Bỏ Trốn Cùng Vai Ác Phản Diện

Chương 10

Trong tiểu thuyết, vừa vặn lúc này vốn quay vòng của toà soạn tạp chí có vấn đề, nam chính đang ở thời điểm thấy nữ chính mới mẻ, hứng thú còn lớn nên chẳng những hào phóng rót vào một đống tiền riêng mà còn chuyên môn hạ tấm thân vàng ngọc quý báu của mình tiếp một buổi phỏng vấn chuyên đề của nữ chính.

Lãnh Dạ là người đàn ông trong mộng của vô số phụ nữ cho nên có kỳ chuyên đề phỏng vấn của anh ta, tạp chí trực tiếp cháy hàng, nữ chính cũng mượn chuyện này mà nở mày nở mặt một phen, "Chát chát chát" vả mặt những kẻ đã từng khinh thường cô.

Hiện tại… không nói đến chuyện Bạch Vãn Vãn có thể làm được biên tập hay không, riêng cái cốt truyện này đã đủ khiến cho người ta đau trứng vô cùng.

Nếu nam chính thật sự tới tìm cô, muốn rót tài chính vào toà soạn tạp chí của bọn họ, vậy thì cô có thể vì lợi ích riêng của bản thân mà bảo mẹ Bạch cự tuyệt nguồn tài chính khổng lồ này được không?

Rõ ràng là chuyện không thể nào.

Vậy thì phải cầu nguyện Lãnh Dạ không tìm thấy cô thôi, rốt cuộc thì hai người cũng chỉ gặp qua mà thôi.

….

Bạch Vãn Vãn quyết định trước mắt cứ lấy bất biến ứng vạn biến(*), tới thứ Hai thì cứ đi làm ở toà soạn tạp chí như thường là được.

(*) Bất biến ứng vạn biến: Dùng điều không thay đổi để đối phó với những thay đổi xung quanh.

"Mở họp mở họp, mọi người đừng lề mề nữa, nhanh chóng vào phòng họp."

Cô vừa đến công ty, còn chưa kịp ngồi nóng mông thì trợ lý ban biên tập của bọn họ đã tới thúc giục mọi người đi tham gia cuộc họp của ban.

Mọi người lề mà lề mề đi về phía phòng họp, thật ra đây là cuộc họp định kỳ mỗi tuần, cũng không có nội dung gì đặc biệt, chỉ là nói về nội dung công tác của tháng sau một chút cùng với có nơi nào cần giải đáp giúp đỡ hay không.

Nhưng mà cuộc họp hôm nay bỏ thêm một đề tài thảo luận nữa là bên mục sức khoẻ của tạp chí phải sửa lại chuyên mục sức khoẻ tâm lý của phụ nữ, tổ chuyên mục bên kia hỏi ban biên tập có ý kiến gì tốt không.

"Theo tôi nghĩ thì đổi đề tài thành tình cảm của lưỡng tính đi, chủ đề về tình cảm của phụ nữ chúng ta không phải đang rất hot sao? Vớt chút fame cũng tốt mà."

"Việc tình cảm riêng tư, chuyên đề xx cũng không tồi, đánh vào chủ đề thực tế, he he, các người cũng hiểu mà."

"Còn không bằng đăng thêm mấy cái ảnh trai đẹp, hiện tại có cô gái nào không thích mlem mấy anh đẹp trai đâu."

"Đăng ảnh trai đẹp cũng phải có người mẫu, hiện tại tùy tiện vớ một tiểu thịt tươi(*) nào đấy thì phí lên sân khấu cũng rất cao."

(*) Tiểu thịt tươi: chỉ những diễn viên, ngôi sao nam mới nổi.



Ở ban biên tập thì ngoài tổng biên tập và nhϊếp ảnh gia ra thì đều là phụ nữ, nói về đề tài này thì đặc biệt sôi nổi, đề xuất rất nhiều ý kiến.

Tuy rằng Bạch Vãn Vãn có ký ức của nguyên chủ nhưng mà đây cũng tính là lần đầu tham dự loại cuộc họp như thế này, cô nghe bọn họ mồm năm miệng mười thảo luận một hồi, có chút trợn mắt há hốc mồm.

Thì ra tạp chí cũng chú trọng cọ chút fame, còn là cọ fame theo kiểu của truyện người lớn nữa chứ.

Cô được mở rộng tầm mắt rồi.

Mọi người phát biểu ý kiến của mình, ai cũng không thuyết phục được ai, Bạch Vãn Vãn vẫn luôn không hé răng đột nhiên giơ móng vuốt của mình lên, nói:

"Chủ biên, tôi muốn đề nghị như thế này."

Ở công ty, bởi vì Bạch Vãn Vãn xinh đẹp lại là con gái của bà chủ cho nên ngoài mặt bị tôn làm nữ thần.

Nhưng thật ra sau lưng mọi người đều gọi cô là bình hoa, có đẹp mà không có tài, đi làm nửa năm cũng chưa làm được cái gì ra hồn, còn gây thêm phiền phức cho người khác, mọi người đều không tin cô có thể đưa ra được ý kiến gì tốt.

Thậm chí còn có người làm mặt quỷ với nhau, chờ để chê cười cô.