Thiên Huyền

Chương 15: Vô Tình Gặp Được

Hơn một ngàn người không mất bao nhiêu thời gian liền tập hợp hoàn tất.

- Tất cả hướng vị trí tập kết xuất phát.

Tên chỉ huy ra lệnh một tiếng, đoàn người bắt đầu rút lui, bất quá cả đám không tiến tới mà đi lùi. Mắt nhìn chằm chằm về nơi ẩn nấp của Lục Thanh lộ ra thập phần cảnh giác.

- Bọn chuột con, chạy đi đâu.

Lục Thanh đã không thể lại đợi, hắn lập tức rời khỏi nơi ẩn thân, chút lực lượng ít ỏi của tiểu kim đan bị hắn thôi phát đến cực hạn, tay hắn cầm trường kiếm, thân hình như quỷ mị vọt về phía địch quân.

Một khi để bọn này thoải mái rút lui, vòng vây phía ngoài làm sao có khả năng chống đỡ, đến lúc đó lại là một đống lớn chiến sĩ hy sinh. Lục Thanh tuyệt đối không để điều tồi tệ xảy ra, thế nên hắn quyết định dốc sức đánh một trận. Không cầu lưu lại địch nhân, chỉ cầu giảm bớt áp lực cho các chiến sĩ.

- Nổ súng.

Trông thấy Lục Thanh lao ra, đám binh sĩ lập tức biến sắc, mấy tên chỉ huy thì quá sợ hãi, vội vàng hô to.

Cọc....cọc...cọc.

Tiếng súng vang lên, đạn như mưa trút nước ồ ạt phóng ra, rất có uy thế cũng rất có khả năng đem Lục Thanh đánh thành cái sàng.

Nhưng không, Lục Thanh liên tục múa kiếm, tốc độ nhanh như vô ảnh, không một viên đạn nào có thể xuyên phá. Hắn vẫn như cũ vọt lên.

Quá nhanh, nhanh đến khủng bố, mấy trăm mét đối với Lục Thanh dường như không phải là khoảng cách, đối phương còn chưa bắn xong một lượt đạn, hắn đã xông đến trước mặt.

Dù sao cũng là Nhân Thể thập trọng cảnh, đã vậy còn dốc hết sức bú sữa mẹ, nếu chạy quá chậm, Lục Thanh làm thế nào còn mặt mũi gặp người.

- A....

Ánh kiếm lóe lên, mấy cái đầu người thẳng tắp bay cao, kèm theo hàng loạt tiếng hét thảm.

Như hổ nhập bầy dê, một kiếm tiếp một kiếm, không có bất kỳ kẻ nào chịu nổi một kích, chạm vào liền chết.

Như ác ma địa ngục, hung tàn, khát máu, gϊếŧ đến địch nhân hãi hùng khϊếp vía.

- Ta không muốn chết...!

- A....cứu mạng...cứu mạng.

Mặc dù đông người, lại được trang bị đến tận răng, nhưng trước một Lục Thanh bật hết hỏa lực, đám người hoàn toàn không nổi lên dù chỉ là một tia ý chí chiến đấu, thay vào đó là hoảng loạn và sợ hãi.

- Ta muốn về nhà!

- Mẹ...ta...muốn mẹ...a...a.

Vô số âm thanh thảm thiết vang lên, vô số tiếng gào khóc kêu cha gọi mẹ, thanh âm tê tâm liệt phế. Hối hận, tất cả đều hối hận tham gia trận chiến này. Nếu lại cho thêm cơ hội, bọn họ tuyệt đối không dám đặt chân đến Tinh Nam nửa bước. Bởi vì ở đây có một ác ma, ác ma đến từ địa ngục.

Nhất đẳng binh vương cao cao tại thượng, U Linh đặc chiến quân hù dọa, cũng dọa chết người. Thế nhưng, vào giờ phút này còn đâu ngày xưa uy phong, trong đầu bọn họ chỉ tồn tại một ý niệm duy nhất đó là thoát ly nơi này.

- Chạy, chạy mau!

Mấy tên chỉ huy lòng đầy kinh hoảng, hô lên một tiếng liền chạy. Đám binh sĩ sớm đã muốn đào vong, mệnh lệnh vừa ra bọn chúng liền như một bầy chó mù thi nhau chạy tán loạn. Bất kể phương hướng, bất kể lộ tuyến có bao xa liền chạy bao xa.

Cái gì báo thù, cái gì phục hận, đời này bọn hắn lại không nghĩ đi vào Tinh Nam, càng không nguyện ý cùng ác ma kia đối mặt.

Rất nhiều người như vắt chân lên cổ, thậm chí quăng cả súng, vứt cả ba lô, hy vọng có thể chạy được nhanh, bọn hắn hận cha mẹ tại sao sinh ra bọn hắn chỉ có hai cái chân, càng hận lão thiên gia tạo ra con chó bốn chân, tạo ra con người hai chân, đây quả thật quá không công bằng. Nếu có bốn chân như chó, bọn hắn có lẽ sẽ chạy nhanh hơn rất nhiều.

- Uy, không được chạy.

Lục Thanh không có ý định truy kích, chỉ đứng một chỗ la to.

- Con mẹ nó, ta chào hỏi tổ tông mười tám đời nhà ngươi.

Không ít người nghe được câu này, liền tức muốn phun máu, có người nhịn không được quay đầu mắng lên. Đối phương muốn gϊếŧ ngươi, không chạy chính là đầu heo.

