Năm giờ sáng thứ Hai, Lâm Tri Hạ rời giường. Mẹ cô mới đi nhập hàng về, đang sắp xếp nhà kho với bố.
Lâm Tri Hạ xỏ dép, rón rén đi vào phòng bếp. Trước tiên cô gọt vỏ hai quả táo, đập dập ra, thêm đường và bột mì… Bỗng sau lưng vang lên giọng mẹ: “Hạ Hạ, đang làm gì đó con?”
Lâm Tri Hạ quay đầu nhìn mẹ, thật thà đáp: “Con muốn làm hai miếng bánh táo nướng.”
Tối qua cả nhà ăn sủi cảo, trong tủ lạnh còn dư ít vỏ bánh đã cán mỏng.
Mẹ vốc nước máy từ chậu để rửa tay, mở tủ lạnh lấy túi bột, sau đó nói với Lâm Tri Hạ: “Con về phòng ngủ tiếp đi Hạ Hạ, để mẹ làm bánh cho.”
Lâm Tri Hạ ngáp một cái, dụi mắt: “Con muốn tự mình làm cơ.”
“Con chưa biết nấu cơm, chưa biết bật gas, người còn lùn hơn cả ống nước, làm được cái gì đâu?” Mẹ ra tối hậu thư: “Về giường ngủ ngay, sáu giờ mẹ gọi dậy.”
Lâm Tri Hạ quả thực buồn ngủ không chịu nổi. Cô về phòng, cuốn một vòng chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đợi đến lúc tỉnh lại, mùi bánh táo đã ngập tràn. Bánh được mẹ cho ra đĩa, đặt cạnh bếp để nguội bớt.
Lâm Tri Hạ xếp bánh vào hộp đựng đồ ăn bằng thủy tinh rồi cất vào cặp.
Cô tung ta tung tăng trên đường tới trường sáng nay. Bầu trời xanh thẳm vô bờ, tâm tình cô tốt chẳng ngờ được luôn. Mỗi một bước như như giẫm lên mây, linh hồn và thể xác lững lờ trôi theo làn gió sớm tự do tự tại.
Thủy cung! Thủy cung! Tham quan thủy cung!
Cô đã thủ sẵn trong cặp sữa dâu, bánh dâu, còn có bánh táo! Cô siêu cấp hài lòng!
Lâm Tri Hạ mang theo toàn bộ tài sản, hí hửng chạy vào lớp 4-1.
Xe buýt của trường sẽ có mặt ở cổng lúc 7:50 sáng. Bây giờ mới 7:10 phút, trong lớp chỉ lác đác vài người, khá là yên tĩnh.
Giang Du Bạch đã đến rồi. Cậu đứng cạnh chỗ ngồi của mình, ngắm cảnh tầng một. Lâm Tri Hạ chạy đến trước mặt cậu, mở túi giữ nhiệt, lấy hộp đựng thức ăn ra, đưa cho cậu một cái nĩa.
Lâm Tri Hạ nói: “Đây là bánh táo nướng nhà mình làm, mình phụ trách phần nhân đó, cậu thử đi.”
Giang Du Bạch không đói tí nào. Nhưng đôi mắt sáng bừng của Lâm Tri Hạ đang nhìn thẳng cậu, cậu ngại từ chối, đành miễn cưỡng nhận lấy. Cậu cúi đầu, nếm một mẩu bánh táo, nhai thật kỹ rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Ngon lắm.”
Lâm Tri Hạ ngẩng đầu lên: “Cậu thích là tốt rồi. Giang Du Bạch, đây là hộp đựng thức ăn của cậu đó, trả cậu luôn.”
Giang Du Bạch từ chối khéo: “Đồ mình tặng cho người khác rồi thì không lấy lại đâu.”
“Thế cậu còn muốn bánh táo không?” Lâm Tri Hạ thắc mắc.
Giang Du Bạch hết sức thận trọng: “Cảm ơn, không cần đâu.” Cậu đây có ý chí cứng như sắt thép, quyết không bị đồ ăn mua chuộc.
Lâm Tri Hạ quan sát nét mặt của Giang Du Bạch, cố ý nói: “Vậy mình đi mời bạn khác.”
Sáng hôm nay, lớp phó lao động Hàn Đại Vĩ đã có mặt lúc 6:50 phút. Cậu bạn một thân một mình quét dọn cả lớp, đúng lúc bụng kêu rột rột thì nghe Lâm Tri Hạ nói: Mình đi mời bạn khác. Hàn Đại Vĩ ba chân bốn cẳng phóng đến cạnh Lâm Tri Hạ: “Lâm Tri Hạ! Có gì ngon ăn không?”
“Có đây!” Lâm Tri Hạ giơ hộp đồ ăn lên.
“Cho mình!” Hàn Đại Vĩ đưa hai tay đón lấy.
Giang Du Bạch mở cặp lôi ra một túi to bự chứa bánh trái cây và bánh dừa đặc sản Hải Nam. Cậu ném hết mấy đồ ăn vặt cao cấp này cho Hàn Đại Vĩ.
Hàn Đại Vĩ chuyển từ trạng thái ngạc nhiên sang mừng như điên chỉ trong tích tắc: “Úi ui! Giang Du Bạch! Hào phóng thiệt sự!”
Giang Du Bạch lấy hộp thức ăn từ Lâm Tri Hạ, nhét vào cặp, kéo khóa lại. Cậu không hé nửa lời, ẩn sâu hết công và danh, ngồi yên tại chỗ của mình.
Lâm Tri Hạ quay lưng về phía cậu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bày ra bộ dáng như thể đã tính toán hết thảy huyền cơ trong thiên hạ: “Giang Du Bạch, sau này cậu lớn rồi, vẫn sẽ giữ tính cách này sao?”
“Tính cách nào?” Giang Du Bạch nghiêm túc hỏi lại
“Tính cách này ấy.” Lâm Tri Hạ hình dung: “Kiểu những gì cậu nghĩ trong lòng, và những gì cậu nói thành lời, khác nhau hoàn toàn.”
Giang Du Bạch đang tính phản bác, chợt Lâm Tri Hạ quay đầu cười với cậu. Thế là cậu quên sạch bách mọi điều muốn nói, ngồi im tại chỗ như người câm.
~*~
7:40 phút sáng, bảy lớp khối bốn đã xếp thành hàng ngay ngắn.
Ngoài giáo viên chủ nhiệm, mỗi lớp được phân thêm hai giáo viên phụ trách. Các giáo viên ba lần bảy lượt nhắc nhở học sinh, yêu cầu mọi người tuân thủ nội quy thủy cung, không được chạy loạn làm ồn, làm tổn hại đến danh dự nhà trường.
Cô Ngô nhìn học sinh lớp mình, nhấn mạnh lần nữa: “Lúc các em bước ra khỏi cánh cổng trường, các em không những đại diện cho chính mình, mà còn đại diện cho giáo viên và bộ mặt toàn trường, rõ chưa? Lớp 4-1 là lớp chọn, cũng là lớp đứng đầu toàn khối. Các em nhất định phải chấp hành trật tự và có ý thức tôn trọng tập thể! Được không mấy đứa?”
Các học sinh đồng thanh hét lên: “Được ạ!”
Khí thế dồi dào, dâng cao đến trời.
Cô Ngô xua tay. Lớp trưởng Đổng Tôn Kỳ tức tốc theo sau bước chân cô chủ nhiệm. Sau đó các bạn còn lại cũng bước lên xe buýt trật tự theo lối.
Giang Du Bạch ngồi hàng cuối cùng, bên cạnh cậu là Đinh Nham và Đổng Tôn Kỳ. Phía trước cậu là Lâm Tri Hạ và Cam Xu Lệ. Hai cô bạn thì thà thì thầm với nhau, chưa gì đã cười khúc khích.
Đinh Nham mở miệng hỏi: “Lâm Tri Hạ, cậu đang kể chuyện cười à? Kể mình với, mình cũng muốn nghe.”
Lâm Tri Hạ và Cam Xu Lệ đang chơi vui hết cỡ, lơ toàn tập yêu cầu của Đinh Nham ghế sau.
Đinh Nham đặt hai tay lên đầu gối, nghiêng đầu nói với Giang Du Bạch: “Mình có ý này hay lắm.”
Giang Du Bạch: “Ý gì?”
Đinh Nham thậm thụt: “Lâm Tri Hạ và Cam Xu Lệ không kể mình nghe có chuyện gì hay mà hai cậu ấy cười khúc khích. Giờ mình với cậu cũng cười vài tiếng, đợi hai người kia quay lại hỏi, chúng ta cũng không nói!”
Giải thích xong xuôi, Đinh Nham cười: “Há há hí hí, Giang Du Bạch, hê hê hê hê!”
Giang Du Bạch: “Bệnh thần kinh.”
Đinh Nham bị đồng bọn cùng giới lẫn bạn khác giới bỏ rơi, tức thì cảm thấy sống trên đời này sao khó quá. Cậu bạn ngẩng đầu, thấy tai trái Giang Du Bạch cắm tai nghe. Xích lại gần chút nhìn kĩ, thấy Giang Du Bạch đang cầm một máy xem phim MP4.
Máy xem phim MP4!
Đừng nói MP4, Đinh Nham muốn mua MP3 mà bố mẹ còn chẳng cho.
Đinh Nham quàng vai Giang Du Bạch, xin xỏ: “Cho mượn MP4 chơi xíu đi.”
Giang Du Bạch đồng ý. Vậy là máy MP4 chuyển vào tay Đinh Nham.
Đinh Nham nhận ra đây là con máy MP4 mới nhất của Newsmy được phát hành tháng Chín năm nay. Kích thước màn hình tương đương lòng bàn tay cậu bạn, hình ảnh hiển thị rõ ràng, độ phân giải cao, chỉ có điều nút bấm vẫn chưa nhạy lắm. Đinh Nham ấn ngón tay xuống, cả người nhất thời lâng lâng, cảm giác như được kết nối trực tiếp với công nghệ tiên tiến mới nhất năm 2004.
Máy xem phim MP4 của Newsmy được phát hành năm 2004
“Có sẵn phim gì không?” Đinh Nham sốt ruột hỏi.
“Thám tử lừng danh Conan, Pokemon, cảnh sát trưởng Mèo Mun.” Giang Du Bạch ấn vài nút, mở danh sách phát.
Đổng Tôn Kỳ ngồi cạnh ngó đầu vào, bật thốt: “Thám tử lừng danh Conan đi!”
