Nghe thấy hai chữ “Phụ thân”, Trương Thanh Nhạc nao nao, cẩn thận đánh giá thiếu nữ quỳ xuống, chỉ thấy nàng ngũ quan tú mỹ, đôi mắt đặc biệt linh động, phảng phất một hồ thu thủy, trên mặt tinh xảo, hắn mơ hồ thấy được hai phần bóng dáng vong thê, không cầm được nhẹ nhàng thở dài, đi ra phía trước, vươn tay nói: “Hóa ra là Hoàn nhi, mau đứng lên đi.”
Trương Hoàn ngón tay trắng nõn để lên bàn tay to khớp xương rõ ràng của phụ thân, hơi mượn lực, liền đứng lên, nói: “May mắn đã gặp được phụ thân, nếu không nữ nhi……” Nói, thanh âm hơi hơi run rẩy lên.
Trương Thanh Nhạc sắc mặt hơi trầm xuống, hắn vừa rồi ở phía xa, vẫn chưa nghe được quản gia đã nói thân phân cho Vương Hi rõ, chỉ là nhìn thấy Vương công tử nổi danh kinh thành ăn chơi trác tán lại đang đùa giỡn phụ nữ nhà lành, liền đi lên ngăn cản, lại không nghĩ lại cứu nữ nhi của chính mình. Nhìn lại xe ngựa cùng mặt quản gia, hắn ánh mắt lạnh lùng, phân phó nói: “Trương Võ, ngươi hộ tống tiểu thư hồi phủ, cần phải đưa nàng an toàn trở về, nếu không sẽ hỏi tội một mình ngươi.”
“Đã rõ.”
“Phụ thân……”
Trương Hoàn vẫn như cũ nắm tay phụ thân không bỏ, trong mắt tràn ngập nhụ mộ chi tình không tha, Trương Thanh Nhạc trong lòng không khỏi tê rần, hắn biết nữ nhi sắp đến kinh thành, nhưng bởi vì một hai năm này vẫn luôn ở triều đình thi hành tân chính, không có lưu ý chuyện hậu trạch, hiện giờ xem ra, Trịnh thị vậy mà không giống như vẻ ngoài hiền lương thục đức.
Xe ngựa lăn bánh, đi về Trương phủ phía đông thành, mà có Trương Võ hộ tống, một đường này thông suốt, thẳng tắp tới cổng Trương phủ.
Trương Hoàn xuống xe ngựa, Trịnh thị sớm đã nhận được tin tức, phái đại nha hoàn Xuân Lan ở bên cửa chờ. Đây là một tòa phủ trước sau đều có hoa viên, chiếm địa cực lớn, nhưng người ở lại không nhiều lắm.
Trương Thanh Nhạc tuy đã qua tuổi nhi lập, nhưng đến nay dưới gối chỉ có một nữ nhi Trương Hoàn. Nguyên phối Ngô thị sau khi sinh hạ nữ nhi, vẫn luôn triền miên trên giường bệnh, kéo dài hai năm liền qua đời, lại qua hai năm, cưới vợ kế Trịnh thị, nhưng nàng vẫn luôn không có con. Vốn đang có một thị thϊếp Dư thị, hai năm trước hoài thai mấy tháng, nhưng lại vô ý sẩy thai, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, sau lại bị Trịnh thị đưa đến thôn trang tĩnh dưỡng. Hiện giờ trong Trương phủ rộng lớn, chỉ có vợ chồng hai người, còn lại tất cả đều là nha hoàn tôi tớ thị vệ. Mà Trương Hoàn, khi bước vào phủ sẽ là vị chủ nhân thứ ba.
Đại nha hoàn Hà Hja đi đến trước mặt Trịnh thị, nhẹ giọng thì thầm vài câu, Trịnh thị sắc mặt biến đổi, âm tình bất định. Đúng lúc này, Xuân Lan đã dẫn Trương Hoàn đến.
“Trương Hoàn bái kiến phu nhân!”
