Trương Hoàn mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, liền cảm giác được dưới thân truyền đến hơi hơi chấn động, cũng nghe được tiếng xe ngựa chạy lên đường đá xanh.
Nàng muốn ngồi dậy, lại cảm thấy toàn thân vô lực, lại nghe đến một thanh âm vui vẻ: “Tiểu thư, ngươi tỉnh rồi.” Nói xong một đôi tay duỗi lại đây, đem nàng đỡ lên, dựa vào trên vách xe ngựa.
Trương Hoàn theo tiếng nhìn lại, ánh vào mi mắt chính là gương mặt quen thuộc, nha hoàn bên người Hồng Tụ cùng nàng cùng nhau lớn lên.
Không đúng, Hồng Tụ không phải hai tháng trước đã bị nhà chồng đánh chết sao? Bản thân không phải cũng đã uống thuốc độc tự sát sao? Nàng trong đầu bỗng nhiên nhớ tới chuyện đã phát sinh sau khi chết, quỷ quan kia nói muốn đưa nàng hoàn dương, chẳng lẽ bản thân thật sự đã trở về nhân thế?
Nàng lại nhìn nhìn Hồng Tụ, nàng ước chừng 15-16 tuổi, so với thời điểm nàng chết còn một chút ngây ngô, nàng lại đang trên xe ngựa, chẳng lẽ đây là……
“Tiểu thư, đã vào kinh thành.”
Quả nhiên, nàng nghĩ không sai. Nàng trở về hai năm trước, cũng chính là thời điểm nàng mười bốn, lúc ấy mẹ kế Trịnh thị nghe chịu ý tứ của phụ thân, phái quản gia tới quê quán đón nàng hồi kinh, vào trong kinh học quy củ cùng thương nghị việc hôn nhân, lúc ấy nàng cùng Hồng Tụ cùng nhau ngồi xe ngựa vào kinh.
Nàng áp chế kích động trong lòng, lặng lẽ xốc một góc màn xe lên, nhìn cảnh sắc trước mắt quen thuộc mà lại xa lạ. Thiếu nữ mười bốn tuổi khuôn mặt nhỏ kiều diễm như hoa, đôi mắt linh động lại rơi vào trong mắt một vị công tử trẻ tuổi đi ra từ Túy Hồng Lâu bên đường, hắn không cầm được mắt sáng ngời.
Túy Hồng Lâu là thanh lâu số một số hai kinh thành, tiếp đãi khách nhân cũng thường thường là đã phú thả quý. Công tử kia là nhị công tử Vương Hi nhà đương Hộ Bộ Vương thượng thư, là khách quen của Túy Hồng Lâu, từ nhỏ vì được tổ mẫu nuông chiều, đến phụ thân hắn cũng quản không được hắn.
Vương Hi đi ra phía trước, ngăn trở xe ngựa, trơ mặt ra nói: “Vừa mới vị cô nương này, còn không xuống xe xem mặt?”
Ngồi ở trên càng xe quản gia âm thầm kêu khổ, đυ.ng tới vị nhị thế tổ này, thật đúng là không dễ ứng phó, vội nói: “Vương công tử, thỉnh tự trọng, ngồi trong xe chính là đích nữ của Trương tướng.”
Nghe được hai chữ “Trương tướng” này, Vương Hi giật mình, lại cẩn thận đánh giá quản gia xuống xe ngựa. Xe ngựa thực bình thường, cũng không có treo bất luận gia huy gì, mà vị quản gia này cũng thực lạ mặt, không nhịn nổi cười ha ha lên: “Thú vị, thú vị, không nghĩ tới ngươi vậy mà nhận ra được bản công tử. Bất quá, nếu vị cô nương này là đích nữ Trương tướng, vậy bản công tử hắn là Hoàng Thái Tử.”
Hắn nói xong, lại nói: “Tiểu sinh vừa rồi thấy một mặt cô nương, kinh vi thiên nhân, thỉnh cô nương nể mặt xuống xe chào hỏi.”
“Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Trong xe Hồng Tụ có chút run bần bật.
Trương Hoàn từ đầu rút ra trường trâm, gắt gao nắm trong tay, kiếp trước nàng nhớ rất rõ ràng, không có phát sinh việc này, xem ra này đổi mệnh, quả nhiên sẽ thay đổi.
Vương Hi đợi trong chốc lát, trong xe vẫn không có động tĩnh, nhịn không nổi kiên nhẫn chờ, đầu hơi hơi ngăn, sao đó đầy gia đinh đi theo một thiếng kéo màn xe ra “Bá”, lộ ra trong xe có hai vị nữ tử, hai khuôn mặt phù dung đều có chút trắng bệch.
Vương Hi đi đến phía trước, đang muốn duỗi tay kéo Trương Hoàn, Trương Hoàn trong tay nắm trường trâm sắc nhọn cũng đang muốn đâm tới, chỉ nghe một giọng nói nhàn nhạt một: “Dừng tay.”
Thanh âm thanh lãnh, chứa đầy thượng vị giả uy nghiêm. Vương Hi không khỏi dừng tay, quay đầu lại. Chỉ thấy ở ngoài cách vài bước, không biết từ khi nào có tới ba người. Một người đứng trước ước chừng tầm đầu 30 tuổi, dáng người thon dài, ăn mặc thường phục màu tím, gương mặt tuấn mỹ, đứng bên đường giống như chi lan ngọc thụ. Phía sau hắn còn có hai gã hắc y đeo đao thị vệ, tay ấn chuôi đao, như hổ rình mồi.
“Tướng gia.” Vương Hi không khỏi cúi mình hành lễ, âm thầm kêu khổ, nghĩ thầm, chẳng lẽ nàng kia, thật sự là nữ nhi bên ngoài thành của hắn?
Người này đúng là thừa tướng đương triều Trương Thanh Nhạc, đồng thời là lão sư của hoàng đế, lúc này hắn mới 31 tuổi, đã quyền khuynh triều dã. Đương kim hoàng đế, năm rồi mới 6 tuổi, mà tiên đế trước khi lâm chung, đem đương kim hoàng thượng gửi gắm với hắn. Tiểu hài tử 6 tuổi cũng không biết cái gì, các chính sách quan trọng của triều đình, đều xuất phát từ Trương tướng.
Trương Thanh Nhạc nhàn nhạt mà “Ân” một tiếng, Vương Hi đợi trong chốc lát, thấy không có khiển trách gì, trong lòng không khỏi đại hỉ, mang theo gia đinh nhanh như chớp mà đi rồi.
Trương Thanh Nhạc cũng đang muốn rời đi, lại thấy người bên ngựa ăn mặc như quản gia đã quỳ xuống dập đầu: “Bái kiến tướng gia.”
Mà thiếu nữ trong xe kia, cũng nhìn hắn không chớp mắt, nước mắt doanh với lông mi, tựa bi tựa hỉ, không khỏi hơi chút kinh ngạc.
Lại thấy thiếu nữ kia đã xuống xe ngựa, nhẹ nhàng quỳ gối: “Hoàn nhi bái kiến phụ thân.”