“Tụi mình xem Cảnh sát trưởng Mèo Mun chứ?” Đinh Nham nói tiếp: “Ở nhà bố cấm mình xem, bố bảo trong phim nhiều người chết quá… Không đúng, nhiều động vật chết quá.”
Hoạt hình Cảnh sát trưởng Mèo MunGiang Du Bạch không để ý lắm: “Tùy cậu.”
Đinh Nham lập tức mở tập bốn của Cảnh sát trưởng Mèo mun – “Chị Bọ ngựa ăn chồng.”
“Chị bọ ngựa ăn chồng á!” Đinh Nham cũng hoảng: “Tổ sư! Tên tập này đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ!”
Lâm Tri Hạ hàng trước bỗng ngoái đầu lại nói với bọn họ: “Mình thấy trong ‘Nghiên cứu Khoa học Đời sống’ có viết, xác suất bọ ngựa cái ăn thịt bọ ngựa đực trong quá trình giao phối rất thấp. Vì bọ ngựa đực mạnh hơn, tốc độ bay cũng nhanh hơn bọ ngựa cái. Vậy nên lúc giao phối, nó nằm trên lưng bọ ngựa cái…”
Nói đến đây, Lâm Tri Hạ khựng lại.
Ba người Đinh Nham, Giang Du Bạch, Đổng Tôn Kỳ đều ngơ ngác nhìn cô.
Cô dè dặt lùi về chỗ như gặp ma giữa ban ngày. Hai má nóng như phải bỏng, sắc đỏ lan đến mang tai. Cảm giác xấu hổ đến đột ngột rồi bọc cô kín mít như vỏ kén, làm cô suýt nữa không thở ra hơi.
“Mấy chuyện mình vừa nói là chuyện khoa học!” Lâm Tri Hạ lí nhí tuyên bố: “Mấy cậu có hiểu không?”
Giang Du Bạch đi đầu trả lời: “Khoa học Đời sống.”
Lâm Tri Hạ thở nhẹ một hơi: “Đúng rồi! Là Khoa học Đời sống.”
Cô với Cam Xu Lệ đổi chỗ cho nhau. Cô ngồi cạnh cửa sổ, Cam Xu Lệ cạnh lối đi.
Mọi cửa sổ trong xe buýt đều treo rèm gấp xanh dương. Lâm Tri Hạ vén rèm sang một bên để tiện ngắm cảnh bên ngoài. Xe buýt chở đầy hành khách chạy lên cầu vượt, càng leo càng cao. Những tòa nhà chọc trời san sát phía xa đang l*иg vào đường chân trời thành phố một cách tinh tế. Dần dà phố xá thành thị cũng hòa làm một thể với trời xanh mây trắng.
Hình ảnh thu nhỏ của xã hội hiện đại trước mắt gợi Lâm Tri Hạ liên tưởng đến nguồn gốc nền văn minh nhân loại. Cô nhớ đến nền văn minh Sumer trên đồng bằng Lưỡng Hà. Giới học thuật công nhận, chữ nêm của người Sumer là hệ thống chữ viết sớm nhất trong lịch sử nhân loại. Chưa kể nền văn hóa Lương Chử hình thành ven châu thổ Trường Giang. Khoảng bốn đến năm nghìn năm trước tại Lương Chử, người Trung Quốc đã chế tác được ngọc tông, ngọc bích tinh xảo, cả đồ sơn mài và tơ lụa.
Hình minh họa chữ NêmNgọc tông và ngọc bích đều được người Trung Quốc cổ đại dùng trong các nghi lễ quan trọng, chẳng hạn như tế khí dùng trong tế lễ. Người xưa nhấn mạnh “Lấy ngọc bích xanh cúng trời, lấy ngọc tông vàng cúng đất.” Hình như những kỳ quan còn sót lại từ các nền văn minh cổ đại trên thế giới đều liên quan đến thần linh đất trời, tín ngưỡng tôn giáo, sao lại thế nhỉ? Một câu hỏi mới xuất hiện trong đầu Lâm Tri Hạ.
Hình minh họa ngọc tông và ngọc bíchCô nhớ đến tàn tích thành cổ Puma Punku ở Nam Mỹ – một công trình được xây dựng từ vô số khối đá được đẽo khắc tinh xảo. Vật liệu chính là đá andesite và diorit rắn chắc. Vậy mà vào 15.000 năm trước, người dân bản địa đã có thể cắt chúng vuông vắn và đều tăm tắp, đẽo đυ.c những lỗ tròn hoàn hảo để trang trí. Cô nghi ngờ tàn tích này được đúc theo khuôn, chứ không phải đánh mài từng khối.
Tàn tích thành cổ Puma Punku ở Nam Mỹ với những khối đá được cắt vuông vắn tinh xảo.Cam Xu Lệ chợt lên tiếng hỏi: “Lâm Tri Hạ, đang nghĩ gì thế?”
Lâm Tri Hạ ậm ờ trả lời: “Mình á? Mình có nghĩ gì đâu.”
~*~
Hai mươi phút sau, xe buýt trường đã đến bãi đậu xe của thủy cung.
Trời thu xanh trong, không mưa lại lặng gió, nhiệt độ không quá nóng hay quá lạnh. Lâm Tri Hạ xuống xe, đứng vào đội ngũ lớp. Cô tung tăng phấn khởi, năng lượng dồi dào.
“Thủy cung! Thủy cung!” Cô hào hứng reo lên.
“Yên lặng nào!” Cô Ngô đứng đầu ra lệnh: “Mấy đứa yên lặng cho cô! Đừng làm ồn, duy trì đội hình! Không ai được tụt lại phía sau! Thiếu một người thì hôm nay không bạn nào được về nhà đâu nhé!”
Cả đám tức thì mất giọng tập thể, ngoan ngoãn đi theo giáo viên vào cửa chính thủy cung.
Thủy cung sắp xếp hướng dẫn viên cho từng lớp. Người dẫn lớp 4-1 là một chị gái trẻ đầu hai mươi. Chị gái mặc đồng phục công tác, dẫn các bạn nhỏ băng qua sảnh lớn.
Khi đi qua khu đường hầm dưới đáy biển, một vài khách du lịch và Lâm Tri Hạ không khỏi ồ lên một tiếng. Trên đầu mọi người là tấm kính thủy tinh hình vòm. Bên kia mặt kính, vô số sinh vật biển đang chầm chậm bơi qua bơi lại.
Những sinh vật duyên dáng đến từ đại dương này đã góp phần hoàn thiện cơ học thủy khí. Sự mê hoặc của chúng nó khiến Lâm Tri Hạ dừng bước.
Thế giới biển nông rực rõ gần trong gang tấc, Lâm Tri Hạ chạm vào tấm kính trong suốt, lẩm bẩm: “Nhiều cá quá, siêu nhiều siêu đông luôn.”
Trước mắt Lâm Tri Hạ xuất hiện nhiều loại cá với đủ sắc màu rực rỡ mà cô chưa thấy bao giờ.
Giang Du Bạch lại phản ứng bình thường. Cậu bàng quan lướt qua Lâm Tri Hạ. Cô thấy làm lạ, bèn hỏi: “Giang Du Bạch, thấy nhiều cá như vậy mà cậu không ngạc nhiên sao?”
“Có gì đáng ngạc nhiên.” Giang Du Bạch trả lời: “Không phải chỉ là một đám cá thôi à?”
Lâm Tri Hạ sửa lại: “Một đoàn cá.”
Giang Du Bạch khiêm tốn tiếp thu: “Ừ, một đoàn.”
Lâm Tri Hạ hỏi tiếp: “Cậu từng đi thuỷ cung rồi hả?”
Giang Du Bạch hỏi lại: “Thủy cung của thành phố nào?”
Lâm Tri Hạ chưa trả lời, Giang Du Bạch liếc thấy một con cá mập ú màu xanh. Cậu thở dài: “Con cá này béo thật.”
“Đây là cá sú mì, thuộc họ Cá bàng chài của bộ Cá Vược [1].” Lâm Tri Hạ giới thiệu với cậu: “Loài cá này phân bố chủ yếu ở khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương. Nó hiền lắm, là một chú cá rất dễ thương. Nó không gọi là cá béo.”
Hình minh họa cá sú mì
Ánh mắt Giang Du Bạch nhìn chằm chằm Lâm Tri Hạ. Lâm Tri Hạ nghiêng đầu, cậu cũng nghiêng đầu theo. Cô lên tiếng: “Đừng bắt chước mình.”
Giang Du Bạch: “Mình vẫn cảm thấy, con cá này quá béo.”
Cá sú mì dường như hiểu được hai bạn nhỏ đang nói gì. Nó quẫy mạnh đuôi, thở phì phò bơi đi.
“Bên kia nhiều cá bắp nẻ xanh chưa kìa!” Lâm Tri Hạ chỉ về một hướng: “Cậu mau nhìn đi, mấy con cá này không mập, chúng nó dẹt dẹt á.”
Cơ thể cá bắp nẻ màu xanh tím, chiếc đuôi vàng óng. Dù chúng đang chơi đùa trong bụi san hô nhưng vẫn rất bắt mắt. Lâm Tri Hạ bảo: “Cậu xem ‘Đi tìm Nemo’ chiếu năm ngoái chưa? Cô nàng Dory trong phim là cá bắp nẻ xanh đấy.”
Hình minh họa cá bắp nẻ xanhCô quay đầu lại hỏi: “Cậu thích cá bắp nẻ xanh không?”
Giang Du Bạch lặp lại: “Cá, bắp, nẻ, xanh?”
Lâm Tri Hạ gật đầu: “Ừm! Cá, bắp, nẻ, xanh!”
“Rõ ràng là một con cá.” Giang Du Bạch phê bình: “Cá gì mà tên hết bắp lại còn nẻ, mất chất.” (*)
(*)Nguyên bản như này: Tên con cá này là Nghĩ thứ vỹ điêu (nǐ cī wěi diāo), GDB lại nhầm sang mấy từ đồng âm khác là Bạn-thứ-nhím-đại bàng (cũng phát âm là nǐ cī wěi diāo). Nên mới chê tên cá gì mà hết nhím rồi đại bàng, mất tôn nghiêm loài cá.
Lâm Tri Hạ cười đau cả bụng: “Vĩ đây từ chữ đuôi, điêu là chữ cá thêm bên cạnh một chữ chu.”
Giang Du Bạch không hiểu: “Là sao?”
Lâm Tri Hạ viết chữ vào lòng bàn tay mình: “Điêu viết như này, đọc là diao, thanh ngang.”
“Tớ không biết nhiều chữ Hán.” Giang Du Bạch tự kiểm điểm.
