu lý do sự phân biệt đối xử của cô chủ nhiệm. Khi cô Ngô nói chuyện với Liễu Hành Giản và Giang Du Bạch, quanh cô luôn tỏa ra bầu không khí ấm áp như mùa xuân.
Can thiệp tranh cãi giữa Liễu Hành Giản và Giang Du Bạch là một chuyện phí công vô ích, ngay cả lớp trưởng Đổng Tôn Kỳ cũng phải cân nhắc trước khi hành động.
Bỗng Lâm Tri Hạ mở miệng: “Liễu Hành Giản, cậu có thể tự mình chuẩn bị một quyển vở, coi như là phần mới về chòm sao Orion trong bộ truyện . Song, cậu phải nhất quán với cốt truyện của bọn tôi, không được phá vỡ những tình tiết đã hoàn chỉnh.”
Các bạn học chòm sao Orion lâng lâng. Bọn họ cam tâm tình nguyện bổ nhiệm Liễu Hành Giản thành biên kịch cho phần mới về chòm sao Orion. Dù gì thì sau tất cả, cậu ta đã là người một nhà.
Liễu Hành Giản sảng khoái đồng ý.
Giang Du Bạch lưỡng lự một chút. Lâm Tri Hạ nhìn thẳng vào mắt cậu, cậu không thốt nổi lời phản đối. Sự im lặng của cậu ngầm hiểu là đồng ý.
Liễu Hành Giản không chút chậm trễ. Cậu ta mở một cuốn vở da mới tinh, viết bảy chữ to lên trang lót [Thăm dò vũ trụ: Chòm sao Orion]. Theo chỉ điểm của Lâm Tri Hạ, ở trang đầu tiên cậu ta thiết lập nhân vật của mình: [Liễu Hành Giản, thuộc quân đoàn chòm sao Orion…]
“Phó thủ lĩnh.” Lâm Tri Hạ đề nghị.
“Đúng!” Đổng Tôn Kỳ liên thanh phụ họa: “Liễu Hành Giản chính là phó thủ lĩnh chòm sao Orion chúng ta!”
Một vòng người vây quanh chỗ ngồi của Liễu Hành Giản. Một bạn học thuộc Orion vươn ngón tay ra, đυ.ng phải quyển vở của cậu ta. Liễu Hành Giản hất mạnh tay bạn kia, buông lời hung dữ: “Cút xa ra! Đừng đứng đây làm phiền tao nghĩ tình tiết!”
Giang Du Bạch nhắc nhở: “Đừng quên vừa nãy cậu đã đồng ý. Cậu không thể phá vỡ những tình tiết đã hoàn chỉnh, cốt truyện cũng phải có logic.”
“Phải có logic” là điểm mà Giang Du Bạch muốn nhấn mạnh.
cắm rễ trên nguồn kiến thức phong phú và uyên bác của Lâm Tri Hạ. Theo nội dung bộ truyện, người Trái đất và Orion đều tự phát triển hệ thống sản xuất và giá trị kinh tế riêng. Họ có thể xây dựng nhà máy, khai thác mỏ vàng, thành lập trường học và đào tạo quân đoàn. Bảy giờ mỗi sáng, Lâm Tri Hạ sẽ cập nhật dữ liệu của mỗi phe dựa trên số liệu ngày hôm qua về tốc độ tăng trưởng kinh tế, tỷ lệ nghiên cứu thành công và phát triển công nghệ, tỷ lệ mở rộng dân số.
Đến tận lúc này, Đổng Tôn Kỳ vẫn không ngừng nỗ lực thúc đẩy kinh tế và dân sinh. Lớp trưởng mơ ước phục hồi nền kinh tế, mở rộng không gian vũ trụ và đánh bại quân đoàn Trái đất.
Liễu Hành Giản dường như đồng lòng với Đổng Tôn Kỳ. Bức tranh đầu tiên cậu ta vẽ là, Liễu Hành Giản cầm thanh trường kiếm, thề nguyện trung thành với Đổng Tôn Kỳ.
Đổng Tôn Kỳ vui mừng vỗ tay: “Liễu Hành Giản, phó thủ lĩnh của chúng ta, cậu mới gia nhập chòm sao Orion, bọn mình tổ chức cho cậu một buổi lễ chào đón đi!”
