Thiên Huyền

Chương 18: Cố Sự

Lâm Thiên Tuyết cực kỳ không nguyện ý, nhưng Lục Thanh quá bá đạo, trực tiếp mang nàng kéo lên xe. Nàng muốn xuống xe, hắn liền cho xe chạy, đáng ghét hơn hắn một tay lái xe, một tay giữ chặt lấy nàng.

- Ngươi buông tay!

Lâm Thiên Tuyết sắc mặt phát lạnh, nhìn qua Lục Thanh nói.

Lục Thanh vội vàng thu tay, hắn sợ nàng nhảy xe, nhưng đối diện ánh mắt như muốn gϊếŧ người của nàng, hắn không thể không thành thật.

Lâm Thiên Tuyết sửng sốt, nàng còn tưởng hắn sẽ hô to gọi nhỏ một trận, ai mà biết nàng vừa dứt lời hắn liền thu tay, động tác mau lẹ dứt khoát, giống như sợ bị lây bệnh truyền nhiễm.

Lâm Thiên Tuyết ban đầu đang nghĩ Lục Thanh đưa nàng đi theo, thuận tiện gϊếŧ người diệt khẩu, chẳng qua từ phản ứng của hắn, nàng biết mình nghĩ sai.

Lục Thanh như thế, Lâm Thiên Tuyết không khỏi cau mày, nàng dường như lại nhìn thấy hắn của trước kia. Khi nàng nổi giận hắn liền ngoan ngoãn, nàng nói cái gì hắn liền làm cái gì, chưa từng cãi lại.

Hắn ngoài việc không biết kiếm tiền ra, thì cái gì cũng tốt. Việc nhà tất cả đều là hắn làm, đồng thời hắn rất để ý cảm thụ của nàng, cũng rất quan tâm nàng, chỉ là nàng vẫn luôn hận hắn, cho nên không quá để ý những chuyện này. Mãi đến khi hắn đột ngột biến mất, nàng mới phát hiện, nguyên lai hắn sớm đã tiến vào nội tâm của nàng.

Nhân tâm chính là như thế, những thứ ngươi cho răng vô nghĩa, trên thực tế lại có ý nghĩa phi thường.

Quay trở lại tình huống trước mắt, trực giác nữ nhân là tồn tại chí cao vô thượng, Lâm Thiên Tuyết muốn đi nghiệm chứng suy nghĩ của mình.

Rốt cuộc, Lâm Thiên Tuyết một câu cũng không nói, chỉ giương mắt nhìn Lục Thanh chằm chằm.

Lục Thanh đang lái xe bỗng dưng cảm nhận được khí tức sắc bén, hắn nhịn không được ngó qua, lúc này mới phát hiện nữ nhân bên cạnh nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt kia thật đáng sợ. Lục Thanh lạnh cả người, cố tỏ ra lãnh đạm, hắn nói:

- Ngươi nhìn ta làm gì?

- Dừng xe!

Lâm Thiên Tuyết không nói, bỗng dưng mở miệng quát, thanh âm lạnh như băng.

Két

Lục Thanh theo bản năng thắng gấp, hắn chỉ làm ra phản xạ tự nhiên, nhưng Lâm Thiên Tuyết biết trong lòng hắn có quỷ. Hiển nhiên, hắn vẫn như trước đây, rất sợ nàng sinh khí.

-Không được, không thể dừng xe.

Lục Thanh phản ứng lại, nhanh chân đạp ga phóng đi. Quái lạ chính là Lâm Thiên Tuyết không có ngăn cản.

- Ngươi nói cho ta, ngày đó vì sao lại trốn?

- Không có sự đồng ý của ta, ai cho phép ngươi ra ngoài kết hôn, ngươi phải biết chúng ta còn chưa có ly hôn, ngươi chính là một tên phản bội, cặn bã.

- Ngươi còn dám nói không nhận biết ta, nói ta đồ nhà quê, nói ta nghèo kiết hủ lậu, ngươi ăn gan hùm mật báo sao?

Sự tình được chứng thực, Lâm Thiên Tuyết mặt đẹp như phủ lên lớp băng mỏng, miệng nhỏ nhưng âm thanh không nhỏ, trực tiếp mắng lên. Hành vi ban nãy của Lục Thanh để nàng ôm một bụng tức nghẹn. Nàng không nói, bởi vì nàng cảm thấy nên có một cái kết thúc.

Tuy nhiên, khi nàng phát hiện Lục Thanh vẫn như trước kia, vẫn để ý cảm thụ của mình, Lâm Thiên Tuyết trong lòng không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác cực kỳ khó chịu, thế là lửa giận lập tức xông lên đầu, triệt để bộc phát.

- Nói, ngươi vì sao không nói?

Lục Thanh im lặng, trán toát mồ hôi. Thấy hắn không trả lời, Lâm Thiên Tuyết liền tức giận không thôi, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi.

- Xin lỗi!

Lục Thanh trầm mặc thật lâu, cuối cùng mở miệng.

- Xin lỗi? Ngươi thừa nhận ngươi biết ta rồi sao?

- Ta cũng xin lỗi, bởi vì ta không chấp nhận lời xin lỗi của ngươi.

Lâm Thiên Tuyết lạnh lùng nói.

- Ta không muốn ly hôn.

Lục Thanh nói.

Lục Thanh nói một đường, Lâm Thiên Tuyết nghe một nẻo, lập tức giận tím mặt, lấy từ trong túi xách ra một tờ văn kiện, đúng là thư thỏa thuận ly hôn, nàng nói:

- Ký đi!

- Ký cái gì ký?