Bóng dáng đội ngũ lớp 4-1 dần biến mất khỏi khu đường hầm dưới đáy biển. Lâm Tri Hạ và Giang Du Bạch suýt nữa đã sát nhập vào đội ngũ lớp 4-2. Cô vội túm chặt tay áo của Giang Du Bạch, kéo cậu chạy về phía trước.
Đường hầm là đường một chiều, khi hai đứa chạy ra ngoài, vừa khéo thấy chị gái hướng dẫn.
Tất cả bạn học trong lớp và giáo viên đang đứng trên một khu đất trống, chị gái hướng dẫn mở lời: “Thủy cung chúng tôi rất vui khi được đón chào thầy cô và các bạn học sinh trường tiểu học Thực Nghiệm! Hôm nay chị sẽ là hướng dẫn viên của các em. Trong quá trình tham quan, chị có chuẩn bị một số câu hỏi nhỏ, bạn nào biết đáp án thì nói ngay cho chị nhé, chị có chuẩn bị phần quà tương ứng cho các em đó!”
Cả đám đồng thanh hoan hô.
Lâm Tri Hạ hòa vào không khí của lớp, cũng reo lên: “Phần thưởng! Phần thưởng!”
Giang Du Bạch chỉ hỏi: “Phần thưởng là gì?”
“Chị ấy có đeo một cái túi.” Lâm Tri Hạ chỉ: “Phần thưởng chắc ở bên trong.”
Tuy cô Ngô đã nhấn mạnh rằng cả lớp phải duy trì đội hình, nhưng trong thuỷ cung đông người nhiều miệng, học sinh lại chia thành tốp ba tốp năm, dần dần giáo viên cũng quản lý không xuể. Ba giáo viên lớp 4-1 đứng thành ba đỉnh tam giác, bao quát hết thảy học sinh lớp mình trong phạm vi kiểm soát.
Lâm Tri Hạ theo sát chị hướng dẫn, chị ấy bước một bước cô cũng bước một bước, giống hệt cái đuôi nhỏ.
Cuối cùng, lúc bọn họ đặt chân đến “Khu nhà của sứa”, chị gái mới bắt đầu hỏi: “Các bạn nhỏ ơi, có ai biết loài sứa lớn nhất thế giới to chừng nào không?”
Lâm Tri Hạ lập tức giơ tay: “Em biết ạ! Sứa Nomura lớn nhất thế giới có thể đạt đường kính tối đa 3m, nặng hơn 250 kg!”
Hình minh họa sứa NomuraChị gái mở túi ra, tặng cô miếng nam châm tủ lạnh hình sứa.
Lâm Tri Hạ vui cực kỳ. Cả lớp nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
Chị gái đặt câu hỏi tiếp: “Bạn nhỏ này vừa nhắc đến loài sứa lớn nhất thế giới. Vậy loài sứa nhỏ nhất thì nhỏ đến mức nào nhỉ, có bạn nào biết không?”
“Sứa Irukandji ạ!” Lâm Tri Hạ lần nữa giơ tay: “Thể tích của nó chỉ bằng một cm khối, nhưng độc tính rất mạnh! Đủ để gϊếŧ chết một người trưởng thành!”
Hình minh hóa sứa IrukandjiLý do thủy cung tổ chức trò chơi hỏi đáp cho các bạn nhỏ tiểu học là vì họ muốn áp dụng phương châm giáo dục “tự hỏi tự trả lời, dạy dỗ kết hợp vui chơi”. Chị gái hướng dẫn hoàn toàn không ngờ, thật sự có một bạn nhỏ có thể đáp đúng liền tù tì.
Chị gái đơ vài giây, lấy thêm một miếng dán tủ lạnh hình sứa đưa cho Lâm Tri Hạ.
Lâm Tri Hạ đưa miếng dán này cho Giang Du Bạch.
Giang Du Bạch khó tin, hỏi: “Cho mình làm gì?”
“Thích cho thì cho đấy.” Lâm Tri Hạ kiêu ngạo đáp lại.
Giang Du Bạch mở cặp sách, lấy ra một thanh kẹo dâu. Cậu trực tiếp nhét kẹo vào túi áo Lâm Tri Hạ. Cô thắc mắc: “Cậu đưa mình kẹo dâu làm gì?”
Giang Du Bạch lùi một bước, cách cô xa hơn chút: “Vì mình ăn không hết.”
Lâm Tri Hạ nhíu mày: “Thật à?”
Giang Du Bạch đáp: “Thật.”
Ánh đền trong khu nhà của sứa khá tù mù. Dưới ánh sáng mờ ảo, những chú sứa lớn bé khác nhau chìm nổi lơ lửng. Một vài con đã bước vào trạng thái tan biến, không còn nguyên vẹn, hình thái trở nên thanh thoát nhẹ nhàng.
Giang Du Bạch không biết chuyện “Sứa tự tan biến”. Cậu nhìn tủ kính, hình dung: “Con sứa này giống tổ yến ngâm nước.”
“Nó sắp chết rồi.” Lâm Tri Hạ một bên giải thích: “Sứa tự tan sẽ trông như vậy.”
Giang Du Bạch quay đầu nhìn cô: “Lâm Tri Hạ.”
Lâm Tri Hạ dừng bước: “Sao thế?”
Giang Du Bạch hỏi: “Cậu nhớ nhiều thứ như thế, đầu óc có mệt không?”
“Đôi khi mình thấy khá mệt.” Lâm Tri Hạ thành thật bộc lộ: “Trí nhớ của mình kỳ quặc lắm, nên mình sợ bị người khác phát hiện. Hẳn cậu cũng hiểu đi? Khi cậu trở thành người khác biệt trong đám đông, sự khác biệt đó có thể mang đến cho cậu nguy hiểm tương đương.”
Giang Du Bạch dường như hiểu được ý cô nói. Cậu còn nhắc nhở: “Chuyện cậu học thuộc rất nhanh, chỉ ba giây một bài, cả lớp đều biết.”
Lâm Tri Hạ kể lại: “Lúc đó mình mới vào lớp một, vẫn còn ngô nghê. Bây giờ lúc làm bài, mình sẽ cố tình làm sai một hai câu ngẫu nhiên, vậy thì không phải lúc nào cũng đạt điểm tối đa nữa.”
Lúc cô nói chuyện với Giang Du Bạch, chị hướng dẫn đặt thêm vài câu hỏi nữa. Lâm Tri Hạ không tham gia. Cô bóc kẹo dâu mà Giang Du Bạch mới đưa. Bao bì kẹo tinh xảo, bên trong là kẹo mềm hình tròn. Cô cắn một miếng, ý cười đong đầy: “Ngọt quá, cảm ơn cậu.”
Giang Du Bạch không nghe thấy. Cậu đã tiến lên trước với Đổng Tôn Kỳ và Đinh Nham.
Sau khi rời khỏi “Khu nhà của sứa”, mọi người đi vào “Ngôi nhà chim cánh cụt”.
Những chú chim cánh cụt quanh quẩn cạnh núi băng hoặc đυ.n tuyết, đứa nằm úp sấp, đứa ngồi đơ ra, không một con nào ở trạng thái động. Thế là vài bạn nhỏ tiểu học đứng ngoài tấm kính vỗ ngực dậm chân, nhảy lên nhảy xuống, gào rú đủ kiểu, hòng thu hút sự chú ý của bầy chim cánh cụt.
Chim cánh cụt vẫn chả thèm lại gần cửa kính, nhìn đàn con non của loài người như đang nhìn mấy đứa ngốc.
Cô Ngô kịp thời ngăn chặn hành động khùng điên của các bạn nhỏ. Cô mắng: “Yên lặng chút đi mấy đứa này! Khách du lịch không xem chim cánh cụt nữa mà chuyển sang ngắm các em hết rồi kìa! Mặt mũi đâu cả rồi!”
Chị gái hướng dẫn giảng hòa: “Được rồi, nhìn đây nào các em, chúng ta đang có mặt tại Ngôi nhà chim cánh cụt! Các em có biết tên loài chim cánh cụt lớn nhất thế giới không?”
Khách du lịch xung quanh đến rồi đi, chỉ còn các bạn lớp 4-1 tụ thành một nhóm. Mọi nguời đều nghe rõ câu hỏi của chị hướng dẫn. Đổng Tôn Kỳ là người đầu tiên trả lời: “Chim cánh cụt hoàng đế! Lớn nhất là Chim cánh cụt hoàng đế!”
Lớp phó Đường Nhạc Cầm cũng nói: “Là chim cánh cụt hoàng đế ạ!”
Chị hướng dẫn lấy ra một con chim cánh cụt bằng bông. Bé cánh cụt cao chừng ba mươi cm. Bé có đôi mắt tròn xoe, sau lưng là lớp lông đen mềm mại, phía trước là bụng mập trắng tinh, hai tay cũng trắng mềm, nhìn đến là yêu.
Linh hồn Lâm Tri Hạ bị bé cánh cụt câu đi mất. Cô bất chấp tất cả giơ tay, hô to: “Chị, chị ơi! Chị vừa nãy hỏi chim cánh cụt lớn nhất thế giới, đúng là hiện giờ loài lớn nhất là Chim cánh cụt hoàng đế, tên khoa học là Aptenodytes forsteri, chiều cao một con trưởng thành có thể đạt tới 120 cm. Nhưng còn có nữa ạ! Các nhà khoa học đã phát hiện ra Chim cánh cụt khổng lồ trên đảo Himalaya thuộc Nam Cực! Tên khoa học của nó là Palaeeudyptes klekowskii! Loại này hiện tại đã tuyệt chủng rồi, nhưng chiều cao của chúng có thể lên đến hai mét! Hai mét đó ạ! Còn cao hơn chim cánh cụt hoàng đế! Chúng nó sinh sống ở Nam Cực cách đây khoảng 37 triệu năm [2].”
Hình minh họa chim cánh cụt
Cả lớp im phăng phắc.
Khách du lịch cũng nhìn lại.
Cô Ngô nói với một giáo viên khác: “Ai chà, Lâm Tri Hạ lớp em rất thích đọc sách, không giống các bạn học bình thường. Tuy em cũng từng dạy nhiều bạn nhỏ yêu sách như này rồi, nhưng không đứa nào ghi nhớ tốt như con bé cả.”
Giáo viên kia lập tức hỏi: “Lâm Tri Hạ… rất thông minh nhỉ?”
Cô Ngô cười nói: “Trẻ con mà, trí nhớ tốt. Nhưng con bé không thích được chú ý quá nhiều. Em cũng bảo với các giáo viên khác để con bé thích làm gì thì làm, con bé vui hơn hẳn.”
