Thiên Huyền

Chương 6: Thanh Danh Vang Dội

Trải qua một ngày giao tranh ác liệt, quân đội Tinh Nam bị đẩy lùi hơn mười km, toàn bộ tuyến phòng thủ bị xuyên phá, khoảng ba mươi vạn binh sĩ thương vong, thiệt hại nặng nề.

Trước tình hình nguy cấp, tổng bộ lập tức triệu tập một cuộc họp khẩn. Trong phòng họp đều là tướng soái hùng bá một phương, nhưng mà giờ phút này sắc mặt ai nấy đều hết sức khó coi. Việc liên quan đến an nguy quốc gia không cho phép xuất hiện sai lầm. Chẳng qua thế địch quá hung mãnh, không ai đưa ra được kế sách tốt, duy chỉ còn cách tử thủ.

- Báo!

Bầu không khí âm trầm đến nghẹt thở, một sĩ quan liên lạc đột nhiên chạy vào.

- Có chuyện gì?

Ngồi ở thủ tọa đại tướng Đặng Quang Hùng, nhăn mặt nói, các tướng lĩnh biểu tình trầm xuống, lại một tin tức xấu.

- Báo cáo đại tướng, căn cứ tin tức từ tiền tuyến truyền về, tại điểm cao 268, một tiểu đoàn quân ta đã diệt gọn một sư đoàn địch.

Sĩ quan liên lạc dõng dạc hô to, thanh âm run rẩy kèm theo kích động cùng khó có thể tin.

- Ăn nói hàm hồ!

Đặng Quang Hùng vỗ bàn quát, sắc mặt phát lạnh. Một tiểu đoàn mới bao nhiêu người, một sư đoàn lại bao nhiêu người. Quân số chênh lệch gấp hai mươi lần. Song phương cơ bản không cùng một cấp bậc, tiểu doàn diệt sư đoàn, nói mơ giữa ban ngày.

Toàn bộ phòng họp các tướng lĩnh đều tràn ngập lửa giận, tiền tuyến nguy nan, còn dám mở trò đùa, đây là muốn chết.

- Báo cáo đại tướng, tin tức vô cùng chính xác, ở đây có video.

Bị một đám tướng soái nhìn chằm, áp lực như núi khiến sĩ quan liên lạc trán đổ mồ hôi, bất quá hắn tuyệt không kinh hoảng, nói dứt lời liền lấy ra một máy tính bảng đưa lên.

Đặng Quang Hùng nhíu mày, nhận lấy máy tính, nhìn thấy một cái video đang ở chế độ chờ, hắn liền ấn mở khóa.

Ngay lập tức vô số tiếng súng pháo từ video truyền ra, trong video một thân ảnh tay múa trường kiếm, xông về phía trận địa quân địch. Một đường lao nhanh, kiếm ảnh tung hoành, thân như quỷ mị, không ngừng thu gặt tính mạng. Không ai biết hắn thế nào ra tay, chỉ biết hắn mỗi lần lướt qua, liền chạy xa vài chục mét, đồng thời mấy chục địch quân té ngã xuống đất.

Đặng Quang Hùng trợn mắt há mồm chấn kinh đến tột đỉnh, cuối cùng hai tay không khống chế được run rẩy, cả người rơi vào ngây ngốc, đầu óc như dời sông lấp biển.

- Đại tướng!

Một vị thống lĩnh cảm giác không đúng vội vàng mở miệng.

- Các ngươi tự xem đi!

Đặng Quang Hùng đẩy máy tính về phía một viên thượng tướng, những người khác nhịn không nổi hiếu kỳ vây lại xem.

Sau một lát cả căn phòng lặng ngắt như tờ, yên tĩnh, yên tĩnh như chết. Bọn hắn không muốn tin, nhưng lại không thể không tin, khi hình ảnh vô cùng chân thực. Một tiểu đoàn diệt một sư đoàn, nghe sao mà quá đáng, rõ ràng chỉ có một người mà thôi.