“Mau đứng lên đi!” Tuy rằng Trương Hoàn vẫn chưa gọi nàng là “Mẫu thân”, Trịnh thị cũng không cho rằng ngỗ, ngược lại cực kỳ từ ái nói: “Hoàn nhi cũng mệt mỏi rồi, ta đã phái người sửa sang lại chỗ ở của con, con mau đi nghỉ ngơi đi!” Lại quay đầu nói: “Hạ Hà, đưa tiểu thư đến hậu hoa viên Thính Hương Uyển.”
Trương Hoàn cùng Hạ Hà đều ngẩn ra, kiếp trước Trương Hoàn bị an bài ở đông sương phòng, chưa bao giờ có sân viện của chính mình, mà Hạ Hà không rõ chính là, chủ mẫu vì sao ngay lúc này lại thay đổi nơi ở của tiểu thư.
Từ chính phòng ra ngoài, qua lưỡng đạo cửa thuỳ hoa, vào tứ viện xuyên qua cửa hông, tiến vào hậu hoa viên, đi một chút lâu, liền nhìn thấy một tòa tiểu viện độc lập, trên bảng hiệu in ba chữ to “Thính Hương Uyển”, bút tích nước chảy mây trôi, cực kỳ tiêu sái, không khỏi dừng chân quan sát.
Hạ Hà đã cười nói: “Đây là tướng gia tự tay viết.” Trương Hoàn hơi kinh ngạc, nàng đối với bút tích của phụ thân kỳ thật cũng không hiểu biết, không nghĩ tới phiêu dật như thế, rất có ẩn giả chi phong thế nhưng lạ xuất ra từ tay trọng thần, lão sư thiên tử, đương triều Tể tướng.
Vào Thính Hương Uyển, quả nhiên tinh xảo cực kỳ, hoa mộc đan xen có hứng thú, trong phòng ngủ đặt giường Bạt Bộ thật lớn, song cửa sổ toàn là lấy thiến vân sa, thấp thoáng ráng màu.
Sau một lát, Trịnh thị phái một nha hoàn cùng vυ' già tới, Trương Hoàn để các nàng ở gian ngoài hầu hạ, làm chút việc nặng, việc gần gũi bên người hết thảy vẫn như cũ từ Hồng Tụ xử lý.
Ăn qua cơm chiều, Trương Hoàn tắm gội, tẩy đi một thân mỏi mệt cùng tro bụi, để Hồng Tụ đem đầu tóc hong khô hơn phân nửa, lại ở trong hòm xiểng chọn nhặt một phen, lấy ra ít trâm cài, liền như vậy tán tóc, Hồng Tụ đi phía trước cầm theo đèn l*иg, hai người một đường từ hậu hoa viên, dọc theo hành lang xuyên qua hai sân, lại từ cửa hông đi ra ngoài, đi đến hoa viên phía trước, đúng là thư phòng của phụ thân. Một đường đi này liền mất hai khắc, nàng bỗng nhiên có chút minh bạch Trịnh thị an bài nàng ở Thính Hương Uyển có dụng ý gì.
Căn cứ vào ký ức kiếp trước, nàng biết phụ thân chính vụ bận rộn, đối với nữ sắc cũng không để bụng, cuộc sống hàng ngày cũng không ở chính viện, mà ở thư phòng trước hoa viên. Trước hoa viên cũng có cửa nách, thuận tiện cho phụ tá, quan viên cấp dưới ra vào, không cần đi qua chính viện.
Lúc này đã là giờ Tuất, hoa viên hẳn là đã vắng người, gió nhẹ thôit qua, thổi quét bạc sam của nàng, áo nhẹ nhăn lại, tựa như hồ nước sóng gợn.
Sao trời chuyển động một vòng mâm ngọc, sương lạnh rơi xuống, mà trong thư phòng vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng.
“Phụ thân!”
“Là Hoàn nhi sao? Vào đi.” Thanh âm thanh lãnh như cũ, nhưng tựa hồ mang theo vài phần lười biếng.