“Ta muốn ngủ chung với Uyển Uyển.” Lộ Trăn cười nói với Lộ Uyển, sau đấy hắn tiếp tục cởi nội y của mình.
“Không… không được!” Lộ Uyển đã chấp nhận huynh trưởng này, Lộ Trăn lớn lên tướng mạo đoan trang, rất có khí khái của nam tử, càng là Đại tướng quân chính nghĩa, ngày thường gương mặt lạnh lùng không thích cười, hắn vừa cười một cái vậy mà khiến Lộ Uyển mặt đỏ tai hồng, giống như thiếu chút nữa đã bị người nam nhân này mê hoặc, cuối cùng nàng đành phải trốn trong chăn, nhỏ giọng kêu lên.
“A… Uyển Uyển ngoan.” Nửa người trên của Lộ Trăn để trần, hắn đi về hướng giường nhỏ kia, giọng điệu mang theo ý cười đồng thời rất kích động, đây là lần đầu tiên hắn có thể nằm chung giường với Uyển Uyển của mình, trước kia hắn chỉ dám đứng từ xa ngắm vẻ mặt lúc ngủ của nàng xuyên qua cửa sổ.
“Ngươi… ngươi đi ngay…” Lộ Uyển rất sợ hãi, lúc Lộ Trăn túm lấy chăn rồi kéo nàng ra ngoài, nàng không thèm lựa lời mà nói với Lộ Trăn.
“Uyển Uyển hư, ta đi đâu được?” Lộ Trăn đánh cái mông nhỏ của Lộ Uyển một cái, lại dán sát bên tai nàng, hắn thổi hơi nóng cố ý hỏi dò nàng.
“Ưm… Ngươi buông ra…” Lại nữa, Lộ Uyển nhăn mặt híp mắt, Lộ Trăn bắt đầu rồi, nhốt nàng ở đây đã nhiều ngày, hắn cứ luôn đùa bỡn mình như vậy. Cơ thể mềm nhũn của Lộ Uyển bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Thanh âm nàng càng khiến xương cốt Lộ Trăn mềm ra.
“Uyển Uyển…” Lộ Trăn cúi đầu bắt giữ cánh môi đỏ chót của Lộ Uyển, hắn trầm mê hôn nàng.
“Ô…” Lộ Uyển còn chưa kịp phản ứng lại, môi nàng đã bị nam nhân hôn lấy, nói là hôn môi nhưng bộ dạng bá đạo của Lộ Trăn cứ như muốn ăn sống nàng vậy, đầu lưỡi bị hắn mυ'ŧ mát không ngừng khiến nó tê dại.
Lộ Trăn vẫn không thỏa mãn, một tay khống chế đôi tay ngọc đang giãy giụa, tay còn lại nhanh chóng cởi nội y trên người Lộ Uyển, để lộ chiếc yếm hồng nhạt, còn có xương quai xanh quyến rũ. Hắn nhìn trên đó còn lưu lại vết cắn mấy ngày trước của mình, vẫn chưa cởi bỏ hoàn toàn nội y của nàng.
“A……” Cuối cùng hắn cũng rời môi, Lộ Uyển hô hấp một cách khó khăn, đầu lưỡi hồng mềm cũng được nhả ra, môi nàng đã đỏ giờ càng đỏ rực, sợi chỉ bạc kéo ra giữa bọn họ.
Lộ Uyển không mảy may biết bản thân giờ đây câu dẫn cỡ nào, dâʍ đãиɠ cỡ nào.
“Uyển Uyển, muội cũng thật đẹp.” Lộ Trăn si mê nhìn dáng vẻ gấp gáp hô hấp của Lộ Uyển, Uyển Uyển của hắn vẫn chưa học được cách hô hấp ra sao, nội y nữ hài rộng mở làm cho nam nhân nhìn thân thể nàng không chút kiêng nể.
Cơ thể trắng nõn lây nhiễm dấu vết của hắn, vết cắn xanh tím càng khiến ánh mắt Lộ Trăn trở nên sâu thẳm.
“Không…… Đừng” Lộ Uyển cũng cảm giác được bàn tay to của Lộ Trăn trượt xuống dưới, lướt đến vị trí quần trong đầy khó xử của nàng, trong lòng Lộ Uyển kinh sợ, nàng mềm nhũn cự tuyệt, có điều cổ tay của nàng không biết từ khi nào đã bị Lộ Trăn dùng khăn lụa trói chặt.
“Hừ.” Ngón tay thon dài của Lộ Trăn chặn đôi môi Lộ Uyển, hắn không muốn nghe lời từ chối của nàng.
Động tác của hắn tiếp tục dưới thân nàng.
——
Rất nhanh, quần phía dưới của Lộ Uyển đều bị Lộ Trăn cởi xuống, hiện ra bộ phận kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh hắn.