Trên mặt chị hướng dẫn chỉ đọng lại nụ cười lúng túng. Chị gái tốt nghiệp đại học chuyên ngành Sinh học, năm nay được chỉ định thực tập tại thủy cung. Đương nhiên là chị gái biết Chim cánh cụt khổng lồ, nhưng tên khoa học thì lại không nhớ nổi. Vì sao học sinh tiểu học bây giờ…lại học rộng biết sâu vậy chứ!
“Bạn nhỏ này thông minh thật đó.” Chị hướng dẫn hồi thần, tặng Lâm Tri Hạ bé chim cánh cụt.
Lâm Tri Hạ ôm lấy bé thú bông, vui đến mức tự xoay một vòng tại chỗ.
“Sao con gái đứa nào cũng thích mấy món nhồi bông vậy?” Đinh Nham khó hiểu đặt câu hỏi.
“Lớn rồi sẽ không thích nữa.” Giang Du Bạch đoán.
“Giang Du Bạch, cậu còn muốn cạnh tranh với Lâm Tri Hạ à?” Đinh Nham lại hỏi, “Cậu xem cô ấy khủng như vậy, ngay cả cái kia… con kaka lulu gì đấy mà cô ấy cũng biết!”
Giang Du Bạch sửa cho đúng: “Gì mà kaka lulu, là chim cánh cụt khổng lồ.”
Trong túi cậu vẫn chứa miếng dán tủ lạnh Lâm Tri Hạ đưa. Cậy đút tay trái vào túi, nắm chặt miếng nam chân kia, tinh thần bỗng phấn chấn hơn tí. Thực ra cậu không thích tham quan thủy cung. Cậu đã từng tận mắt thấy rất nhiều sinh vật biển, lặn ở Rạn san hô Great Barrier tại Úc, ngồi qua phi cơ trực thăng, đâm ra giờ cậu thấy hơi chán.
Rạn san hô Great Barrier
Miếng dán tủ lạnh này nhắc nhở cậu rằng, hôm nay là cơ hội tốt để cạnh tranh với Lâm Tri Hạ.
Rất nhiều bạn nữ đang vây quanh Lâm Tri Hạ.
Bạn nữ nào cũng muốn ôm thử bé chim cánh cụt. Lâm Tri Hạ lại không nỡ buông em ấy ra. Cô ôm nó, trốn sau lưng cô Ngô chủ nhiệm.
Không ai trong lớp muốn lại gần cô chủ nhiệm.
Lâm Tri Hạ thành công cắt đuôi các bạn cùng lớp, ngoại trừ Giang Du Bạch. Cậu vẫn đứng bên cạnh. Cô tràn ngập cảnh giác hỏi: “Cậu cũng muốn cướp bé cánh cụt của mình à?”
“Ừ.” Giang Du Bạch đáp lại.
Lâm Tri Hạ đơ một cục.
Cô ngây người một lúc lâu, mắt rưng rưng, lông mi dính ướt. Cô khẽ cúi đầu, hạ quyết định quan trọng, nắm chặt bé chim cánh cụt, đưa sang cho Giang Du Bạch: “Tặng cho cậu…”
Giang Du Bạch ngẩn ra.
Lâm Tri Hạ lại nói: “Tặng cậu đó! Cầm nhanh! Bằng không mình đổi ý giờ.”
Giang Du Bạch bỗng bật cười. Cậu vốn chẳng hay cười. Nụ cười này khiến Lâm Tri Hạ rụt rè hơn nhiều, chẳng còn tự tin ép người khác nhận quà của mình nữa.
Không ngờ Giang Du Bạch nói với cô: “Chỉ con gái mới thích thú nhồi bông thôi.”
Lâm Tri Hạ một lần nữa ôm chặt bé cánh cụt: “Không phải nhé! Chúng ta không nên dùng khái niệm con trai con gái để định nghĩa một người thích cái này hay ghét cái kia.”
Hai tay cô bưng bé cánh cụt tới trước mặt Giang Du Bạch: “Cậu sờ sờ nó đi, nó siêu đáng yêu luôn í.”
Giang Du Bạch rất kiên quyết: “Không sờ.”
Lâm Tri Hạ lí nhí: “Cậu đã bỏ lỡ một cơ hội quý giá.”
Cô quay đầu chạy về phía trước, bước song song với cô Ngô. Lần này, đến cả Giang Du Bạch cũng không đuổi theo Lâm Tri Hạ nữa.
Gần trưa, chị hướng dẫn đưa các bạn nhỏ đến “Ngôi nhà của cá nước ngọt”.
Các loại cá ở đây được chia thành bốn nhóm khác nhau và phân ra tám khu vực. Khách du lịch bừng bừng hứng thú tách tách liên tục, lớp trưởng Đổng Tôn Kỳ cũng cầm máy ảnh chụp hết chỗ này chỗ nọ.
Hơn nửa lớp đều mang theo máy ảnh cá nhân, Giang Du Bạch cũng vậy. Nhưng cậu lười chụp, chả buồn lấy máy ảnh ra khỏi cặp. Cậu thảnh thơi đi lại trong thủy cung như dạo quanh khu vườn nhà mình.
Lúc này, chị hướng dẫn tiếp tục đặt câu hỏi: “Các bạn nhỏ ơi, có bạn nào biết chú cá nào đã lập kỷ lục ‘Cá nước ngọt lớn nhất thế giới’ không?”
Giang Du Bạch lập tức trả lời: “Cá nheo khổng lồ sông Mekong ạ.”
Hình minh họa cá nheo khổng lồChị gái hướng dẫn đã chú ý tới Giang Du Bạch từ trước. Chị ấy mỉm cười, đưa cho cậu tấm thiệp chúc mừng hình cá nheo.
Không sai, thiệp chúc mừng in hình cá nheo.
Một tấm thiệp in nguyên con cá nheo.
Những phần thưởng trước đó đều rất có phong cách, tại sao sang khu cá nước ngọt thì kinh phí phần thưởng lạc trôi theo dòng nước thế? Giang Du Bạch ngắc ngứ nhận tấm thiệp, chẳng thấy vượt trội hơn Lâm Tri Hạ tí nào.
Lâm Tri Hạ còn lắc lư đến trước mặt cậu.
Cô khó hiểu: “Cậu không muốn bé cánh cụt, lại nhận con cá nheo.”
Giang Du Bạch giải thích: “Cá nheo ăn được, chim cánh cụt thì không. Cá tra và cá trê sông đều thuộc nhóm cá nheo, ăn khá ngon.”
Lâm Tri Hạ nhảy cẫng lên: “Đây là…”
Giang Du Bạch nhìn cô: “Là gì?”
“Cá hải tượng long!” Lâm Tri Hạ chỉ ra sau lưng cậu.
Giang Du Bạch quay lại, thấy một con cá kỳ dị với thân hình khổng lồ, cái đầu nhọn hoắt.
Hình minh họa cá hải tượng longLâm Tri Hạ đặt tay lên kính, giới thiệu với Giang Du Bạch: “Một con hải tượng long trưởng thành rất lớn, quê nó ở Amazon, Nam Mĩ. Con cá này siêu hung dữ luôn!”
Giang Du Bạch hỏi: “Hung dữ đến mức nào?”
“Ăn gì cũng nhanh, một phát nuốt gọn.” Lâm Tri Hạ nói cho cậu: “Cá hải tượng long có thể xực gọn cá ăn thịt người. Cậu biết cá ăn thịt người Amazon không, cũng dữ lắm đấy.”
Ô kính lạnh như băng, sóng nước lay động nhè nhẹ dưới ánh sáng mờ ảo. Cá hải tượng long từ từ bơi lại gần khách du lịch. Đầu nó đã nhỏ, mắt còn ti hí hơn. Lúc lách mình sang ngang, mắt nó liếc Giang Du Bạch như muốn “xực” luôn cả cậu.
Giang Du Bạch lập tức lùi lại. Một tay níu tay áo Lâm Tri Hạ, một tay cầm tấm thiệp chúc mừng hình cá nheo, lui về khu vực an toàn.
Kim đồng hồ điểm mười hai giờ, vài bạn trong lớp nháo nhào đòi ăn trưa.
Nhà ăn thủy cung đã chuẩn bị cơm hộp cho các bạn học sinh. Mỗi bé được phát một phần, bên trong có hai chay một mặn. Món chay là cải thìa xào, đậu hũ sốt, món mặn là bò om củ cải. Lâm Tri Hạ xếp hàng nhận cơm xong, nâng niu nó trên tay. Cô nói với Cam Xu Lệ: “Hộp cơm này trông ngon hơn mình tưởng.”
Cam Xu Lệ đồng ý.
Hai cô nhóc chọn đại một chỗ. Lát sau, mấy người Giang Du Bạch, Đinh Nham, Đổng Tôn Kỳ và Hàn Đại Vĩ cũng bưng hộp cơm đến ngồi cạnh bàn của Lâm Tri Hạ.
Hàn Đại Vĩ mở nắp nhựa trong, tách đũa tre dùng một lần, giọng cao vυ't: “Cơm thơm nức mũi!” Tay trái cậu ta bưng hộp cơm, tay phải cầm đũa, lùa thức ăn vào miệng.
“Cơm dẻo ghê! Nạm bò ngon hết xảy!” Hàn Đại Vĩ quệt tay áo lau miệng, xúc động lên tiếng. Mắt thấy Giang Du Bạch mãi chưa động đũa, cậu ta lấy làm lạ hỏi: “Này, Giang Du Bạch, không ăn à?”
Bên trong nhà ăn thủy cung rộng rãi sáng sủa, bày biện bố trí giống như căng tin đại học, nhưng khi nhìn kỹ hơn, ở đây chỉ đặt bàn nhựa xanh và ghế nhựa đỏ. Ngồi trong không gian như vậy, trước mặt là hộp cơm với đũa tre dùng một lần, Giang Du Bạch bỗng mất hứng ăn uống. Cậu không phải là người hay bắt bẻ bầu không khí lúc ăn cơm, tuy nhiên cậu thấy đồ ăn hôm nay nhất định khó nuốt.
“Giang Du Bạch?” Lâm Tri Hạ gọi tên cậu.
Cậu đáp: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Tri Hạ hỏi ngược lại: “Cậu chưa từng ăn cơm hộp sao?”
Vừa dứt lời, mấy bạn học xung quanh đều dán mắt lên người Giang Du Bạch. Ánh đèn nhà ăn giống như chỉ tập trung chiếu sáng mình cậu, sự chú ý của mọi người cùng hội tụ lại đây. Cậu không nói hai lời, nhanh chóng mở nắp hộp cơm, xúc một miếng với vẻ trang nghiêm.