Liễu Hành Giản nhíu mày, vẽ một hội trường lởm chởm. Dưới ngòi bút của cậu ta, Liễu Hành Giản đứng trong đại sảnh hội trường, kính rượu Đổng Tôn Kỳ.
Giang Du Bạch bình luận: “Giống cảnh Lý Liên Anh yết kiến Từ Hi nhỉ.”
Lý Liên Anh yết kiến Từ Hi?
Người nào mà chẳng biết Lý Liên Anh là thái giám tổng quản những năm cuối nhà Thanh! Liễu Hành Giản quăng bút, lập tức nổi cơn tam bành: “Giang Du Bạch! Mày mắng tao là thái giám!”
“Ý tôi là,” Giang Du Bạch giải thích: “Cậu là binh sĩ trung thành, cậu rất tôn kính thủ lĩnh!”
Lâm Tri Hạ nói giúp: “Lòng trung thành là huân chương tối cao. Theo tôn chỉ của kỵ sĩ châu Âu trung cổ, lòng trung thành và sự dũng cảm là hai điều đáng tuyên dương nhất.”
Liễu Hành Giản hà hoãn một hơi. Cậu ta viết lời kịch của mình vào vở: “Người Trái đất trên chòm sao Orion, các người sợ không? Tao đây sẽ không để chúng mày nguyên vẹn sống sót trở về trái đất!”
Lâm Tri Hạ đáp ngay: “Là một người Trái đất, mình chợt nhớ tới hoàng đế La Mã cổ đại Marcus Aurelius, ông viết trong quyển rằng: ‘Thứ làm chúng ta rối bời, là thái độ và phản ứng của chúng ta trước mọi chuyện. Thứ làm chúng ta dao động, không phải chính chuyện đó, là hy vọng và nỗi sợ của chúng ta.’ Chỉ cần lòng vẫn mang hy vọng, chúng ta có thể chiến thắng hết thảy nỗi sợ.”
Người Trái Đất xúc động không thôi, rối rít vỗ tay cho Lâm Tri Hạ.
Cô hoàn toàn xứng đáng trở thành trung tâm.
Mưa ngoài trời vẫn chưa ngớt. Tiếng sấm ầm vang, tiếng mưa tầm tã. Màn mưa mịt mù khiến Liễu Hành Giản nhớ lại ngày cậu ta bị bỏng ở phòng lấy nước, Giang Du Bạch chẳng những không chính thức xin lỗi, còn nói đểu chân cậu ta què.
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Cậu ta nhất định phải bắt Giang Du Bạch trả giá thật lớn.
Liễu Hành Giản đè giọng, tằng hắng một cái, tuyên bố vào vở mình: [Tao muốn tuyên chiến với người Trái đất! Tấn công căn cứ bọn họ!]
Đổng Tôn Kỳ nắm lấy bả vai Liễu Hành Giản: “Phó thủ lĩnh! Cậu mới gia nhập tổ chức mà đã muốn khai chiến sao?”
“Phải đánh ngay để bọn nó không kịp trở tay chứ!” Liễu Hành Giản hùng hồn phân trần.
Lớp phó Đường Nhạc Cầm cũng là người Orion. Thực ra toàn bộ ban cán sự lớp 4-1 đều thuộc phe Orion, ngoại trừ cán sự môn Văn là Lâm Tri Hạ. Ai cũng biết Lâm Tri Hạ là cố vấn quan trọng nhất của quân đoàn Trái đất.
Vị trí phó thủ lĩnh quân đoàn Orion đã để trống lâu rồi. Đường Nhạc Cầm vốn cho rằng mình là lớp phó, hiển nhiên cũng có thể làm phó thủ lĩnh, nhưng cô bạn hoàn toàn không ngờ, đột nhiên từ đâu nhảy ra một Liễu Hành Giản cướp đi vị trí của mình.
“Phó thủ lĩnh!” Đường Nhạc Cầm tức giận chất vấn: “Cậu đã đọc chưa? Cậu có biết tổ chức chúng ta đang có bao nhiêu tiền, trong quân có bao nhiêu lính không?”
Mặt Liễu Hành Giản biến sắc.
