Thiên Huyền

Chương 19: Trong Tin Nhắn, Nhắn Cái Gì

Tình thâm ý trọng, đó là những gì Lâm Thiên Tuyết nghe được, tuy nhiên, không có cảm động, không có xấu hổ, chỉ có tức giận cùng chất vấn.

Lâm Thiên Tuyết không tin, tuyệt đối không tin, theo nàng tất cả nam nhân đều là bộ mặt này, và Lục Thanh chính là nói hưu nói vượn.

Khi nàng bị người trào phúng, hắn chỉ đứng nhìn. Nàng bị chế giễu hắn cũng đứng nhìn. Ba năm, ròng rã ba năm, đó gọi là đau lòng.

Chính miệng hắn nói, hắn đã cùng người khác kết hôn, hắn khinh nàng thấp hèn. Hiện tại hắn lại nói nàng là tất cả, buồn cười không, rất buồn cười. Lâm Thiên Tuyết chưa gặp qua người trơ trẽn như thế.

- Cho ta một cơ hội.

Lục Thanh nhẹ giọng nói. Hắn biết nàng không tin, như vậy chỉ có thể dùng thời gian đi chứng minh.

- Không cần, ngươi ký đi!

Lâm Thiên Tuyết nói. Nàng cảm thấy nên kết thúc.

- Không ký.

Lục Thanh trực tiếp cự tuyệt, cầm văn kiệt xé nát.

- Ngươi...ô...ô....!

- Lục Thanh, ngươi không thể buông tha ta sao?

Lâm Thiên Tuyết, hai tay ôm mặt khóc nấc lên. Nàng sụp đổ, tuyệt vọng.

- Không thể, đời này ta cũng không buông tha ngươi, trừ khi ta chết.

Lục Thanh siết chặt hai tay, kiên định nói.

- Đúng! Chỉ cần ta chết, ngươi liền không thể làm gì được ta.

Lâm Thiên Tuyết bỗng dưng tỉnh ngộ, ánh mắt quyết tuyệt, xem chừng muốn đi tìm chết.

- Ngươi nguyện ý chết cũng không cho ta cơ hội?

Lục Thanh thấp giọng, nội tâm phức tạp. Hắn sớm đoán biết một khi hắn nói ra những lời kia, sẽ rất khó để giải thích. Thế nhưng, hắn không nghĩ tới Lâm Thiên Tuyết ngay cả một cơ hội cũng không cho hắn, thà chết không thỏa hiệp. Này làm sao giải quyết.

- Ta không hiểu, ngươi đã trèo lên cao như vậy, làm gì còn dây dưa ta, buông tha ta không được sao?

Lâm Thiên Tuyết uất ức nói.

- Ta thề có thiên địa chứng giám, ngoài ngươi ra, ta không cùng bất kỳ ai kết hôn.

- Ngươi nói ta trèo cao, thực tế là ta trộm quân hàm của người khác để khoe khoang, hoàn toàn không phải của ta.

- Ngươi không tin, cũng được, ta nói trừ khi ta chết bằng không ta sẽ không buông tha ngươi.

- Cầm lấy, nhắm vào ta, hết thảy liền xong.

Lục Thanh nói một hồi, thấy không có tác dụng liền lấy ra khẩu súng lục dắt vào tay Lâm Thiên Tuyết.

Lâm Thiên Tuyết hai tay run run, mắt nhìn khẩu súng, muốn nói cái gì, lại không nói nên lời. Nàng ngàn vạn không nghĩ tới Lục Thanh vậy mà để nàng nổ súng vào hắn.

Một cái bóp cò, mọi thứ liền có thể vẽ lên một dấu chấm tròn, chỉ là, Lâm Thiên Tuyết nổ súng được sao. Để nàng tự mình gϊếŧ mình còn được, kêu nàng bắn người, tuyệt không có khả năng. Nàng hận Lục Thanh không sai, nhưng còn chưa đến mức cầu mong hắn chết.

- Ngươi không làm, để ta.

Lục Thanh lấy lại súng để lên thái dương, không chút do dự bóp cò.

- Không..!

Lâm Thiên Tuyết quá sợ hãi, vội vàng hét lên. Nhưng không kịp.

- Còn chưa mở khóa an toàn.

Lục Thanh bóp cò, súng không vang, mới biết chưa kéo chốt an toàn, hắn bình tĩnh mở khóa, một lần nữa kê súng lên thái dương.

Tiểu kim đan vừa khôi phục một tia lực lượng, tùy thời làm ra phòng ngự, Lục Thanh dự định giả chết hòng vượt qua cửa ải khó khăn này.

- Không...!

Lâm Thiên Tuyết hoảng, trước khi Lục Thanh kịp bóp cò nàng đã đoạt mất súng.