Đậu phụ hơi mặn, cải thìa tàm tạm, thịt có mùi tanh, còn cơm… sượng quá. Đúng như Giang Du Bạch đoán, cậu không quen ăn kiểu đồ này.
Đinh Nham vẫn nhây: “Haha, Giang Du Bạch, ăn nổi không bạn yêu quý? Mình xem ‘Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam’ cũng có một tập y như này! Một quý tử con quan cải trang vi hành, nuốt không trôi thức ăn dân gian… Giang Du Bạch, ráng chịu đói nhé!”
Nói như nào đây, Đinh Nham không hổ là đứa bạn Giang Du Bạch quen được nhờ đánh lộn.
Giang Du Bạch không có cãi lại. Cậu kéo khóa cặp, tìm hộp đựng thức ăn, lấy hai miếng bánh táo, đặt chúng lên trên hộp cơm. Tuy bánh đã nguội từ lâu nhưng cơm hộp vẫn nóng hổi, có thể dùng khí nóng bốc lên từ cơm để hấp lại bánh.
Cậu cắn một ngụm bánh táo. Nhân bánh mềm, không ngọt cũng không ngấy, rất hợp khẩu vị.
Hoặc là, khẩu vị của cậu thay đổi theo cảm xúc. Lúc ăn bánh trong đầu cậu chỉ nhớ mỗi câu “mình phụ trách nhân bánh” của Lâm Tri Hạ. Cậu biết một vài cô chú thường xuyên yêu cầu đầu bếp nhà hàng đắp nặn một câu chuyện gắn liền với món ăn. Miễn câu chuyện đủ động lòng người, thực khách không tiếc tiêu tiền như nước. Thời đại bây giờ, đồ ăn chỉ đơn giản ngon miệng đã không còn được chào đón, giá trị gắn liền với nó mới được coi trọng dài lâu.
Giang Du Bạch không ngờ chính mình cũng nhàm chán như vậy. Tóm lại, cậu ăn hết sạch bánh táo.
Đinh Nham đầy nghi ngờ: “Hộp thức ăn nhà cậu à?”
Giang Du Bạch thừa nhận: “Đúng vậy.”
Đinh Nham khâm phục: “Tiết kiệm ghê thế? Mang cả bánh từ nhà theo sao?”
Giang Du Bạch nói ít làm nhiều. Cậu cầm đũa lên, tiếp tục “thưởng thức” cơm hộp được phát.
Bên cạnh nhà ăn là một cửa hàng lưu niệm. Giáo viên cho phép học sinh tự do đi mua sắm, chỉ cần tập trung trước 13:30 phút là được. Không ít học sinh tranh thủ từng phút từng giây, ăn xong liền chạy sang cửa hàng lưu niệm.
Ngay lối vào cửa hàng đặt một kệ xoay treo móc khóa chibi đủ loài, nào là hải cẩu, cá heo, hải mã,… Lâm Tri Hạ đưa tay xoay nhẹ, hải cẩu cá heo hải mã cũng quay vèo vèo, cô hớn hở vỗ tay: “Đáng yêu quá.”
“Một con bao nhiêu thế?” Cam Xu Lệ hỏi.
Lâm Tri Hạ lật xem giá: “Mười bốn tệ một con.”
Cam Xu Lệ hỏi tiếp: “Lâm Tri Hạ, cậu mua không?”
“Mình không mua.” Lâm Tri Hạ nói: “Hơi mắc.”
Cam Xu Lệ bịn rịn mãi mới buông móc khóa cá heo: “Mình chỉ đem theo 10 tệ… thiếu tiền rồi.”
Lâm Tri Hạ thò tay vào túi: “Mình có 3 tệ tiền xu đây, cậu mượn ai đó thêm 1 tệ nữa là đủ 14 tệ.”
Cam Xu Lệ chạy đi tìm người mượn tiền, thoáng thấy Chu Bộ Phong.
Cửa hàng lưu niệm thu hút rất nhiều khách du lịch. Đoàn khách nhốn nháo tụ tập gần kệ hàng phía trước, tám chuyện ồn ã cả một vùng.
Chu Bộ Phong khá thấp bé. Cậu ta dễ dàng lách vào đám đông, kéo ống tay áo xuống như đang che đậy gì đó, nhanh tay giật xuống bốn cái móc chìa khóa, nhét vào cặp sách rồi quay người bước ra ngoài. Động tác thành thạo dứt khoát, không khác gì mấy tên trộm lành nghề đầu đường xó chợ.
“Chu Bộ Phong!” Lâm Tri Hạ gọi.
Cô thấy cậu ta ăn trộm đồ!
Là bạn cùng lớp với nhau, cô cho rằng bản thân có nghĩa vụ giám sát bạn bè. Cô kéo cặp cậu ta lại, nhỏ giọng dọa dẫm: “Cậu trả đồ lại. Nếu không thì mình sẽ gọi bảo vệ và nhân viên bán hàng.”
“Phắn!” Chu Bộ Phong đẩy Lâm Tri Hạ.
Dây đeo cặp trượt khỏi vai, quấn lấy khuỷu tay, cậu ta lắc lắc tay, ra sức vùng vằng, mắt nhìn thẳng xuống đất, vẫn to mồm: “Buông tay ra! Con nhỏ kia buông ra! Ai quen biết mày!”
Không chỉ Lâm Tri Hạ trông thấy hành động này của cậu ta, còn có Cam Xu Lệ – một trong những người bạn ít ỏi của Lâm Tri Hạ.
Tính cách Cam Xu Lệ vốn điềm đạm hướng nội, ngày thường luôn nói năng từ tốn, nhẹ nhàng. Nhưng bây giờ cô bạn bất chấp gào lên: “Có bạn ăn trộm! Cô Ngô ơi! Chu Bộ Phong trộm đồ còn đánh người! Chu Bộ Phong trộm đồ còn đánh người!”
Cô Ngô gấp rút chạy đến hiện trường vụ án. Cô giáo túm lấy Chu Bộ Phong bằng tốc độ ánh sáng, kéo cậu ta vào nhà ăn. Dưới sự chứng kiến của những người lớn và các bạn học sinh tiểu học, cô Ngô tháo cặp của cậu ta, mở hết khóa kéo rồi dốc ngược lại. Tất cả đồ vật bên trong ào ào rớt xuống.
Bốn cái móc khóa của thủy cung lẳng lặng bày trước mắt mọi người.
Sắc mặt cô Ngô hết trắng rồi xanh, hết xanh rồi biến tím. Cô cực lực đè nén lửa giận của mình, gân xanh trên trán nổi lên, khói mù dày đặc. Đó là vẻ mặt đáng sợ nhất mà Lâm Tri Hạ từng thấy trong đời.
“Ăn trộm! Em lại ăn trộm!” Cô Ngô giáo huấn: “Sao em không kiểm soát được hai tay của mình vậy! Bây giờ cô gọi điện cho ông của em ngay đây!”
Chu Bộ Phong hức một tiếng rồi khóc to. Cậu ta vừa nấc vừa thưa: “Em không ăn trộm… Em định mua nó mà!”
Nước mắt Chu Bộ Phong trào ra như ống nước vỡ, nhỏ xuống nền gạch. Cậu ta nức nở đến mức thở không ra hơi, mũi cũng tịt cứng vì nước mũi, đành phải há miệng thở dốc, chỉ vào Lâm Tri Hạ, vặn lại: “Là nó! Nó bịa chuyện!”
Thật đáng buồn. Lâm Tri Hạ nghĩ thầm.
Mặc dù theo quan điểm của cô, trí thông minh của phần lớn các bạn cùng lớp có chỗ thiếu hụt, nhưng thiếu hụt như Chu Bộ Phong thì có một không hai. Cô thậm chí không đành lòng vạch trần lời nói dối vụng về kia, bởi vì cậu ta luôn sống trong ảo tưởng vô biên, chuyện gì cũng dám làm nhằm gây sự chú ý.
Cô bình tĩnh đối mặt với lời tố cáo của cậu ta, liệt kê bằng chứng một cách rõ ràng rành mạch: “Bạn học Chu Bộ Phong sau khi lấy móc khóa thì không tiến đến quầy thu ngân mà đi thẳng ra cửa. Em đã nói thầm khuyên bạn trả đồ lại, nhưng bạn ấy đẩy em ra.”
“Em làm chứng ạ.” Một giọng nói khác vang lên.
Lâm Tri Hạ nhìn về phía phát ra âm thanh, trông thấy lớp phó Đường Nhạc Cầm.
Hai tay lớp phó nắm chặt quai đeo cặp, đứng thẳng trước mặt Chu Bộ Phong, lời lẽ đanh thép: “Lâm Tri Hạ nói không sai! Rõ ràng cậu đã trộm đồ!”
Người bán hàng và quản lý cửa hàng lần lượt có mặt. Cô Ngô và chủ nhiệm giáo dục ra mặt giải quyết. Sắc mặt chủ nhiệm giáo dục còn kém hơn cô Ngô, hai người dẫn Chu Bộ Phong đến phòng làm việc của quản lý, một không gian hẹp không có cửa sổ, bên trong chỉ bày một cái bàn, một ghế gỗ và một chồng báo đẫm mùi cũ kĩ.
Cô Ngô đẩy lưng Chu Bộ Phong, ra lệnh: “Em mau nói xin lỗi đi.”
Chu Bộ Phong ấp úng: “Ban đầu em không muốn lấy…”
Cậu ta đã quen phô bày bộ dáng sợ hãi, co rúm trước mặt người lớn, giống như Peter Pettigrew – người sống dưới lốt chuột Scrabbers trong “Harry Potter”. Tuy mọi người đều khinh thường Peter, nhưng đâu ai ngờ được, y chính là người giẫm đạp Sirius Black cao cao tại thượng. Đó là thành công của chuột, cũng là thắng lợi của Pettigrew.
Chu Bộ Phong tỏ vẻ vô cùng bối rối. Tuy nhiên, tất cả chỉ là biểu hiện bên ngoài. Nội tâm cậu ta vững vàng ổn định, thậm chí có thể ăn trộm món đồ khác có giá trị cao hơn trong cửa hàng.
Sợ sệt đâu ra? Cậu ta chả sợ gì cả.
Nỗi sợ cậu ta đang bày ta chỉ là kỹ thuật diễn.
Người lớn không tin trẻ con cũng có thể bị biến chất. Có vẻ như cậu ta diễn vai ngây thơ trong sáng khá trót lọt.