Cậu ta không biết. Cậu ta dĩ nhiên không biết. Cậu ta chưa kịp đọc .
Nhưng cậu ta là một phó thủ lĩnh đủ tư cách. Một phó thủ lĩnh đủ tư cách sẽ không để lộ sự thiếu hiểu biết của mình. Pho thủ lĩnh phải là người mang đến hiệu quả ổn định lòng quân. Huống chi cuộc chiến vũ trụ này đã lửa sém lông mày, không thể tránh được.
Liễu Hành Giản đứng dậy, quay lưng về cửa sổ. Ngoài kia gió táp mưa sa, một mảng màu u ám, cậu ta đứng sừng sững, chờ đến giây phút đen tối nhất, ngẫu hứng đọc diễn văn: “Không tiền không quân thì mấy người không dám đánh? Mấy người nguyện ý theo Đổng Tôn Kỳ làm lũ hèn nhát sao? Giang Du Bạch ức hϊếp đến thế kia rồi mà mấy người vẫn muốn làm kẻ cụp đuôi? Khí phách đi đâu cả rồi! Có dám đánh không?”
“Đánh!” Một bạn nam gần đó tiên phong đáp.
Câu “theo Đổng Tôn Kỳ làm lũ hèn nhát” đã xúc phạm sâu sắc đến cái tôi của Đổng Tôn Kỳ. Lúc xem phim, Đổng Tôn Kỳ sùng bái sự thông minh của phe phản diện nhất. Kiểu như ông trùm băng đảng xã hội đen trong phim ấy. Lớp trưởng ước ao bản thân cũng thể hiện được phong thái y chang như thế lúc thống lĩnh quân đoàn Orion .
Tuy nhiên, Liễu Hành Giản từ đầu đến chân đều là người chơi hệ ngông cuồng.
Đổng Tôn Kỳ thử ngăn cậu ta: “Liễu Hành Giản! Cậu là phó thủ lĩnh! Cậu phải là người hiểu rõ lực lượng quân sự của Giang Du Bạch mạnh hơn chúng ta nhiều chứ!”
Thái độ Liễu Hành Giản kiên quyết: “Tao mặc kệ! Tao muốn khai chiến ngay lập tức! Nếu không thì tao sẽ…” Cậu ta quay sang túm lớp phó Đường Nhạc Cầm, ép hỏi: “Phó thủ lĩnh có quyền gì?”
Đường Nhạc Cầm như gián điệp hai mang, tiết lộ: “Báo cáo phó thủ lĩnh, cậu có thể mở ra kho vũ khí quân sự.”
“Hay!” Liễu Hành Giản trừng mắt, lạnh lùng nhìn Đổng Tôn Kỳ: “Mày mà không khai chiến, tao sẽ đi mở kho vũ khí quân sự, kích nổ căn cứ Orion.”
“Á! Đồ phản bội!” Đổng Tôn Kỳ gào trong tuyệt vọng.
Bạn cùng bàn đỡ lớp trưởng, an ủi: “Thủ lĩnh! Thủ lĩnh! Chịu một chút! Cậu phải sống! Nếu cậu ngã xuống, hàng vạn hàng nghìn đồng bào Orion lập tức…”
“Không còn tương lai.” Lâm Tri Hạ nghĩ giúp cậu bạn một cụm từ.
Đổng Tôn Kỳ rút kinh nghiệm sương máu, gắng gượng đứng thẳng. Cậu ta chắp tay sau lưng, đi lại trên lối nhỏ giữa hai dãy bàn, hồi tưởng bộ phim truyền hình đã xem năm ngoái, có tên là ‘Tình yêu xuyên thời gian và không gian’. Bộ phim kể một câu chuyện đầy kịch tích – hai chị gái xinh đẹp xuyên không, chứng kiến sự phát triển xã hội và những thay đổi lịch sử trong triều đại nhà Minh.
Đổng Tôn Kỳ nhớ rõ, hoàng đế triều Minh trong phim là Chu Duẫn Văn. Y không may rơi vào âm mưu soán vị của tứ thúc Chu Lệ, toàn bộ thiên hạ thay vua đổi chúa. Lấy lịch sử làm gương, Đổng Tôn Kỳ âm thầm tính toán, cậu ta sẽ không phạm phải sai lầm của Chu Duẫn Văn, chứ đừng nói là giẫm vào vết xe đổ của y.
