Mật Dịch Giàn Giụa

Chương 5: Bị liếm ngực (H nhẹ)

Thải Y còn không nhìn rõ dung mạo của đối phương, không ngờ lại bị trực tiếp ép vào tường.

Phương Thành quá khỏe lại cao hơn cô rất nhiều, cô không mặc quần áo, bị áp vào tường liền cảm thấy lạnh đến rùng mình. Phía sau lại là thân thể nóng bỏng của thiếu niên, loại băng lửa đối lập này khiến một luồng hơi ấm khác chảy ra từ giữa hai chân Thải Y, thấm ướt hạ bộ của chàng trai qua một lớp vai.

Bộ ngực của cô bị thiếu niên xa lạ càn rỡ xoa nắn, sắc mặt cô càng ngày càng đỏ, không nhịn được khẽ rên một tiếng, hai chân gắt gao kẹp lấy.

“Cậu phun nó ra à?” Anh cười khúc khích, cắn nhẹ vào vai Thải Y.

“Tôi không có…” Thải Y không rõ tình hình, còn muốn giải thích, nhưng vừa nói xong đã bị đối phương lật người lại.

Cô thực sự muốn nhìn rõ dung mạo của người kia, nhưng không ngờ mục tiêu của cái đầu lông tơ kia lại là đầṳ ѵú của cô.

Lúc này đầṳ ѵú đã sưng lên, Phương Thành cúi đầu ngậm chặt trong miệng liếʍ láp, đầu lưỡi thô ráp của anh phủ lên đầṳ ѵú non nớt màu hồng phấn của cô gái nhỏ.

Thải Y muốn dùng tay ngăn cản nhưng đã quá muộn, đối phương mạnh hơn cô rất nhiều, nhất thời vừa lo lắng vừa xấu hổ, cô kéo tóc Phương Thành.

Phương Thành cũng không để ý lắm, anh chỉ biết mùi sữa từ nơi mềm mại của đối phương quanh quẩn nơi chóp mũi.

Tất cả đều cảnh đẹp đều phô bày trước mặt anh như thế này, nếu anh không làm gì, anh chắc chắn không phải là đàn ông. Về phần Thải Y, người đang kéo tóc anh, không có bao nhiêu sức lực, tựa hồ giống như một đứa trẻ đang quậy phá.

Đây là lần đầu tiên được một người đàn ông liếʍ đầṳ ѵú của cô, Thải Y cảm thấy ngực mình càng ngày càng lớn, cô thậm chí còn không biết rõ người kia trông như thế nào liền bị cậu ta chiếm tiện nghi, hai mắt cô dần đỏ hoe.

Tiếng rêи ɾỉ biến thành tiếng thút thít, Phương Thành bất giác nhìn lên, thấy Thải Y đang khóc.

Đây không phải là những giọt nước mắt vui sướиɠ khi tiếp xúc da thịt thân mật, mà chỉ vì hành vi của anh đã khiến cô gái trước mặt cảm thấy nhục nhã.

Ngày thường Phương Thành sẽ không như vậy, luôn xem thường hành vi thân thiết của mấy cặp đôi yêu nhau trong trường, nhưng không ngờ hôm nay lại phá bỏ giới hạn chính bản thân.

Nước mắt của cô gái trước mặt đã giảm bớt một nửa du͙© vọиɠ trong mắt Phương Thành, anh vốn muốn tiếp tục lại cảm thấy bối rối không thôi.

Vừa rồi anh hành động hoàn toàn theo bản năng, không nghĩ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này.

Phương Thành lúc này mới cẩn thân suy xét, nghĩ đến cảnh anh vừa bước vào, chiếc vali cùng phản ứng của mẹ anh, anh liền nhớ tới tin nhắn mà anh nhận được từ mẹ vài ngày trước.

[Bạn học của mẹ có một cô con gái sắp đến ở nhà chúng ta một thời gian, khi nào thì con về thu dọn đống bừa bộn của mình?]

Khi đó Phương Thành mê chơi mô tô nên cũng không có trở về, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như mọi chuyện dần trở nên dễ hiểu hơn.

Phương Thành cảm thây mình quá nôn nóng mà ăn đậu hũ của cô, không muốn dọa cô gái nhỏ thêm nữa, anh liền ôm lấy người cô, bắt chước bạn mình dỗ nữ sinh, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, bắt đầu dỗ dành.

"Làm cho cậu sợ a, tôi thật sự không phải người xấu, tôi là con trai của Khương Nhiên, có thể gọi tôi là Phương Thành."

Thải Y tức giận nhưng không dám nói ra, nhưng đối phương đã ngừng quấy rối cô, vì vậy cô rụt rè ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn chàng trai trước mặt.

Khi nhìn thấy nam tử trước mặt với đôi mày kiếm cùng ánh mắt sắc bén nhìn mình như con mồi, trong lòng cô có chút sợ hãi.

Thải Y tính tình chậm chạp, hiếm khi giao tiếp với mọi người chứ đừng nói đến việc nói chuyện với người khác giới, không thể ngờ họ vừa làm những việc không thể tưởng tượng được như vậy.

Ánh mắt trần trụi của đối phương dán chặt vào cơ thể Thải Y khiến cô vô cùng đáng sợ, cô nhìn chưa đến một giây liền lập tức cụp mắt xuống, tựa hồ thật sự sợ bị Phương Thành ăn tươi nuốt sống.

Cúi đầu nhìn xuống cũng không thể khôi phục lại bình tĩnh, đũng quần của Phương Thành đã phồng lên thành một cục lớn, chỗ nhọn nhất còn có màu nước trong vắt.

Không cần phải nói, đó là nơi bị cô gái nhỏ làm ướt.

Anh vô thức nín thở, không biết nên đặt mắt ở đâu.

Cảm giác được cô gái trước mặt đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn vào một bộ phận nào đó trên người mình, anh tự tin đẩy đũng quần của mình vào người đối phương.

"Yên tâm đi, nó rất thích cậu."

Giọng nói của đối phương có một sức hút đặc trưng của nam giới, không biết có phải vì chuyện vừa rồi mà trở nên khàn khàn gợi cảm hay không.

Khuôn mặt của Thải Y đỏ bừng, cô vội lấy tay che mắt.

"Tôi, không, cậu, cậu đi ra ngoài mau ~"

Giọng điệu cô gái nhỏ có chút tinh tế, ngọt ngào, bởi vì dáng vẻ hùng hổ của thanh niên lúc nãy nên cô có vẻ sợ hãi, ngữ khi có chút yếu ớt.

Nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của đối phương, Phương Thành nhịn không được, gậy lớn trong đũng quần ngày càng phồng lên.

Thải Y không biết tại sao mình phải che mắt lại, cô là người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ còn quần áo của đối phương cùng lắm là ướt, đáng lẽ ra cậu ta mới là người phải che mắt chứ.

Nhưng Thải Y vẫn giữ nguyên tay, cô không muốn đối mặt với mớ hỗn độn hiện tại, cô chỉ mong không có chuyện gì xảy ra.

Cô chỉ mới chuyển đến trong ngày đầu tiên, những ngày tới liền biết đối mặt với cậu ta như thế nào đây?