Thiên Huyền

Chương 14: Tổn Thất Thảm Trọng

Ầm

Lựu đạn bay vυ't qua không trung, rơi xuống trước mặt hai tên binh sĩ, bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì ầm một tiếng, cả người trực tiếp bị nổ bay. Lực đạo, góc độ, thời gian, tất cả dường như được tính toán một cách hoàn mỹ nhất.

- Ăn thêm một quả.

- Lại thêm một quả

Lục Thanh lầm bầm lầu bầu, liên tục xoay gương, một khi bị hắn soi trúng, địch nhân chắc chắn sẽ bị hắn quăng cho một trái lựu đạn, từ chết đến bị thương, thê thảm không chịu nỗi.

- Móa nó, đây là quái vật gì?

- Mau lùi lại, giữ khoảng cách an toàn.

Một tên chỉ huy gầm thét. Địch nhân ném lựu đạn phi thường tinh chuẩn, khiến bọn hắn không ngừng tổn thất. Hắn theo Tá Trùng Sinh tung hoành qua vô số trận chiến, gặp không biết bao nhiêu đối thủ khó chơi, nhưng biếи ŧɦái như này còn là đầu tiên gặp phải. Quá đáng sợ.

Nên biết lữ đoàn U Linh toàn bộ binh sĩ đều là nhất đẳng binh vương, võ nghệ cao cường, thân pháp pháp trác tuyệt.

Lựu đạn bình thường không kịp nổ, đã bị bọn họ ném trở lại. Còn ở đây vừa rơi xuống liền nổ, căn bản không cho bất kỳ cơ hội phản ứng nào. Đã vậy điểm rơi giống như được lập trình sẵn, đều rơi trước mặt, cái này chính là tuyệt sát.

- Lùi lại đi, xa một chút.

- Bắn tỉa nhắm chuẩn mục tiêu, sẵn sàng tiêu diệt.

Một tên chỉ huy khác hô hào. Không người biết được địch nhân còn bao nhiêu lựu đạn để ném, cho nên tốt nhất cách xa hắn một chút, chỉ cần thoát khỏi phạm vi ném của hắn coi như tạm an toàn.

- Uy, các ngươi đám chuột con, làm sao bỏ chạy rồi?

Lục Thanh rống lên, âm thanh rất to, rất nhiều người nghe mà tức muốn sùi bọt mép.

- Cái đồ em gái ngươi, không chạy ở lại để ngươi ném chết sao? Ngươi có giỏi ló đầu lên, ta cam đoan đánh ra một cái động.

Tên chỉ huy nhịn không được chửi ầm lên, nội tâm của hắn vô cùng uất ức. Địch nhân chỉ có một người, thế nhưng lại là nhân vật khủng bố, trước chém lữ đoàn trưởng, sau diệt U Linh tứ sát, cuối cùng đánh cho cả lữ đoàn tan tác, chết thì chết thương thì thương, tổn thất vượt quá bảy trăm người. Cùng địch nhân như vậy giao thủ, muốn không uất ức cũng khó.

- Tốt, ta để ngươi đánh ra cái động, chỉ là không biết ngươi có bản lĩnh đó hay không.

Lục Thanh nói, dứt lời hắn liền nhảy ra khỏi nơi ẩn nấp, người lộn vòng trên đất. Trên tay xách một khẩu súng ngắm, không chút do dự hướng tên chỉ huy bóp cò.

Địch nhân cơ hồ vượt ra ngoài phạm vi ba trăm mét, khoảng cách này đối Lục Thanh mà nói gần như đã thoát ly khỏi tầm sát thương của súng tiểu liên, uy hϊếp duy nhất chính là súng máy lẫn súng bắn tỉa. Lục Thanh tự tin hắn có thể né đạn, do đó hắn mới chủ động chạy khỏi khu an toàn.

Ầm

Tiếng súng vang lên, tên chỉ huy hoảng hồn tránh sang một bên, bất quá xui làm sao phương hướng thoát thân của hắn vừa hay trùng khớp hướng đi của đạn, kết quả trên trán hắn đột nhiên nhiều ra một lỗ máu. Hai mắt trợn trừng chết không kịp ngáp.

Ầm

Ầm

Ầm

...

Gần như ngay khi Lục Thanh bóp cò, đối phương cũng nổ súng. Mấy chục tiếng súng đồng loạt vang lên, dưới tình huống này Lục Thanh chắc chắn phải chết. Có điều đó là người khác nghĩ.

Dựa vào tốc độ cùng cảm quan cực mạnh, Lục Thanh liên tục tránh đi, đồng thời nổ súng đáp trả.

Ầm

Ầm

Ầm

...

Một tiếng tiếp một tiếng, âm thanh vang lên liên miên không dứt. Song phương rơi vào ác chiến.

Địch nhân dù sao cũng được gắn mác võ đạo đại sư, thế nên có rất nhiều lần thoát chết trong gang tấc, Lục Thanh lợi hại, cũng khó lòng làm được bách phát bách trúng.