“Liễu Hành Giản!” Đổng Tôn Kỳ mạnh dạn gọi đầy đủ tên tuổi: “Cậu muốn chiến tranh, vậy đánh thôi. Tuy nhiên, trên chiến trường phải nghe mình chỉ huy! Mình là thủ lĩnh chòm sao Orion, mình có năng lực khống chế từ trường! Còn có thể kích nổ lõi đám mây, cậu không đảm đương nổi!”
Đổng Tôn Kỳ văng nước miếng tung tóe lên mặt Liễu Hành Giản.
Liễu Hành Giản cúi đầu, nâng tay áo lên lau nước miếng trên mặt. Trong mắt cậu ta tràn đầy cảm xúc phức tạp, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, nở nụ cười nham hiểm dữ tợn: “Khi nào thì đánh?”
“Hết tiết sau, thế nào?” Lâm Tri Hạ nghiêm túc đề nghị: “Hôm nay trời mưa nên không cần thể dục giữa giờ, chúng ta có trọn ba mươi phút ra chơi. Lát nữa tôi sẽ đưa ra quy tắc trận chiến. Đường Nhạc Cầm, Đinh Nham, hai người ngồi cùng một bàn, phụ trách vẽ địa hình chiến trường nhé.”
Đường Nhạc Cầm và Đinh Nham một ngụm đồng ý.
Cả lớp háo hức chờ đến giờ ra chơi.
Ba mươi phút ra chơi, cả lớp sẽ tham gia đại chiến vũ trụ!
Liễu Hành Giản thoáng yên tâm. Cậu ta căn bản chẳng để bụng mấy thứ như chòm sao Orion, phó thủ lĩnh, nhà máy hay là binh lính. Cậu ta chỉ cần quăng hết đạn pháo vào chiến trường giả lập trong giờ ra chơi tới, đập bẹp hóa thân của Giang Du Bạch trong truyện.
Cậu ta về chỗ, quay đầu, liếc bọn Đổng Tôn Kỳ và Đường Nhạc Cầm. Ngoài dự liệu phát hiện, Đường Nhạc Cầm đang chơi bện dây với Lâm Tri Hạ!
Hai cô bạn đứng cuối lớp. Hai tay Đường Nhạc Cầm giữ sợi dây. Lâm Tri Hạ dùng đầu ngón tay ngóc lên, miệng cười ngọt ngào, mắt sáng long lanh.
Quyết chiến sinh tử đến đít rồi mà Đường Nhạc Cầm vẫn còn tâm trạng đi chơi bện dây!
Hơn nữa còn chơi với cố vấn quan trọng nhất của phe địch – kẻ tàn độc Lâm Tri Hạ!
Bện dây thú vị lắm hả?
Đây quả thực là hành động làm phản đi thông đồng với địch không thể tha thứ!
Cơn tức xông thẳng lên não Liễu Hành Giản. Cậu ta túm lấy bạn cùng bàn, chất vấn: “Mày cũng là người Orion à?”
Ngồi cùng bàn vâng dạ gật đầu: “Ừ ừ đúng, tôi đây có… bản sao bộ .” Nói xong, ngồi cùng bàn mở cặp, đưa cho Liễu Hành Giản tập bản sao.
Liễu Hành Giản như nhặt được bảo bối.
Giờ học này của tiết Ngữ văn. Cô Ngô cầm giáo án bước lên bục giảng.
Bài khóa hôm nay là hai bài thơ cổ “Tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng” và “Tiễn Nguyên Nhị đi sứ An Tây”.
Cô Ngô giảng bài “Tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng” trước. Cô giáo ngâm câu thơ đầu tiên: “Bạn cũ dời chân Hoàng Hạc lâu, tháng ba hoa khói xuống Dương Châu” [1]. Sau đó phân tích: “Các em à, các em cảm nhận được nét duyên dáng trong thơ cổ Trung Quốc chúng ta chưa? Tác giả bài thơ này là ai, là Lý Bạch, Lý Bạch là ai nhỉ? À, trước đây cô cũng kể cho các em rồi, Lý Bạch được tôn làm Thi Tiên trong lịch sử thơ ca…”
[1] bản dịch của Trần Trọng San – thivien.net
Cô Ngô giảng bài trên bục say sưa.