Lục Thanh biến sắc, trên mặt tràn ngập không hiểu thấu. Hắn vừa mới nói không muốn ly hôn, nàng liền đưa thư thỏa thuận ly hôn bắt hắn ký, cái này cũng quá không nói lý rồi. Càng khiến Lục Thanh đau đầu là, Lâm Thiên Tuyết vậy mà mang theo thứ đồ chơi này bên người.

- Ngươi không muốn cùng thê tử của ngươi ly hôn, như vậy ta cùng ngươi ly hôn, đây chẳng phải hợp ý ngươi?

Lâm Thiên Tuyết mặt không đổi sắc nói.

- Ngươi đừng nói cho ta ngươi muốn chân đạp hai thuyền a? Ngươi nằm mơ.

- Ta cho ngươi biết, giữa hai chúng ta đã kết thúc, ngươi chỉ có thể đi theo thê tử của ngươi, về phần ta ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.

- Hay là ngươi cảm thấy nàng không đủ tốt, muốn quay lại tìm ta. Lục Thanh, không có khả năng, ta không cần loại nam nhân phản bội.

Lục Thanh do dự không ký, Lâm Thiên Tuyết liền xem hắn là đồ cặn bã, vừa lạnh lùng vừa chán ghét nói.

- Ta sau khi rời khỏi nhà, liền tham quân nhập ngũ, vừa hết ba tháng tân binh thì được chuyển ra tiền tuyến.

- Ngươi nói, ta kết hôn bằng cách nào?

Lục Thanh cười khổ, hóa ra là hiểu lầm. Không trách Lâm Thiên Tuyết, bởi vì kết hôn là do chính miệng hắn nói. Nàng nghĩ sai cũng không có gì kỳ quái.

- Ngươi cố ý chọc cười ta?

- Mới bao lâu, hơn ba tháng, vỏn vẹn một trăm ngày, ngươi từ không có gì trở thành thiếu tướng, ngươi là thần a?

- Không dựa vào nữ nhân, cũng là thê tử của ngươi, ngươi làm sao trèo lên lên vị trí này?

- Ngươi ký đi, giải thoát cho ta, cũng giải thoát cho ngươi, ta cam đoan không tiết lộ chuyện ngươi chưa ly hôn đã kết hôn.

- Nếu ngươi không yên tâm, cứ việc gϊếŧ ta diệt khẩu trừ họa về sau, ta sẽ không phản kháng.

Lâm Thiên Tuyết khinh thường nói, cuối cùng lại có chút tự giễu.

Lục Thanh cho xe dừng lại, quay sang nhìn Lâm Thiên Tuyết, trông thấy hai mắt của nàng có chút đỏ, hắn đau lòng, hít một hơi thật sâu, hắn nói:

- Ta vốn không gọi Lục Thanh, tên của ta là Trần Hạo, ta không muốn thay tên đổi họ, nhưng Trần Hạo cái tên này nên biến mất.

- Ta vốn không cha, không mẹ, được người nhặt bên đường, từ nhỏ bị chế giễu, bị cười nhạo, ta không cam lòng, cho nên ta không ngừng cố gắng, ta muốn để những kẻ khinh thường ta phải ngước lên nhìn ta.

- Cuộc sống của ta rất vô vị, không thân nhân, không bằng hữu, bởi vì trong mắt ta tất cả mọi người đều vì lợi ích mà tồn tại.

- Ta chán ghét cái gọi là bằng hữu, càng chán ghét nữ nhân. Ta nhìn qua bằng hữu xảo trá, nhìn qua nữ nhân âm hiểm, nhìn qua nhân sinh ấm lạnh, do đó ta không tin trên đời có cái gọi là tình cảm, tâm của ta, bị ta vĩnh viễn đóng băng.

Lâm Thiên Tuyết ngây người, nàng đúng là không biết Lục Thanh còn có đoạn cố sự. Nàng không có lên tiếng, nàng biết Lục Thanh còn đang tiếp tục.

- Ta thích cô độc, luôn cảm thấy cô độc rất tốt, nhưng một ngày kia cuộc sống của ta phát sinh trọng đại biến cố, kết quả ta gặp được ngươi, Lâm Thiên Tuyết.

- Ban đầu ngươi trong mắt ta cùng những nữ nhân khác không có gì không giống, mặc ngươi xinh đẹp như tiên, nhưng ta không thèm để vào mằt.

Lâm Thiên Tuyết nghe đến đây mặt đep không khỏi đen lại, nàng bây giờ mới biết Lục Thanh căn bản không xem nàng ra gì, bất quá đây là lúc đầu, còn đoạn sau đâu, nàng đột nhiên có nho nhỏ chờ mong.

Quả nhiên.

- Ba năm...!

- Ba năm qua ngươi vì ta chịu rất nhiều ủy khuất, ta hết thảy đều nhìn ở trong mắt. Mỗi ngày ta để ý ngươi một chút, không biết từ khi nào, ta bắt đầu vì ngươi mà cảm thấy đau lòng.

- Thời gian trôi đi, ta đột nhiên phát hiện ngươi đã là cả thế giới của ta, trái tim đóng băng sớm bị ngươi làm tan chảy.

- Sợ, ta thật sợ, sợ phải cùng ngươi ly hôn, thế nên ngày đó ta bỏ trốn.

- Thiên Tuyết, đối với ta, ngươi là đầu tiên, là cuối cùng, là duy nhất, là tất cả, ngươi nói, ta làm sao có thể cùng người khác kết hôn?

Lục Thanh đem nỗi lòng toàn bộ nói ra, ánh mắt tràn ngập chân thành.