- Móa nó, đồ con lợn, lão tử nhớ kỹ ngươi.

Một người khác nghiến răng nghiến lợi nói.

- A! Ngươi dám mắng ta con lợn, lại còn ghi hận ta, xem ra để ngươi sống sẽ là tai họa?

Lục Thanh lạnh lùng nói, hắn làm bộ xách kiếm đuổi theo.

- Không, không...đại gia gia, ta là mắng ta, về phần ta nhớ kỹ ngươi, chỉ để lần sau nếu gặp phải ngươi ta lập tức đi vòng.

- Cầu ngươi đừng đuổi theo ta.

Tên kia sợ muốn tè ra quần, vội vàng kêu to, liều mạng mà chạy.



Lục Thanh không tiếp tục lên tiếng, đợi địch nhân chạy hết, hắn liền phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt. Hắn vừa rồi thi triển tuyệt kỹ áp đáy hòm, đầu tiên là bộ pháp có tên Thừa Phong Bộ. Tiếp theo là Kinh Lôi kiếm pháp, cả hai thứ này đều ẩn chứa một tia thiên địa lực lượng, cho nên chẳng những đem lực lượng của hắn rút sạch, còn làm hắn chịu chút nội thương.

Lục Thanh chủ tu phong lôi, hai thứ đã từng là thể chất của hắn, còn được gọi là song thể. Loại thể chất này cực kỳ hiếm gặp, đồng thời là một trong những nguyên nhân khiến Lục Thanh trở nên khác người.

Hai mươi tuổi tu vi Đan Nguyên cửu trọng cảnh, phóng mắt đương thời ai dám ở trước mặt hắn tự xưng hai chữ thiên tài.

Thế nhưng, trận chiến lôi đài năm ấy đã lấy đi của hắn mọi thứ, không phải hắn bất tài, mà đối thủ của hắn quá mạnh, một Thiên Linh nhị trọng cảnh.

Đại nạn không chết, một lần nữa tu luyện, Lục Thanh phát hiện thể chất của hắn không còn là song thể, mà là một loại thể chất thần bí. Thứ này, có thể chưởng phong, có thể chưởng lôi, cũng có thể chưởng âm dương ngũ hành, tóm lại nó chưởng khống hết thảy.

Lục Thanh ban đầu kinh hãi không thôi, nhưng rất nhanh biến thành kinh hỉ, bởi vì hắn biết loại thể chất kia đại biểu cho cái gì, nó đại biểu hắn so trước đó đi được càng xa.

Thể chất thực sự bá đạo, khi giúp võ giả chưởng khống lực lượng thiên địa, không nói di thiên hoán nhật, nhưng một chưởng vỗ nát một ngọn núi không phải nói chơi.

Có điều, muốn kích hoạt thể chất, tu vi ít nhất cần đạt tới Đan Nguyên lục trọng cảnh. Lục Thanh một Nhân Thể cảnh nho nhỏ dám cưỡng ép thi triển, không chết xem như đã rất lợi hại.

Cũng bởi vì hắn từng chưởng khống qua cỗ lực lượng này, cộng thêm cảnh giới hiện tại của hắn thuộc dạng vô tiền khoáng hậu, hắn mới có thể lợi dụng một tia khe hở để thi triển. Tuy nhiên chỉ một tia cũng đủ khiến hắn thụ thương, nếu lại thêm một chút, mạng của hắn liền xong.

- Các ngươi đợi đó cho ta, nhất định có một ngày ta bắt các ngươi trả cả vốn lẫn lời.

Lục Thanh ngước mặt nhìn lên không trung, hai mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo.

Qua một lát Lục Thanh xoay người tập tễnh rời đi, không bao lâu xa xa liền truyền đến tiếng súng. Lục Thanh khẽ nhếch miệng, hắn đương nhiên biết chuyện gì xảy ra. Chỉ là dựa vào binh sĩ phổ thông muốn lưu lại đám người kia là cỡ nào hoang đường.

Bọn chúng mặc dù là một đám tàn binh bại tướng, nhưng U Linh đặc chiến quân danh xưng vẫn còn đó, muốn diệt nói dễ hơn làm.

Trở lại sư đoàn, đổi một bộ thường phục, Lục Thanh lái xe Jeep tiến về khu huấn luyện. Mười vạn thiên tài tề tụ, tràng cảnh sao mà to lớn, Lục Thanh cũng muốn xem xem, cái gọi là người giỏi nhất rốt cuộc giỏi đến mức nào.

- Con mẹ nó!

Lục Thanh lái xe đến cổng, hắn đột nhiên thắng cái két, đầu chúi về phía trước, suýt chút đập vào tay lái. Con mắt của hắn mở to hết cỡ nhìn về phía một nhóm nữ hài tử không biết từ đâu xuất hiện, hơn nữa giống như đang chờ người.

Lục Thanh không để ý những người khác, ánh mắt của hắn khóa chặt một người trong đó. Nữ nhân này rất xinh đẹp, xưng tuyệt thế mỹ nữ cũng không đủ.

- Nàng làm sao biết ta ở chỗ này?

Lục Thanh cảm thấy lạnh sống lưng, trán đổ mồ hôi. Nữ nhân kia không phải ai xa lạ, nàng chính là Lâm Thiên Tuyết. Nhìn thấy nàng Lục Thanh trong lòng run lên, một cảm giác sợ hãi lan tỏa toàn thân.