Lâm Tri Hạ ngồi trên ghế, hăng hái đặt ra quy tắc trận chiến, đơn giản hóa phương thức giao chiến giữa hai bên, liệt kê hàng loạt dữ liệu liên quan. Cô chuẩn bị thật kỹ vì thành công của trận chiến mở màn – người Trái đất không bao giờ cúi đầu làm nô ɭệ!
Giang Du Bạch hỏi nhỏ: “Cậu nghĩ thắng được không?”
Lâm Tri Hạ hỏi lại: “Cậu muốn thắng không? Mình từng nói với cậu đấy, chơi vui là được, mình không để bụng chuyện thắng thua.”
Thắng hay thua cũng chỉ là vật ngoài thân.
Giang Du Bạch đặt chú ý ở điểm khác: “Vậy trò chơi kiểu gì, sẽ làm cậu vui?”
“Hì hì.” Lâm Tri Hạ lén cười: “Động cơ câu hỏi này của cậu đã làm mình vui rồi.”
Giang Du Bạch lặp lại: “Động cơ?”
“Là ý định sâu xa của cậu.” Lâm Tri Hạ giải thích.
Cô và Giang Du Bạch đang thì thà thì thầm, bỗng bạn học cách một lối đi bên phải truyền tới một tờ giấy nhỏ. May thay cô Ngô đang viết bài lên bảng, không phát hiện được động tác nhỏ của học trò.
Tờ giấy nhỏ kia đến từ bạn cùng bàn của lớp trưởng.
Ngồi cùng bàn với lớp trưởng là Ngụy Vinh Kiệt. Ngụy Vinh Kiệt là một nam sinh rất đặc biệt. Cậu bạn say mê lịch sử, thuộc làu làu “Tam quốc”, số lượng sách từng đọc nhiều kinh người. Cậu bạn đã đọc tất cả ấn phẩm của báo “Rừng Italy” và “Độc giả”, cày đi cày lại “Tri âm” và “Những chuyện xưa bạn chưa biết”, thỉnh thoảng chép tay vài trích đoạn hay trong tạp chí nổi tiếng “Gia đình hiện đại”.
Nguỵ Vinh Kiệt hiểu rộng biết sâu, là cố vấn quan trọng nhất của quân đoàn Orion.
Cả lớp đều biết Lâm Tri Hạ đọc rất nhiều sách. Ngụy Vinh Kiệt hình như cũng đọc rất nhiều sách. Hẳn là chênh lệch giữa hai người không lớn lắm đâu – Đổng Tôn Kỳ tự an ủi mình như thế.
Trong tiết Ngữ văn này, Đổng Tôn Kỳ thỉnh giáo cậu bạn: “Ngụy Vinh Kiệt, chúng ta nên làm gì bây giờ? Liễu Hành Giản muốn tiến đánh căn cứ của người Trái đất, Giang Du Bạch và Lâm Tri Hạ chuẩn bị đâu vào đấy rồi. Kinh tế quân đoàn Orion chúng ta không ổn, binh lính ít ỏi, đi đánh trận thì khác gì đi chịu chết?”
Ngụy Vinh Kiệt nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình.
Cậu bạn cau mày, cầm bút rồi thở dài: “Thủ lĩnh à…”
Đổng Tôn Kỳ cũng thở dài: “Cậu nói đi, mình không trách cậu.”
Ngụy Vinh Kiệt nói thẳng: “Mình có một cách!”
Đổng Tôn Kỳ vội giục: “Cách gì? Nói nhanh! Ba mươi phút nữa là hết tiết, kế đó là giờ ra chơi, chiến tranh bắt đầu ngay đấy!”
Ngụy Vinh Kiệt vuốt phẳng sách bài tập: “Chúng ta có thể kết hôn chính trị!”
Đổng Tôn Kỳ kinh ngạc: “Kết hôn chính trị?”