Sợ hãi, hoảng hốt, trong nháy mắt đó, Lâm Thiên Tuyết thật sự kinh hoảng, tựa như trời muốn sập xuống, hai hàng nước mắt không tự chủ chảy xuôi. Thời khắc sinh tử nàng mới sâu sắc nhận ra, nam nhân trước mặt này ở trong lòng nàng có bao nhiêu phân lượng. Trọng yếu, phi thường trọng yếu.

Nguyên lai, ba năm qua, nàng không chỉ hận hắn, mà còn yêu hắn, làm người không cố gắng đến mức này, Lâm Thiên Tuyết cảm thấy bản thân quá vô dụng.

Yêu là cảm giác gì, nàng không biết, nàng chỉ biết khoảnh khắc Lục Thanh bóp cò, trái tim của nàng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến nàng không tài nào thở nỗi, tựa như muốn mạng của nàng. Loại cảm giác đó, nàng chưa từng trải qua, cũng không muốn lại nếm thử, quá đáng sợ, quá khủng khiểp.

- Đưa súng cho ta.

Lục Thanh nhẹ giọng nói. Dứt lời liền muốn cướp súng. Ai mà biết Lâm Thiên Tuyết chẳng những không đưa mà còn làm ra hành động khiến Lục Thanh kinh hãi, trái tim treo trên cổ họng.

- Không cần ngươi chết, ta chết!

Lâm Thiên Tuyết đưa súng chỉ vào đầu mình, nghẹn ngào nói. Nàng cho là mình quá vô dụng, nên chết.

- Đừng...Thiên Tuyết.. ngươi không được làm ẩu.

- Ký ta ký, ngươi lại đi làm một văn kiện, ta nhất định sẽ ký, ngươi đừng làm ta sợ.

Lục Thanh mặt mày tái xanh, lắp bắp nói. Với thực lực của hắn muốn cướp súng rất dễ dàng, trong nháy mắt mà thôi. Nhưng hắn không dám, hắn sợ súng cướp cò, do đó chưa đến một khắc cuối cùng hắn sẽ không ra tay. Lâm Thiên Tuyết quá quan trọng với hắn, dù chỉ là một phần vạn xác xuất hắn cũng không dám đánh cược.

- Ngươi không phải nói, ngươi nếu không chết sẽ dây dưa ta cả đời, bây giờ đổi ý, ngươi quá không giữ lời.

Lâm Thiên Tuyết lạnh nhạt nói, miệng treo nụ cười trào phúng.

- Chỉ cần ngươi bỏ súng xuống, ngươi nói gì ta đều đồng ý.

- Ta không giữ lời cũng không có gì không được, ta sợ...ngươi bỏ súng xuống a.

Lục Thanh thấp giọng cầu khẩn, nếu không phải tâm tính đủ kiên định, hắn thậm chí khóc lên.

- Lục Thanh, ngươi yêu ta sao?

Lâm Thiên Tuyết không biết nghĩ cái gì, đột nhiên hỏi.

- Yêu, ta yêu ngươi, yêu tuyệt đối.

Lục Thanh sững người, mất mấy giây mới hồi thần, gật đầu lia lịa.

- Ngươi yêu ta, ba năm ta chịu ủy khuất ngươi bảo hộ qua ta sao? Ngươi vì ta phấn đấu qua sao?

- Không có, ngươi không có, vậy ngươi nói ngươi yêu ta chỗ nào?

- Ngươi trốn ly hôn, ta không trách ngươi, nhưng ngươi làm cái gì không làm, lại cùng nữ nhân khác kết hôn, ngươi nghĩ qua cảm thụ của ta không?

- Ngay tại vừa rồi, ngươi không thèm nhận ta, ngươi còn mắng ta, đây cũng là yêu ta?

Lâm Thiên Tuyết khóc hoa lê đái vũ, thương tâm gần chết.

- Có một số chuyện ta tạm thời không cách nào giải thích, một ngày kia, ta sẽ nói cho ngươi hết thảy.

- Tin ta, đợi chiến tranh kết thúc, nếu ta còn sống, ta sẽ bù đắp lại ngươi hết thảy, dùng quãng đời còn lại trả ngươi ba năm ủy khuất.

Lục Thanh thâm tình nói. Hắn muốn giải thích, thế nhưng câu chuyện của hắn quá mức hoang đường. Lâm Thiên Tuyết chắc chắn không tin, chưa biết chừng không đợi hắn nói xong, nàng liền giận điên trực tiếp bóp cò, vậy liền hỏng bét.

Hắn cần chậm rãi để nàng tiếp nhận hắn, sau đó lại chậm rãi nói cho nàng mọi chuyện, bởi đó gần như là chuyện trên trời, không ai có thể tin tưởng khi chỉ dựa đôi ba câu nói.