Cô Ngô nói với quản lý: “Xin lỗi, thằng bé này trong lớp tôi là đứa điếc không sợ súng. Người nhà của nó cũng không quản lý nổi.” Nói xong, cô Ngô bấm số điện thoại bàn nhà Chu Bộ Phong.
Người nghe điện thoại là ông nội cậu ta.
Ông nội năm nay đã ngoài sáu mươi. Năm ngoái, ông cụ trải qua một cuộc phẫu thuật khớp háng, cộng thêm huyết áp cao nên cần tránh nổi nóng. Lúc nhận được điện thoại từ cô Ngô, ông cụ chưa gì đã gắt lên: “Thằng nhóc Chu Bộ Phong lại trộm đồ sao?”
Ông cụ vỗ bộp lên tay vịn ghế gỗ: “Đánh nó! Cô Ngô, cô đánh nó giùm tôi! Phụ huynh đưa con đến trường để nhờ thầy cô giáo dục mà… Cô không cần nể nang gì đâu, cứ đánh đi! Đánh chết mới chừa! Thằng mất dạy!”
Cô Ngô đang mở loa ngoài, lời quở mắng của ông cụ vang vọng khắp căn phòng nhỏ hẹp chật chội.
Quản lý cửa hàng nghe xong, vẻ mặt cũng trở nên khó tả. Ba người quản lý, cô Ngô và chủ nhiệm giáo dục thì thầm với nhau, giọng nói nhỏ đến mức Chu Bộ Phong không thể nghe rõ một từ nào.
Sau đó, quản lý đột nhiên nói: “Chu Bộ Phong, vì sao em trộm đồ? Ăn trộm là hành vi trái pháp luật. Em là học sinh của trường tiểu học Thực nghiệm, hôm nay chúng tôi nể mặt thầy cô của em nên sẽ không truy cứu trách nhiệm… Nhưng nếu lần sau còn tái phạm, không ai có thể bao che cho em nữa đâu.”
Chu Bộ Phong ra sức gật đầu.
Cửa phòng làm việc lộ ra một khe nhỏ, từ nơi đó gió lạnh tràn vào. Lâm Tri Hạ đứng ngoài, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa quản lý, giáo viên và Chu Bộ Phong. Cô trầm ngâm vài phút rồi mới lặng lẽ cất bước rời đi.
Giang Du Bạch vỗ vai cô.
Cô giật nảy mình: “Cậu làm gì đấy!”
Giang Du Bạch lại hỏi: “Cậu đang làm gì đấy?”
“Mình?” Lâm Tri Hạ chỉ vào cánh cửa gỗ của phòng làm việc: “Mình vừa nãy thu thập tư liệu sống cho . Cậu nói xem, tại sao người lớn luôn muốn cho trẻ em thêm một cơ hội, hơn nữa tin tưởng đứa trẻ đó nhất định có thể sửa chữa sai lầm của mình?”
Giang Du Bạch suy nghĩ trong giây lát, trả lời: “Bởi vì nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện.” Cậu bắt chước giọng điệu người lớn thường dùng. Trong khoảnh khắc này, có vẻ cậu không còn là một cậu bé chín tuổi, lối suy nghĩ của cậu sinh ra cộng hưởng với lối suy nghĩ của người đàn ông trưởng thành ngoài hai mươi.
“Cậu biết không?” Lâm Tri Hạ trộm nói với Giang Du Bạch: “Pháp luật quy định, trẻ em dưới mười bốn được xem là chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự.”
Cô vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài với Giang Du Bạch.
Tuổi tác hai bạn nhỏ cộng lại chưa đủ hai mươi, nhưng đã bắt đầu thảo luận về “Luật Hình sự” và “Luật bảo vệ trẻ vị thành niên”. Lâm Tri Hạ cho rằng, độ tuổi chịu trách nhiệm hình sự cần điều chỉnh hợp lý hơn. Giang Du Bạch lại nghĩ, cách thức thi hành các “án lệ cũ” đáng để tham khảo qua.
Lâm Tri Hạ biết quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành Luật, Giang Du Bạch tám chuyện với cô hơn mười phút mà đã như lạc vào sương mù. Trước khi đầu óc sắp lộn tùng phèo hết cả lên, cậu hỏi một câu: “Lâm Tri Hạ, cậu thuộc lòng cả bộ ‘Luật Hình sự’ à?”
Lâm Tri Hạ dừng bước.
Giang Du Bạch cũng đứng thẳng.
Sau lưng bọn họ là bể cá lớn bằng thủy tinh, trong làn nước cá bơi lội tung tăng. Lâm Tri Hạ bị phân tâm bởi mấy chú cá, thuận miệng đáp: “Không chỉ nó. Ngoài ‘Luật hình sự’, mình còn thuộc nhiều bộ luật và quy chế khác nữa.”
“Lúc Chu Bộ Phong lớn lên, liệu cậu ta có vi phạm ‘Luật hình sự’ không?” Giang Du Bạch đặt câu hỏi.
Câu hỏi này bao gồm vấn đề dự đoán tương lai, kiến thức về luật pháp, và cả mức độ xem trọng của bạn học đối với Chu Bộ Phong. Lâm Tri Hạ thấy câu hỏi này của cậu rất hay. Hai người lại có thêm chủ đề mới để cùng đi sâu phân tích.
Lâm Tri Hạ thẳng thắn: “Mình cảm thấy, Chu Bộ Phong hay trộm đồ thì mới là bình thường.”
Giang Du Bạch nửa tin nửa ngờ: “Tại sao?”
Lâm Tri Hạ bình tĩnh nhìn cậu: “Ý mình là, hành vi của Chu Bộ Phong bây giờ đều phù hợp với quy luật. Mình nghe nói bố mẹ cậu ta đều làm việc ở Thượng Hải, để lại mình Chu Bộ Phong cho ông nội chăm. Lúc đứng ngoài phòng của quản lý, mình nghe được cách ông cậu ta nói chuyện qua điện thoại, ông cụ… không kiên nhẫn cho lắm. Ở trường, giáo viên và bạn học không ai thích cậu ta. Ở nhà, không ai trao cậu ta sự quan tâm và ấm áp. Nên biểu hiện của cậu ta bây giờ là bình thường.”
Cô dừng một lát, bổ sung: “Vì lý do tương tự, mình không tin một người đã trải qua nhiều đắng cay và giày vò… có thể trở thành một người rất lương thiện, trừ khi người đó tìm được nơi để gửi gắm tinh thần. Nietzsche đưa ra khái niệm về một nhân cách lý tưởng gọi là ‘Siêu nhân’. Nếu cậu là Siêu nhân, vậy thì cậu có thể chiến thắng hết thảy khổ cực, sáng tạo cho riêng mình một trường phái triết học mới. Còn nếu là một người bình thường, cậu chỉ có thể lụi bại sau khi bị đả kích không ngừng. Mình tán thành quan điểm của Nietzsche.”
“Thật sao?” Giang Du Bạch im lặng suy nghĩ.
Thực ra cậu muốn hỏi, cô rất thích triết học sao?
Cậu lại đưa ra một vấn đề khác: “Cậu có phải là Siêu nhân không?”
“Mình không phải.” Lâm Tri Hạ lắc đầu nguầy nguậy: “Nếu xét từ quan điểm của Nietzsche, mình chỉ là một người bình thường. Mình ghét bản thân dễ thất vọng và hay chán chường. Đặc biệt lúc bị mẹ mắng, mình sẽ rất buồn.”
Sau đó, Lâm Tri Hạ vỗ tay một cái: “Nhớ ngày đầu hai đứa mình gặp nhau không, mình hỏi cậu, ý chí tự do của loài người liệu có tồn tại? Trên thực tế, trong thực nghiệm ‘Ảo tưởng về ý chí có ý thức’, Wegner rút ra một kết luận: [Nguồn gốc của hành vi tách biệt hoàn toàn với ý thức]. Năng lượng toàn vũ trụ luôn được bảo toàn, vậy sự khác biệt giữa huấn luyện bộ não con người và huấn luyện mạng lưới thần kinh nhân tạo là gì? Một trong những điểm khác biệt có lẽ là nguyên liệu đưa vào và quá trình xuất ra. À đúng rồi, ‘The Matrix’ là một trong những bộ phim yêu thích của mình đấy.”
Lối tư duy bật nhảy liên tục của Lâm Tri Hạ làm Giang Du Bạch choáng váng.
Cậu đứng tại chỗ, tổng kết lại quan điểm của cô: “Ý cậu là, toàn bộ vũ trụ được tạo thành từ Toán học, Vật lý và dữ liệu?”
“Phải xem cậu cắt nghĩa hai chữ ‘dữ liệu’ thế nào đã.” Lâm Tri Hạ đáp lại.
Thời gian im lặng suy nghĩ của hai bạn nhỏ kéo dài khá lâu.
Cách đó không xa ồn ã tiếng người nói chuyện.
Nhân viên mặc đồng phục thủy cung vội vàng đuổi theo một phụ nữ đã ngoài sáu mươi. Người phụ nữ lớn tuổi này là Thẩm Chiêu Hoa – giáo sư chuyên ngành vật lý hải dương, đang giảng dạy tại trường đại học đứng đầu tỉnh. Theo sau là bốn nghiên cứu sinh, ba nam một nữ, đều là học trò tâm đắc của bà. Thẩm Chiêu Hoa còn dẫn theo một thanh niên trẻ tuổi đang học lên thạc sỹ mới gia nhập nhóm thực nghiệm năm nay.
Giáo sư Thẩm Chiêu Hoa là giám đốc phòng thí nghiệm Hải dương học của tỉnh, đồng thời cũng là người đi đầu ngành “Động lực học khí quyển-đại dương”. Trong năm nay, nhóm của bà đã công bố hai bài luận văn quan trọng lên tạp chí “Physical Review Letters” và “Geophysical Research Letters”. Lâm Tri Hạ vừa khéo đã đọc một bài trong số đó, đó là bài luận văn “Sự phân bố của dòng chảy rối trong đại dương”. Cô vẫn nhớ kỹ ảnh chụp của giáo sư, bước chân không tự chủ đuổi theo bà ấy.
Nhân viên thủy cung mở lời: “Giáo sư Thẩm, trung tâm nghiên cứu sinh vật biển của thủy cung chúng tôi…”
Một nghiên cứu sinh xen vào: “Là trung tâm nghiên cứu các anh hợp tác với viện Sinh học Thủy Sản à?”
“Đúng vậy, gần đây gặp chút vấn đề.” Nhân viên công tác đáp: “Phiền giáo sư Thẩm đến đánh giá điều kiện phòng thí nghiệm hiện tại.”