“Đúng, kết hôn chính trị!” Ngụy Vinh Kiệt giải thích: “Để bắt đầu cuộc chiến thì cận sự đồng ý song phương. Hiện tại, Liễu Hành Giản muốn lên, nhưng Giang Du Bạch chưa nói rằng nhất định phải đánh. Trong ‘Tam quốc’, Tôn Quyền gả em gái mình là Tôn Thượng Hương cho Lưu Bị vì muốn lôi kéo ông ta! Chúng ta hẳn là nên học hỏi Tôn Quyền! Chủ công, mình chính là Chu Du, cậu là Tôn Quyền!”
Đổng Tôn Kỳ nhíu mày: “Ai là Tôn Thượng Hương?”
Ngụy Vinh Kiệt khe khẽ đề nghị: “Nguyễn Tinh Tinh”.
Đổng Tôn Kỳ hít hà một hơi.
Nguyễn Tinh Tinh là lớp phó văn nghệ lớp 4-1. Trong bộ truyện , cô bạn tự thành lập một ngân hàng riêng, được xem là một trong những nhân vật tài ba của quân đoàn Orion. Đổng Tôn Kỳ không đành lòng mất đi một kiện tướng đắc lực như vậy.
Ngoài ra, Nguyễn Tinh Tinh không dễ chọc chút nào. Vào học kỳ một năm lớp ba, cô bạn cãi nhau với một bạn nam, kết cục là cậu bạn kia bật khóc.
Biệt danh của Nguyễn Tinh Tinh trong lớp là “Tinh Ngang Ngược”.
Từng có người kết luận, nếu một ngày Nguyễn Tinh Tinh và Liễu Hành Giản đánh nhau, đó chắc chắn là ngày tàn của lớp 4-1.
Đổng Tôn Kỳ hỏi Ngụy Vinh Kiệt: “Nguyễn Tinh Tinh sẽ đồng ý sao?”
“Sẽ.” Ngụy Vinh Kiệt nói: “Nguyễn Tinh Tinh từng nói với mình, cô ấy nhớ trái đất! Cô ấy muốn làm người Trái đất.”
Đổng Tôn Kỳ và Ngụy Vinh Kiệt bàn bạc xong xuôi, Ngụy Vinh Kiệt thận trọng ra trò. Cậu bạn trước hết viết nháp một lượt, dựa theo nháp soạn thảo “Thư nghị hòa” sang một tờ giấy nhỏ, kế đó mới chuyển cho Giang Du Bạch.
Giang Du Bạch nhận lấy tờ giấy rồi mở ra xem, chỉ thấy trên đó viết: “Gửi Giang Du Bạch – thủ lĩnh tôn kính của quân đoàn Trái Đất, chào anh. Chúng tôi quyết định đưa Nguyễn Tinh Tinh đến căn cứ người Trái đất! Đây là kết hôn chính trị! Hy vọng phe Trái đất sẽ không phát động chiến tranh! Hòa bình muôn năm!”
Giang Du Bạch sợ run vài giây.
Lâm Tri Hạ đoạt lấy tờ giấy, quét mắt nhìn nhanh, nghi ngờ hỏi: “Kết hôn chính trị? Sao bọn họ lại nghĩ đến kết hôn nhân chính trị?”
“Bệnh thần kinh.” Giang Du Bạch nhận xét.
Trên bục giảng cao một mét, cô Ngô vẫn nhập tâm giảng “Tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng”. Cô giáo chống tay lên bục, say sưa đọc: “Bóng buồm chìm lẫn trong trời biếc, chỉ thấy Trường Giang vẫn chảy mau[1]. Các em à, câu thơ này không chỉ đơn giản là một câu cảm thán! Thông qua mười bốn chữ ngắn ngủi này, tác giả đã tái hiện sự hoành tráng của thiên nhiên, tình hữu nghị giữa các văn nhân mặc khách! Các em nhớ cẩn thận thưởng thức từng con chữ, lĩnh hội chủ nghĩa trữ tình trong thơ Lý Bạch, hiểu thấu cái đẹp của vần điệu thơ ca…”
“Bóng buồm chìm lẫn trong trời biếc, chỉ thấy Trường Giang vẫn chảy mau, tái hiện tình hữu nghị giữa các văn nhân mặc khách.” Lâm Tri Hạ lặp lại câu thơ này, sau đó khẽ hỏi: “Giang Du Bạch, cậu đồng ý kết hôn chính trị sao? Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa hai đứa mình.”
