Bỏ Trốn Cùng Vai Ác Phản Diện

Chương 9

Lý Hiểu Cần ló đầu từ sau máy tính ra, Bạch Vãn Vãn xinh đẹp nên khẳng định là mẹ của cô thì cũng không thể xấu được, bà ấy giữ gìn nhan sắc rất tốt, búi tóc lên thì thoạt nhìn dáng vẻ cũng hơn ba mươi tuổi mà thôi, lại còn có khí chất của một người phụ nữ trưởng thành.

Nhưng lời nói của bà ấy lại không có khí chất như vậy:

"Chưa đến hai tiếng mà đã về rồi sao? Nhìn vẻ mặt khoe khoang của con kìa, chắc lại trộm chạy trở về đúng không?"

Cô khoe khoang nơi nào chứ?

Nhưng mà lúc này không thể nói thế được, Bạch Vãn Vãn nói: "Con không cẩn thận đập trúng đầu, rất đau nên mới đi về trước."

"Đập phải đầu thì mẹ tin nhưng mà có phải không cẩn thận không thì khó mà nói, lại đây mẹ xem, may lỡ đập hỏng đầu rồi thì làm linh vật cho toà soạn tạp chí của mẹ đi."

Bạch Vãn Vãn: "..."

Đây là mẹ ruột.

Lý Hiểu Cầm thấy đúng thật là sau ót của cô đập phải vật cứng, sưng lên một cục, đứng dậy tìm túi chườm nước đá từ trong tủ lạnh đắp cho cô.

"Đứa bé xui xẻo này, đi đường không phải đá phải ván sắt thì cũng là tự nhiên té ngã, nằm mơ còn có thể cắn phải đầu lưỡi, cũng không biết làm sao có thể bình yên lớn đến bây giờ… Này, tự mình đắp đi."

"..." Thì ra nguyên chủ sống nhấp nhô như vậy, Bạch Vãn Vãn duỗi tay nhận lấy, "Cảm ơn mẹ."

Bạch Vãn Vãn ấn túi chườm đá ở sau đầu, bị lạnh làm giật mình một cái, nhưng mà đúng thật là đau đớn có giảm đi.

"Cảm ơn thì không cần, chỉ cần sau này nương nương Bạch bay lên cành cao làm phượng hoàng, phú quý rủng rỉnh rồi thì đừng quên người xưa nha." Lý Hiểu Cầm chèn ép cô.

Thật ra Lý Hiểu Cầm không đồng ý cho Bạch Vãn Vãn đi tìm kẻ có tiền gì đấy, làm tạp chí cho phụ nữ nên trên phương diện này bà ấy càng thấu hiểu, nhưng mà vẫn là câu nói kia, không thể không chừa mặt mũi cho dì Thích được.

Bạch Vãn Vãn chưa từng gặp người mẹ không đứng đắn như này, suýt chút nữa thì bị nước miếng của mình sặc chết: "Vậy con đây tranh thủ đi tìm cây đại thụ có xe có nhà cha mẹ mất hết rồi, trực tiếp phong ngài làm Thái Hậu."

Lý Hiểu Cầm nhại giọng nói: "Tạ ơn long ân (*) của nương nương Bạch."

(*) Long ân: chỉ ơn huệ, quà tặng của vua chúa thời xưa.

Bạch Vãn Vãn: "..."

Bà mẹ này đúng là thích diễn.

Lý Hiểu Cầm nói vài câu vui đùa với cô rồi lại tiếp tục tăng ca.

Bạch Vãn Vãn tắm rửa xong rồi leo lên giường nằm mới có không gian tự hỏi những chuyện xảy ra hôm nay.

Không hiểu sao mà tự nhiên cô lại xuyên qua đây, trong thời gian ngắn cũng không biết có cách nào để trở về, không có biện pháp nào, trước mắt chỉ có thể dựa theo cách sống của nguyên chủ để sinh hoạt rồi mới chậm rãi tính toán sau.

Còn cốt truyện cũ, tất nhiên là nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định là cô sẽ không ở bên Lãnh Dạ.

Cái loại đàn ông tự cho mình là đúng, đầu óc bị bệnh tam quan có vấn đề, lúc trước cô đọc quyển này hoàn toàn là vì để giải trí, không ngờ tới giải trí quá mức lại thành bi kịch, chính mình lại xuyên thành nữ chính.

Ngày mai là thứ bảy, Bạch Vãn Vãn lợi dụng hai ngày nghỉ này để làm quen với thế giới này một chút.

Người ở đây ngoài việc không thể tu luyện ra thì những thứ khác không khác gì so với thế giới trước kia mà cô sống, cho nên không phải lo lắng về chuyện sống có quen hay không.

Sinh hoạt và công tác của nữ chính không khác gì trong sách miêu tả, trước khi cô tới thì không hề có chút lệch lạc nào.

Sau khi nữ chính cũ tốt nghiệp thì về toà soạn tạp chí của nhà mình làm biên tập, bởi vì trình độ nghiệp vụ không quá tốt nhưng mà lại là con gái của bà chủ cho nên trước mặt mọi người nịnh nọt cô, sau lưng lại âm thầm chê bai, nói móc, cô đi làm cũng gian nan không suôn sẻ.