- Ta vì sao phải tin ngươi?

Lâm Thiên Tuyết ngừng khóc, miệng nhỏ cong như cười như không hỏi.

Nàng nhìn ra Lục Thanh thật sợ, mặt cắt không chút máu. Tự mình nổ súng chính mình, hắn không nháy mắt lấy một cái. Nàng chỉ súng vào mình, hắn lại hoảng hốt, bị dọa cho kinh hồn bạt vía.

Lúc này Lâm Thiên Tuyết mới chân chính cảm nhận được Lục Thanh thật sự quan tâm nàng. Chẳng hiểu sao nhìn hắn sợ hãi, nhìn hắn hướng mình cầu khẩn, Lâm Thiên Tuyết lại cảm thấy vui vẻ, trong lòng ấm áp, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu.

- Ta...!

Lục Thanh bị hỏi á khẩu không trả lời được, đúng, nàng vì sao phải tin hắn, lấy cái gì tin hắn.

- Ngươi đọc qua tin nhắn ta gửi cho ngươi sao?

Lâm Thiên Tuyết biết Lục Thanh bị hỏi khó, không muốn truy vấn bí mật của hắn, nàng liền chuyển qua đề tài khác.

- Không có.

Lục Thanh hơi nghi hoặc, đang không nhắc đến tin nhắn làm gì.

- Ngươi mắng ta, ta nhất định nhớ kỹ.

Lâm Thiên Tuyết nói rồi trả súng lại cho Lục Thanh. Nàng tuyệt không đi xa hơn, chưa đọc thì tự đi mà đọc, về phần đọc ra cái gì phải dựa vào bản lĩnh.



Ngàn cân treo sợi tóc, tảng đá rốt cuộc được tháo xuống, Lục Thanh liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn lúc này mới phát hiện cả người bị mồ hôi ướt nhẹp. Chỉ là hắn không quá để tâm, hắn đang nghĩ tới Lâm Thiên Tuyết rốt cuộc nhắn cái gì trong điện thoại, có thể làm cho nàng bình tĩnh lại, tin nhắn kia tuyệt đối không tầm thường. Bên trong chắc chắn ẩn giấu bí mật kinh thiên, trong vô thức Lục Thanh nhấn ga cho xe chạy.

Lâm Thiên Tuyết mặt đẹp đỏ bừng, trái tim như nai con xông loạn, tùy thời muốn nhảy ra ngoài. Nàng cúi đầu, không dám nhìn Lục Thanh, sợ hắn lấy điện thoại ra xem, đển khi đó nàng chắc phải độn thổ, quá mất mặt.

- Điện thoại ngươi đâu?

Mãi không thấy Lục Thanh xem điện thoại, Lâm Thiên Tuyết bèn hiếu kỳ hỏi.

Lục Thanh đang nghĩ đến nội dung tin nhắn, lại còn lái xe nên không chú ý Lâm Thiên Tuyết mặt đỏ như quả cà, nghe nàng hỏi hắn nói:

- Điện thoại ta để ở trong đơn vị.

- Hừ! Thật để đơn vị, hay là có cái gì mờ ám không dám lấy ra.

Lâm Thiên Tuyết hừ lạnh nói.

- Chiến tranh đem theo điện thoại là tối kỵ, rất dễ bị địch nhân phát hiện vị trí, không tin ngươi có thể lục soát.

Lục Thanh cười khổ giải thích, hắn mơ hồ ngửi thấy mùi dấm, rất mỏng, nhưng đủ để hắn cao hứng mấy ngày.

- Cho nên vừa rồi ngươi mới tịch thu điện thoại của mấy người kia.

- Ngươi nói thật cho ta, ngươi có phải thiếu tướng hay không?

Lâm Thiên Tuyết rất thông minh, nàng vừa nói vừa cầm điện thoại tắt nguồn.

-Ta là lái xe, binh nhất a.

- Người mà ta chở là thiếu tướng, ta nhân lúc hắn đi họp liền trộm đồ mặc, đám La Nhật Hạo không biết, cho nên gọi nhầm.

Lục Thanh cười nói. May mà hắn hôm nay nổi hứng mặc thường phục. Bằng không liền xong đời. Đồng phục là đổng phục sĩ quan, đã vậy luôn có bảng tên đi kèm, muốn qua loa, không có khả năng.

- Nếu để ta biết ngươi gạt ta, hậu quả ngươi không chịu nổi.

Lâm Thiên Tuyết uy hϊếp nói. Không phải thiếu tướng, liền không cùng người khác câu kết kéo lên quan hệ. Nghĩ đến đây, sâu trong thâm tâm dường như có thứ gì bị giải khai để nàng thấy nhẹ cả người.