Giang Du Bạch xé tờ giấy nát vụn: “Hết tiết này mình phải đánh ngay.”
Kế sách của Ngụy Vinh Kiệt không những không thể làm dịu tình hình, còn đẩy nhanh tiến độ cuộc chiến. Đây là điều Đổng Tôn Kỳ và Ngụy Vinh Kiệt không thể ngờ đến.
Tiếng chuông hết tiết vang lên, cô Ngô bước ra khỏi lớp.
Giang Du Bạch đứng dậy khỏi chỗ, vung tay hét lên: “Người Trái đất nhất định phải phản kích!”
Lâm Tri Hạ theo sau tuyên bố: “Trận chiến này do Liễu Hành Giản bên Orion phát động! Chúng ta đã thử hòa giải, Liễu Hành Giản không đồng ý…”
Tài lay động lòng người của Lâm Tri Hạ là số một, Đổng Tôn Kỳ hiểu rất rõ. Chỉ cần Lâm Tri Hạ muốn, cô có thể khiến người nghe khóc bù lu… Cậu ta không thể để Lâm Tri Hạ nói tiếp nữa!
Đổng Tôn Kỳ vội cắt lời Lâm Tri Hạ: “Không thương lượng thêm chút được sao? Lâm Tri Hạ!”
“Chòm sao Orion, xông lên! Đập bẹp người Trái đất!” Liễu Hành Giản đập cốc nước cộp cộp lên bàn. Đông đảo các bạn thuộc Orion lây nhiễm cảm xúc của Liễu Hành Giản, ầm ĩ đòi lập tức khai chiến.
Đinh Nham và Đường Nhạc Cầm đã vẽ xong bản đồ chiến tranh. Bọn họ dùng hai mặt giấy A3, vẽ bốn khu vực là vách núi, hồ nước, vách đá và sa mạc, lần lượt đánh dấu là A, B, C, D.
“Mỗi quân đoàn chỉ có thể chiếm đóng một khu.” Lâm Tri Hạ đề xuất: “Mình muốn khu D!”
Khu D là vùng đất thiên thời đại lợi với ba mặt giáp núi, rất gần hồ nước.
Liễu Hành Giản vốn không muốn khu D, nhưng cậu ta thích cướp đồ của Lâm Tri Hạ, bèn đề nghị dùng phương pháp tung đồng xu để quyết định thắng thua. Nếu tung được mặt ngửa thì khu D thuộc về cậu ta, mặt sấp thì thuộc về Lâm Tri Hạ.
Lâm Tri Hạ đồng ý.
“Ai sẽ tung đồng xu?” Lâm Tri Hạ đặt câu hỏi.
“Mình!” Đinh Nham xung phong nhận việc.
Đinh Nham lấy một đồng xu từ tay Lâm Tri Hạ. Liễu Hành Giản không yên tâm, cầm đồng xu lên kiểm tra một lượt, đến khi trả lại cho Đinh Nham, còn dùng ánh mắt hung ác nhìn chòng chọc cậu bạn, uy hϊếp: “Dám giở trò mèo thì tao không để mày nguyên vẹn bước ra khỏi lớp đâu.”
Đinh Nham bị cậu ta dọa sợ đến mức nổi cả da gà, suýt quên béng bản thân biết Taekwondo.
Đồng một tệ bay lên, cạch một tiếng rơi xuống bàn.
Kết quả là…
Mặt ngửa!
Mặt ngửa quay lên trên!
Liễu Hành Giản thắng!
Liễu Hành Giản thành công đoạt lấy quyền sử dụng khu D. Cậu ta đập tay với đám người Đổng Tôn Kỳ và Ngụy Vinh Kiệt.
Quân đoàn Trái đất dồn hết thảy ánh mắt chỉ trích vào Đinh Nham. Cậu bạn xấu hổ rụt vào một cái bàn cạnh đó, mặt đỏ lựng, lắp bắp: “Mình chưa… chuẩn bị chu đáo.”