Giáo sư Thẩm bắt đầu thảo luận chi tiết với nhân viên về các thiết bị trong phòng thí nghiệm. Nhóm học trò của bà cũng xì xào, thanh niên học lên thạc sỹ mở miệng: “Vài ngày trước em mô phỏng một mô hình hoàn lưu đại dương. Cơ sở của mô hình này là phương trình Navier-Stokes… Em đã sử dụng phương pháp hiệu chỉnh áp suất để giải quyết vấn đề về trường áp suất của điều kiện biên Neumann, nhưng không ngờ phương trình Poisson của em bỗng xuất hiện tính dị hướng trong hệ trục tọa độ tương quan [3], mấy anh chị có biết tại sao không? Nên điều chỉnh bộ tiền xử lý thế nào đây?”
Giang Du Bạch chỉ nghe được mỗi từ “dị hướng”. Cậu lặp lại: “Dị hướng?”
Lâm Tri Hạ giải thích: “À, đây là một thuật ngữ khoa học. Ý nó là tính chất vật lý của một vật có thể thay đổi theo các hướng khác nhau ở một phần hoặc trên toàn bộ vật đó.”
Sau đó, cô nói với thanh niên kia: “Anh có thể thử giải quyết vấn đề trong bộ tiền xử lý bằng cách xét kết quả tích phân của phương trình Poisson là giới hạn thủy tĩnh. Tuy nhiên, phương pháp này có chỗ thiếu sót, cần tách rời các không gian trước đã. Đó là phương pháp giải quyết phổ biến… Lúc anh không còn cách nào để đánh giá một không gian vẫn đang biến lớn, anh có thể áp dụng mô hình rời rạc để mô phỏng kết quả cuối cùng. Nếu anh muốn thiết lập một hệ quy chiếu có thể lặp lại, thì trước khi xử lý dữ liệu, dùng thuật toán đệ quy thiết lập một điểm chuẩn và giữ nguyên nó, sẽ giúp giảm đáng kể gánh nặng tính toán trong các bước kế tiếp.”
Cả bốn nghiên cứu sinh dừng bước. Bọn họ cúi đầu, nhìn Lâm Tri Hạ.
Giáo sư Thẩm Chiêu Hoa phía trước cũng xoay người, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với cô nhóc.
Bốn phía tràn đầy không khí cổ quái, nhóm nghiên cứu sinh im bặt, bọn họ nhất thời không biết nên thảo luận vấn đề này tiếp hay nên dừng lại. Chẳng ai rõ cô nhóc này đoán bậy bạ đoán đúng rồi, hay là tình cờ nghiên cứu lĩnh vực này.
Nhưng mà tình cờ nghiên cứu lĩnh vực này sao?
Dù sao đi nữa, kiểu hình dung như vậy chẳng hợp với cô bé đối diện chút nào.
Giáo sư Thẩm mỉm cười. Bất chấp dòng khách du lịch chen lấn, những người trong phòng thí nghiệm hợp tác của thủy cung và viện Sinh học Thủy sinh đứng chờ cách đó không xa, bà vẫn dành ít phút tiến lại gần Lâm Tri Hạ, dịu giọng hỏi: “Bé con, cháu năm nay mấy tuổi rồi?”
Giang Du Bạch thay Lâm Tri Hạ trả lời: “Bạn ấy vừa tròn chín tuổi vào tháng trước ạ.”
“Chín tuổi?” Một nghiên cứu sinh ngơ ngác lặp lại: “Chín tuổi á?”
Lâm Tri Hạ gật đầu: “Cháu năm nay chín tuổi ạ.”
Cô nhóc đứng thẳng lưng cạnh bể nước thủy tinh, trên vai là cặp Doraemon xanh, trong lòng ôm chặt chú chim cánh cụt nhồi bông, đặc biệt hơn cả là kiểu tóc buộc hai bên, đến cả dây cột tóc còn đính trái dâu tây màu hồng.
Dây cột tóc dâu tây màu hồng.
Quả nhiên là một cô bé vừa lên chín.
Sự tương phản trước mắt quá mức mãnh liệt, thanh niên học lên thạc sỹ chợt thấy tự thẹn kém người, đáy lòng sinh ra cảm giác xấu hổ và bực bội vô cớ. Anh ta lùi lại hai bước, đứng sau giáo sư Thẩm.
“Bạn nhỏ à, cháu hiểu được phương trình Navis-Stokes, phương trình Poisson và không gian rời rạc sao?” Giáo sư Thẩm nhìn Lâm Tri Hạ, ánh mắt tràn đầy ý tứ tìm tòi nghiên cứu.
Trong nhà giáo sư Thẩm gái trai đầy đủ, cháu trai vừa tròn mười một tuổi, cũng đang học tiểu học. Tiếc là con cháu không ai thực sự quan tâm đến việc nghiên cứu khoa học. Thằng nhóc mười một tuổi ở nhà chưa gì đã lập chí thi công chức, cả nhà còn hết sức ủng hộ hoài bão cao cả này của nó.
Chỉ có giáo sư Thẩm nhớ rõ, cháu trai bà lúc bé chỉ vào bản đồ thế giới, bập bẹ: Hải dươиɠ ѵậŧ lý! Vật lý hải dương!
Hải dươиɠ ѵậŧ lý và vật lý hải dương thực chất là hai khái niệm khác nhau. Bây giờ bà muốn giải thích cho cháu mình, nhưng thằng bé chẳng còn muốn nghe nữa.
Lâm Tri Hạ năm chín tuổi ấy, đã thu hút sự chú ý của giáo sư Thẩm.
Lâm Tri Hạ bị một đoàn người vây quanh, trong lòng có hơi căng thẳng. Thế giới khoa học của cô vẫn luôn đơn độc lẻ loi, thiếu hụt sự trao đổi với thế giới bên ngoài. Mặc dù đã xem qua thông tin liên lạc của vô số giáo sư và nhà khoa học trên máy tính thư viện tỉnh, nhưng đến tận bây giờ, cô chưa hề làm phiền mấy chuyên gia hàn lâm đó, cũng chưa bao giờ công khai ý kiến của mình.
Lâm Tri Hạ đã quen với quá trình nhập dữ liệu một chiều, chỉ có đọc, suy nghĩ và ghi nhớ mọi thứ trong đầu. Cô muốn trả lời câu hỏi của giáo sư Thẩm, nhưng cực kỳ bài xích bày ra sự khác thường của mình trước mặt người ngoài.
Cô tránh ánh mắt của giáo sư, nhích người lại gần Giang Du Bạch.
Giang Du Bạch hỏi: “Cậu sợ cái gì?”
Lâm Tri Hạ mạnh miệng đáp: “Mình không sợ.”
Giang Du Bạch nhẹ nhàng đẩy cô: “Mình can đảm lắm. Để mình truyền cho cậu một ít.”
“Mình… Mình không phải là đồ nhát gan!” Lâm Tri Hạ phản bác.
Cô lấy hết dũng khí, nhìn chằm chằm vào giáo sư Thẩm: “Mấy khái niệm giáo sư nói, cháu đều hiểu. Tuy nhiên hiểu là một chuyện, áp dụng lại là một chuyện khác. Liệu phương trình Navier-Stokes chỉ có một cách giải duy nhất, điều kiện giới hạn của nó là gì, đến nay cháu vẫn chưa kết luận được… Cháu cũng chưa nghiên cứu sâu hơn. Nhưng cháu tin, sẽ có một giải pháp duy nhất để phân tích bài toán này một cách trơn tru, mà không chỉ trong mô hình dòng chảy hai trạng thái không thể nén phổ biến của chất lỏng. Phương pháp giải hiện nay chủ yếu mô phỏng số rời rạc trong các điều kiện đã biết, phép biến đổi Fourier nhanh đã được nhiều người biết đến… “
Thanh niên học lên thạc sỹ đột nhiên hỏi: “Nếu em được yêu cầu đơn giản ước lượng các nghiệm của một hệ phương trình phi tuyến…”
“Đơn giản ước lượng là gì, là nội dung cơ bản của ‘Giải tích số’ ấy ạ?” Lâm Tri Hạ thắc mắc: “Anh đã thử phương pháp hội tụ chưa, phương pháp tăng tốc hội tụ của Aitken ấy ạ, còn có phương pháp Newton? Nếu không anh thử đưa phương trình cho em xem sao ạ.”
Thẩm Chiêu Hoa nhìn sang một nghiên cứu sinh trong nhóm. Học trò này của bà năm nay mới hai mươi lăm, học chuyển tiếp từ thạc sỹ lên nghiên cứu sinh với thành tích xuất sắc. Anh chàng đeo cặp kính gọng đen, mặc áo sơ mi và quần thể thao, bên ngoài khoác thêm áo gió. Nhìn qua đã thấy dáng vẻ của một học sinh giỏi.
Anh chàng hiểu ý giáo sư, thu bớt nụ cười trên môi, nhìn Lâm Tri Hạ rồi nói với cô: “Hiện tại bọn anh hơi vội, đây là danh thϊếp của giáo sư, trên đó có số điện thoại bàn của phòng làm việc. Nếu em muốn tham quan phòng thí nghiệm của đại học bọn anh, hoan nghênh em đến chơi bất cứ lúc nào.”
Lâm Tri Hạ ngẩn ra, không kịp phản ứng.
Giang Du Bạch thay cô nhận danh thϊếp, cũng thay cô nói lời cảm ơn.
Từ phía nhà ăn vang lên tiếng còi tập hợp của lớp 4-1. Đoàn người giáo sư Thẩm cũng đi càng lúc càng xa.
Giang Du Bạch đưa danh thϊếp cho Lâm Tri Hạ, hỏi cô: “Sao đột nhiên cậu lại đờ người ra thế?”
Lâm Tri Hạ vẫn mạnh miệng: “Mình có đột nhiên đờ người ra đâu.”
Giang Du Bạch gặng hỏi: “Vậy tại sao lúc nãy cậu không nói lời nào?”
Lâm Tri Hạ siết chặt danh thϊếp: “Mình chỉ là hơi ngạc nhiên.” Rồi cô chạy đến địa điểm tập trung của lớp mình.
~*~
Chiều hôm đó, chị hướng dẫn đưa mọi người đến Vịnh cá voi và cá heo.
Đây là lần đầu tiên từ khi chào đời Lâm Tri Hạ quan sát một con cá heo gần đến vậy.
Cô kích động đến mức không nói nên lời.