Sau hơn một giờ giao tranh, Lục Thanh hạ gục hơn hai mươi tay bắn tỉa cùng sáu mươi tên súng máy. Cư nhiên chính hắn cũng trúng mười phát đạn.

Không thể không nói, đám người này bản lĩnh cầm đao chẳng ra làm sao, kỹ năng cầm súng thì lại bất phàm. Đó còn chưa kể bọn chúng không chỗ nào không có, từ bốn phương tám hướng. Đối diện tình thế bất lợi, Lục Thanh chỉ trúng có mười phát đã là phi thường lợi hại.

Tuy nhiên, Lục Thanh nếu đã dám chạy ra đấu súng, làm sao không tính đến khả năng bị ăn đạn. Chẳng qua, hắn mặc dù không có mình đồng da sắt, nhưng năng lực phòng ngự không phải chỉ để trưng cho đẹp.

Khoảng cách đủ xa, lại dựa vào phòng ngự cường đại, viên đạn muốn xâm nhập vào cơ thể của hắn, sao mà khó, nhiều nhất chỉ để lại một vết thương không quá sâu. Loại thương thế này tính không có gì uy hϊếp, chẳng qua máu chảy có hơi nhiều, nếu cứ kéo dài hậu quả ra sao liền khó mà nói.

Lục Thanh tất nhiên nhìn ra vấn đề, thế nên hắn nhanh chóng ẩn nấp. Dự định xử lý tốt thương thế lại đến quần nhau thêm vài hiệp. Tay bắn tỉa đã bị hắn diệt kha khá, chỉ có súng máy hơi phiền phức, khi cứ chết lại thay. Nhưng hắn tin tưởng đối phương sớm muộn cũng bị ép chạy. Đến lúc đó vòng vây đang chờ bên ngoài liền có đất dụng võ.

- Kẻ này chắc chắn là mục tiêu của chúng ta lần này.

- Hắn quá mạnh, đại đội Phi Ưng bị hắn diệt không gì là lạ.

- Móa nó, tình báo chính là đám ăn hại, nếu chính xác hơn chúng ta không bị thiệt lớn như thế, đại nhân cùng U Linh tứ sát cũng không chết.

- Chuyện đã qua nói nhiều không ý nghĩa, tìm cách diệt đi hắn mới là việc nên làm.

- Diệt, làm thế nào diệt, tiếp cận hắn sao, ngươi có gan lại gần hai trăm mét.

Lục Thanh vừa trốn, còn lại mấy tên chỉ huy lập tức tụ hợp lại. Trên mặt ngụy trang không nhìn ra biểu cảm, nhưng ánh mắt không giấu được kiêng kỵ.

- Trời sắp tối, theo ý ta rút lui đi.

Một tên chỉ huy trầm mặc, sau đó nói. Trời sáng còn không làm gì được địch nhân, đêm xuống với thân thủ của đối phương đám người chết chắc.

- Khốn kiếp!

Một người khác nửa quỳ nện quyền xuống mặt đất, tròng mắt tràn ngập lửa giận. Lữ đoàn U Linh từ khi ra đời, trải qua trăm ngàn trận chiến, chưa một lần biết cái gọi là lui binh, hiện tại lại bị một người ép cho không thể không rút. Đây là thiên đại sỉ nhục.

Những người khác, hai nắm tay siết chặt trán nỗi gân xanh, phẫn nộ đến cực điểm, hận không thể đem tên kia chặt thành trăm mảnh, hận không thể liều chết đánh một trận. Thế nhưng chẳng ai là kẻ ngu, địch nhân đáng sợ vượt quá sức tưởng tưởng, lao lên chính là không công bỏ mạng.

- Giữ được núi xanh lo gì không củi đốt, sỉ nhục hôm nay, chúng ta nhất định trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần.

- Triệu tập binh sĩ, rút.

Một tên xem chừng có cấp bậc khá cao, trầm giọng, ngữ khí thập phần lạnh lẽo. Trận chiến này bọn hắn thua, tuy nhiên núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, không sợ không có ngày phục hận.

Lục Thanh thương thế không nặng, chủ yếu là cầm máu. Thấy không sai biệt lắm hắn liền lấy gương ra soi.

- Ngu xuẩn!

Tuy khoảng cách có hơi xa, nhưng vẫn trông thấy binh sĩ bốn phía đang tụ về một chỗ, trước tình huống đột phát, Lục Thanh không khỏi cười lạnh.

Tạo thế bao vây, còn có khả năng gây khó dễ cho hắn, khi hướng tấn công đến từ khắp nơi. Lúc này tụ lại, đồng nghĩa chỉ có thể tấn công chính diện. Mà Lục Thanh rất nguyện ý bọn chúng làm như thế, bởi vì hắn sẽ chẳng phải lo trước lo sau, chỉ cần ngăn chặn chính diện liền đủ.

Đừng nói một lữ đoàn, dù cả sư đoàn hắn cũng tự tin chặn đứng mọi loại công kích.

Đợi, Lục Thanh lặng im chờ đợi, đợi địch nhân hội quân hoàn tất, thời gian vừa đến hắn lập tức xuất kích. Từ nay lại không U Linh.