“Đừng mà…” Lộ Uyển bị Lộ Trăn vờn qua vờn lại tới mức thân thể mềm mại của nàng run loạn lên, một đôi tay ngọc không ngừng đẩy tay chân Lộ Trăn đang cố cởϊ qυầи trong của nàng.
Cái đẩy ngăn cản này với Lộ Trăn mà nói giống như gãi ngứa vậy, tựa như gãi trên đầu quả tim hắn, đôi tay của nàng vẫn tiếp tục đẩy cánh tay trần trụi cường tráng của hắn ra. Lộ Trăn cảm thấy thật thoải mái, đôi mắt hắn trở nên đỏ ngầu, càng thèm khát đến phát điên.
“Uyển Uyển, Uyển Uyển của ta. Thật muốn nuốt muội vào bụng.” Lộ Trăn thở hổn hển, thanh âm không kìm được muốn đoạt lấy nàng một cách khẩn trương, chỉ cần có được nàng, kêu hắn đi chết hắn cũng nguyện ý.
“Roẹt”
Lộ Uyển trơ mắt nhìn chiếc quần trong làm bằng tơ lụa thượng đẳng phút chốc biến thành mảnh vải vụn trong tay Lộ Trăn, để lộ ra nơi thẹn thùng nhất tư mật nhất của nữ nhi nàng.
Trong giây lát, ý thức Lộ Uyển mông lung, ngay cả việc khóc vì sợ hãi nàng cũng quên mất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tái nhợt của nàng chỉ vương lại hai giọt lệ treo lơ lửng, trông thật đáng thương.
Mà Lộ Trăn không để mắt tới gương mặt khóc lóc của Lộ Uyển, thậm chí hắn sợ nàng quá mức giãy giụa, không phối hợp chuyện kế tiếp hắn muốn làm nên dùng khăn lụa mình mang theo trói cổ tay non mịn ấy, rồi hắn nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay trắng mềm đáng yêu đang run rẩy của nàng. Lộ Trăn cười khẽ.
“Nơi này là tiểu huyệt non mềm của Uyển Uyển, sinh ra để ca ca cắm vào có biết không?” Lộ Trăn vươn ngón giữa cứng rắn mạnh mẽ, không ngừng xoa bóp âm hạch thập thò của Lộ Uyển, hắn ngắm nhìn tiểu hoa huyệt mềm mại non nớt không một sợi lông dưới thân Uyển Uyển nhà mình. Trong đầu Lộ Trăn càng hiện lên rất nhiều tà niệm, cứ thế chiếm hữu nàng đi, phá hủy tất thảy của nàng.
“Đừng chạm vào ta! Đừng chạm vào ta!” Lộ Uyển dù sao cũng là thiên kim tiểu thư Lộ gia, là viên ngọc quý trên tay Lộ lão gia, lúc này bị ca ca cùng cha khác mẹ đối xử như vậy, tâm Lộ Uyển như chết lặng, thời điểm nàng phản ứng tình huống này là thế nào thì đôi tay đã bị Lộ Trăn lấy khăn lụa trói chặt.
Nàng không chịu được mà ngọ nguậy, đặc biệt là cảm giác nơi ấy của nàng bị đôi tay Lộ Trăn vuốt ve, nàng trừng mắt lớn tiếng kêu gào. Lộ Uyển rất hy vọng ai đó có thể đến cứu nàng.
“Uyển Uyển sao lại không ngoan thế? Ta còn muốn làm Uyển Uyển thoải mái chút mà, xem ra không cần.” Lộ Trăn nhìn Lộ Uyển không phối hợp, trong lòng lại bị du͙© vọиɠ tra tấn mất đi lý trí, hắn sớm đã phóng thích đại dươиɠ ѵậŧ cương cứng của mình, côn ŧᏂịŧ tím đen rõ ràng không xứng đôi với tiểu huyệt trơn mịn của Lộ Uyển.
Thanh âm Lộ Trăn lạnh lùng, đôi mắt đỏ sọng, nhìn không ra tướng quân mặt lạnh nữa, Lộ Trăn rất bất mãn hành động vùng vẫy của Lộ Uyển. Hắn chẳng thương tiếc mà dựng đôi chân ngọc không ngừng đá loạn của Lộ Uyển đặt lên vai mình, áp sát vào tiểu huyệt không động tình ẩm ướt, hắn chỉ muốn đẩy côn ŧᏂịŧ thô dài của mình vào thôi.
“Á! A… a …a” Lộ Uyển không ngờ nhanh như vậy đã bị Lộ Trăn đâm vào huyệt mềm, nàng đau đến mức nước mắt tuôn như mưa, sao lại đau đến vậy chứ! Lộ Uyển vừa mở miệng gào thét thì Lộ Trăn đã ngăn chặn đôi môi đỏ mọng, giống như muốn ăn nàng ngấu nghiến.
Trái ngược với Lộ Uyển, Lộ Trăn thấy vô cùng sảng khoái, cảm giác côn ŧᏂịŧ bị kẹp chặt đau đớn mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên trong tiểu huyệt, hắn đâm thủng rào chắn mỏng, càng không kiêng nể thọc vào rút ra. Lộ Trăn hôn đôi môi ngọt ngào của nữ hài dưới thân, đôi tay hắn vươn ra cởi nội y của nàng xuống, nắn bóp bầu ngực trổ mã đẹp đẽ, mềm mại như này, ngón tay hắn vân vê kéo kéo đầu nhũ nàng.