Lâm Tri Hạ bấm bút đỏ, vẽ một vòng tròn gần vách đá: “Khu B tốt hơn. Chúng ta có thể đóng quân ở khu B.”
Liễu Hành Giản vỗ bàn: “Đánh, khai hỏa ngay bây giờ đi.” Cậu ta lựa vũ khí từ những bức tranh trong vở Lâm Tri Hạ. Kho vũ khí của Lâm Trí Hạ đa dạng, đầy đủ kiểu dáng, Liễu Hành Giản chọn hai cái trông ngầu nhất là “Vũ khí phản trọng lực” và “Lỗ đen vi mô”.
“Nhắm chuẩn vào Giang Du Bạch!” Liễu Hành Giản nói: “Giang Du Bạch ở đâu thì chúng ta nhắm ở đấy!”
Đường Nhạc Cầm báo cáo: “Thưa phó thủ lĩnh! Chúng ta không mua nổi vũ khí phản trọng lự vàc lỗ đen vi mô! Hai món này quá đắt! Chúng ta không mua nổi!”
Liễu Hành Giản duỗi ngón tay chỉ hàng chữ “Khu dự trữ kinh tế Orion”. Cậu ta nói: “Tiền của chòm sao Orion đấy, đủ đó, xem đi, đủ rồi.”
“Không được!” Đường Nhạc Cầm ngăn cản: “Đây là tiền vốn của chúng ta. Nếu tiêu hết số tiền này thì chúng ta lấy gì để lo cho binh lính, mua lương thực và khai thác vàng nữa!”
Liễu Hành Giản cười lạnh: “Nếu ngủm rồi thì lấy hơi đâu mà bận tâm mấy chuyện kia! Chỉ cần giải quyết được Giang Du Bạch, chút hy sinh này tính là gì! Bớt nói nhảm đi! Hôm nay tao phải giải quyết Giang Du Bạch!”
Đường Nhạc Cầm giận không kiềm được: “Cậu không chừa một lối thoát cho chòm sao chúng ta!”
“Còn dám nói tao!” Liễu Hành Giản tố giác: “Trước tiết vừa rồi, mày và Lâm Tri Hạ còn chơi bện dây!Chơi với ai không chơi lại chơi với Lâm Tri Hạ! Chắc chắn mày là gián điệp do người Trái đất phái tới!”
Đường Nhạc Cầm bắt lấy cánh tay lớp trưởng, bóp mạnh đến độ Đổng Tôn Kỳ tê rần.
Cô bạn không có thời gian để chần chừ hay suy nghĩ, lập tức điên cuồng lắc Đổng Tôn Kỳ: “Liễu Hành Giản đổ oan cho mình! Đổng Tôn Kỳ, chính cậu kéo mình gia nhập Orion đó! Giờ phó thủ lĩnh mấy người oan uổng người khác, cậu mặc kệ sao?”
Đổng Tôn Kỳ bị cô bạn lắc qua lắc lại, choáng váng cả đầu, đành giảng hòa: “Hết cách rồi, bây giờ trận chiến đã bắt đầu…”
Mọi người đang cãi vã, đột nhiên vọng đến tiếng đế giày cộp cộp.
Lâm Tri Hạ phản ứng nhanh nhất, tìm ngày một chỗ ngồi xuống. Cô ôm chặt trong lòng bộ truyện của Giang Du Bạch, giả bộ đang đọc sách ngữ văn.
Ngoại trừ Lâm Tri Hạ, những người khác đều chưa rời hiện trường.
Cô Ngô bắt quả tang cả đám.
Cô chủ nhiệm cầm chiếc thước cứng nhất, nghiêm khắc gõ bốp bốp lên mặt bàn, tay còn lại rút ra tấm bản đồ trên giấy A3, lời tuyên chiến của Liễu Hành Giản và bản nháp “Đề nghị kết hôn chính trị” của Ngụy Vinh Kiệt.
Toàn bộ lớp 4-1 như rớt xuống đầm lầy, nơi nuốt trọn niềm vui và tiếng động.
Cô Ngô cầm chồng tang vật bước lên bục, đoạn xoay người quát lớn: “Tôi quá thất vọng về các em! Các em là lứa kém cỏi nhất tôi từng dạy!”