Da cá heo nhẵn bóng, cấu trúc cơ thể được cấu tạo hoàn mỹ để tận dụng động lực học chất lưu, giúp chúng di chuyển rất nhanh trong nước. Lâm Tri Hạ còn để ý thấy có một chú cá heo hoạt bất nhất, nó bật nhảy khỏi hồ hai lần, bọt nước văng xa.
Cách một bức tường kính, Lâm Tri Hạ nhìn chú cá heo ấy chăm chú.
Nó dường như cũng đang nhìn Lâm Tri Hạ chằm chằm.
Thế giới trong cảm nhận của cá heo, sẽ trông thế nào nhỉ?
Nếu bọn nó ý thức được rằng cả cuộc đời sẽ bị giam cầm trong thủy cung, chẳng thể quay về biển lớn, chúng có vì vậy mà nảy sinh những băn khoăn… Lâm Tri Hạ vẽ lên mặt kính một con cá heo, đặt dấu chấm hết cho chuyến đi thủy cung ngày hôm nay.
Cô Ngô tập hợp học sinh, bắt đầu kiểm tra sĩ số. Không ít bạn học bị cá heo và cá voi trắng mê hoặc đến mức chôn chân tại chỗ. Cô giáo phải hét lớn vài ba lần thì đám nhóc mới hoàn hồn.
Cô Ngô ra lệnh học sinh xếp thành hai hàng như trong tiết thể dục – nam một hàng, nữ một hàng. Đứng cuối hàng các bạn nam là Giang Du Bạch, còn phía nữ là Lâm Tri Hạ. Hai người bọn họ không tránh khỏi lại đứng cạnh nhau một lần nữa.
Sau khi lên xe buýt, Lâm Tri Hạ dứt khoát ngồi cạnh Giang Du Bạch.
Mọi người đã đi bộ suốt cả một ngày, ít nhiều đều cảm thấy mệt rã rời, Lâm Tri Hạ cũng không ngoại lệ. Cô dựa vào ghế rồi nhắm mắt lại, không bao lâu đã thiu thiu ngủ.
Bên trái Giang Du Bạch là Lâm Tri Hạ, bên phải cậu là lớp trưởng Đổng Tôn Kỳ. Lớp trưởng mở máy ảnh của mình, nhờ Giang Du Bạch quân sư tấm nào chụp đẹp nhất.
“Mình đây còn chụp cậu đó.” Đổng Tôn Kỳ tiết lộ: “Chụp lén hai bức lận.”
Giang Du Bạch nhấc tay đè máy ảnh lại: “Lớp trưởng, cậu chụp lén mình?”
Lớp trưởng dịu giọng khuyên: “Giang nhà giàu số một, đừng kích động.”
Giang nhà giàu số một vẫn hơi kích động: “Trước khi chụp ảnh ai thì phải được người đó đồng ý chứ.” Giang Du Bạch rất coi trọng quyền cá nhân với ảnh chụp của mình. Vì quyền này mà chú cậu Giang Thiệu Kỳ đã nhiều lần kiện cáo ra tòa. Những kinh nghiệm đa dạng của chú đã dạy cho Giang Du Bạch một bài học sinh động.
Hầu hết bạn học xung quanh đều đang ngủ, nhất là Lâm Tri Hạ ngủ rất ngon. Cô như chú mèo con cuộn tròn trên ghế, yên tĩnh hơn hẳn lúc cô tỉnh.
Giang Du Bạch không dám lớn tiếng. Giọng cậu trở nên rất nhỏ. Còn Đổng Tôn Kỳ thì chẳng băn khoăn mấy chuyện nọ kia, cậu ta cười khà khà, bắt đầu triển lãm thành quả ảnh chụp hôm nay.
“Giang Du Bạch! Nhìn mau!” Đổng Tôn Kỳ hét lên: “Bức này mình chụp cậu siêu cấp đẹp trai! Nhanh nhanh cảm ơn mình nào!”
Giang Du Bạch phản ứng nhạt nhẽo: “Mình hẳn là nên cảm ơn bố mẹ. Họ quyết định mình trông thế nào.”
Đổng Tôn Kỳ bá vai Giang Du Bạch: “Xem bức này coi! Cậu và Lâm Tri Hạ, Đinh Nham, Cam Xu Lệ đứng cùng một chỗ! Trông vui hết nấc!”
Giang Du Bạch ngược lại đáp: “Xóa đi.”
Đổng Tôn Kỳ ngớ người: “Tấm này cũng xóa á?”
“Đừng.”
––– Người nói là Lâm Tri Hạ.
Lâm Tri Hạ bị Đổng Tôn Kỳ đánh thức. Cô xoa xoa mắt, ôm chặt bé cánh cụt trong lòng, nghiêng người sang phía Giang Du Bạch để xem ảnh chụp. Cô vui vẻ cười rạng rỡ: “Đừng xóa, đừng có xóa! Giữ ảnh cho mình đi, giữ cho mình nhé? Nhớ giữ đấy.”
Đổng Tôn Kỳ như thể sau khi băng qua nghìn núi muôn sông cũng tìm thấy tri âm, gấp chờ không nổi hỏi: “Lâm Tri Hạ, bức này sao, thấy mình chụp đẹp chứ?”
“Chuẩn! Chụp đẹp lắm!” Lâm Tri Hạ không chút keo kiệt khen hết lời: “Có Lâm Tri Hạ, còn có Giang Du Bạch, Đinh Nham, Cam Xu Lệ, đầy đủ bạn tốt. Cậu gửi ảnh cho mình nhé, có thể gửi qua mail được không?”
Đổng Tôn Kỳ lập tức đồng ý. Sau đó cậu ta hỏi: “Ê Lâm Tri Hạ, có cần mình gửi thêm một bức selfie của mình không? Trong ảnh này không có Đổng Tôn Kỳ. Thân là lớp trưởng, sao thiếu mình được?”
Lâm Tri Hạ sửng sốt chốc lát. Cô thật ra không thân với Đổng Tôn Kỳ lắm, bèn thuận miệng đáp: “Được đó, cậu cứ gửi luôn đi.”
Đổng Tôn Kỳ vỗ đùi: “Được!”
Hai người cách một Giang Du Bạch nói qua nói lại, cũng không để ý đến vẻ mặt Giang Du Bạch lúc này. Giang Du Bạch luồn tay trái vào cặp sách, nhanh chóng tìm thấy máy ảnh của mình.
Tuần trước cậu mua chiếc máy ảnh kỹ thuật số đời mới nhất này. Máy này dùng phím cảm ứng, yêu cầu người dùng tự điều chỉnh thông số kỹ thuật.
Giang Du Bạch muốn nhấn chụp một bức, nhưng bỗng menu siêu lớn chợt nhảy ra trên màn hình.
Cậu đọc được mấy chứ “Độ bão hòa, độ sắc nét, tỷ lệ tương phản”, chẳng rõ mấy thứ này dùng để làm gì. Cậu cũng lười tìm hiểu, ấn bừa mấy cái, chả biết đυ.ng chạm gì nó mà ngôn ngữ của máy bỗng thành tiếng Đức hết.
Đúng rồi, tiếng Đức. Giang Du Bạch như đang đọc một cuốn Vô Tự Thiên Thư (*).
(*) Theo baidu: Là bí tịch không có chữ, ý chỉ những quyển sách thâm ảo, khó hiểu.
Vài từ đơn tiếng Đức na ná tiếng Anh, tiếng Pháp, nhưng chuyện nào đơn giản như vậy. Bảng menu của máy ảnh kỹ thuật số gia nhập vùng mù kiến thức của Giang Du Bạch. Cậu làm bộ bình tĩnh, đẩy ngón tay gạt tắt nút nguồn, đang muốn dùng thêm sức thì nghe Lâm Tri Hạ hỏi: “Cậu biết tiếng Đức sao?”
Rồi, lại tới rồi! Pha kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến từ đối thủ cạnh tranh, lại tới một lần nữa!
Hai tháng vừa qua, Giang Du Bạch đã trưởng thành lên rất nhiều. Cậu không dễ xấu hổ và bực mình như trước.
Cậu thẳng thắn thừa nhận: “Mình chuẩn bị tắt máy.”
Lâm Tri Hạ lấy máy ảnh từ trong tay Giang Du Bạch, cúi đầu ấn vài cái. Chiếc máy ảnh như con thú dữ bị thuần phục, ngoan ngoãn nằm trong tay cô.
Cô mở máy ảnh rồi hỏi: “Cậu muốn chụp ảnh sao?”
Việc đã đến nước này, không thể chỉ vì khí phách nhất thời mà thất bại trong gang tấc.
Giang Du Bạch với cái nhìn đại cục đáp: “Ừ, mình muốn chụp ảnh.”
Lâm Tri Hạ chuyển máy cho Đinh Nham ngồi trước. Đinh Nham lén lút giơ máy lên, nhân lúc chủ nhiệm và hai thầy cô phụ trách khác đang ngủ gật, cậu bạn quay người, nhắm ống kính máy ảnh vào thẳng vào ba người Lâm Tri Hạ, Giang Du Bạch và Đổng Tôn Kỳ. Cậu bạn chụp cho ba người một bức ảnh chung mới.
“Đây là… bức ảnh kỷ niệm trên đường về từ chuyến đi chơi thủy cung!” Lâm Tri Hạ hí hửng tổng kết.
Đây cũng là bức ảnh chụp chung duy nhất trong máy của Giang Du Bạch.
Vì sao cậu khăng khăng muốn chụp ảnh chung với Lâm Tri Hạ?
Cậu có lý giải riêng cho việc này. Lâm Tri Hạ là đối thủ cạnh tranh của cậu, cậu giữ ảnh chụp chung của mình và đối thủ, coi như là để đốc thúc bản thân, thẳng thắn đối diện với thiếu sót của chính mình. Hệt như cách tổng thống Mỹ Lincoln tôn trọng và ngưỡng mộ đối thủ chính trị của mình là Seward.
Giang Du Bạch chải vuốt lại logic, cất kỹ camera.
Lúc xe buýt quay về trường đã là ba giờ chiều, mặt trời vẫn chói chang. Phụ huynh học sinh khối bốn đã có mặt để đón con mình, tài xế nhà Giang Du Bạch cũng đã tới. Cậu bước xuống xe, đi lại chỗ tài xế, Lâm Tri Hạ từ xa hét lên: “Mai gặp nhé!”
Giang Du Bạch vẫy tay với cô bạn, lớn tiếng đáp: “Mai gặp!”
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư Thẩm – người thầy cuộc đời của Lâm Tri Hạ rốt cuộc cũng lên sóng, zỗ tay
[3] A finite volume, incompressible Navier Stokes model for studies of the ocean on parallel computers. 1997.