- Thế nào?

Đặng Quang Hùng cố nén lại khϊếp sợ nói.

- Báu vật, siêu cấp báu vật.

Chúng tướng lĩnh hít sâu một hơi, trăm miệng một lời. Bọn họ không biết dùng từ gì để mô tả sự đáng sợ của người kia, bọn họ chỉ biết hắn là báu vật quốc gia, là nhân tố có khả năng xoay chuyển cục diện.

- Hắn gọi là gì?

Đặng Quang Hùng nhìn về phía sĩ quan liên lạc nói.

- Báo cáo đại tướng, hắn gọi Lục Thanh, quân hàm thượng sĩ, trung đội trưởng trung đội 3, đại đội 6, tiểu đoàn độc lập, sư đoàn 306, trực thuộc quân khu 5.

Sĩ quan liên lạc nói.

- Lập tức truyền lệnh, Lục Thanh gϊếŧ địch có công, phong hàm trung úy, chức vị đại đội trưởng.

Đặng Quang Hùng không chút do dự tuyên bố. Sĩ quan liên lạc làm một cái lễ binh liền rời đi.

- Đại tướng, ngươi cũng quá keo kiệt đi.

Thượng Tướng Lê Bá Tình, có chút không phục mở miệng. Hắn là quân khu trưởng quân khu 5, đồng nghĩa Lục Thanh chính là lính của hắn. Hắn thấy Lục Thanh là nhân tài, đổi lại là hắn hắn trực tiếp phong làm đại tá, dẫn binh một trung đoàn. Trung úy, thật sự quá bèo.

- Ha ha, đồng chí Lê Bá Tình, ta biết ngươi xót lính của ngươi, thế nhưng nhân tài trước sau gì cũng sẽ tỏa sáng.

- Đột nhiên vượt liền mấy cấp ngươi không sợ hắn tự mãn sao?

Đặng Quang Hùng cười to. Hắn tin Lục Thanh nếu cứ tiếp tục như thế, phong hàm đại tướng cũng không phải không có khả năng, tuy nhiên nhân tài cần phải trải qua ma luyện, chứ không phải một bước phong quang.

Lê Bá Tình á khẩu không trả lời được, sau đó đám người họp bàn một chút rồi ai về nhà nấy, bọn họ nhất định phải mang tin tức một tiểu đoàn diệt một sư đoàn truyền đi, một là để cổ vũ tam quân, hai là trấn an dân tâm.

Tin tức rất nhanh được truyền ra, ngay lập tức nhấc lên sóng to gió lớn, chỉ là không ai tin loại trò đùa nhảm nhí này. Về phần đoạn video, tất nhiên không thể công bố, khi đây hồ sơ tuyệt mật.

Ngoại giới xôn xao, không ảnh hưởng đến Lục Thanh xíu nào. Trận chiến kia mặc dù đánh cho vô cùng xinh đẹp, nhưng năng lượng tiểu kim đan cũng vì thế mà tiêu hao sạch sẽ, muốn khôi phục cần tốn không ít công phu. Khổ nỗi chiến trường ác liệt, Lục Thanh làm gì có thời gian tu luyện.

Ngày hôm nay hắn nhân lúc rảnh rỗi muốn tu luyện một chút, nhưng có một vị đại nhân vật muốn triệu kiến hắn, đi tới nơi mới biết đó là sư đoàn trưởng Lý Văn Nam.

- Lục Thanh đúng không?

Sư đoàn trưởng Lý Văn Nam, quân hàm thiếu tướng, khí vũ hiên ngang oai vệ bất phàm, trông thấy Lục Thanh hắn liền mĩm cười. Càng xem càng thích, bởi hắn cũng nhìn qua đoạn video kia.

- Lục Thanh, trung đội trưởng trung đội 3, đại đội 6, tiểu đoàn độc lập, gặp qua sư đoàn trưởng.

Lục Thanh đưa tay làm quân lễ. Quân đội kỷ luật nghiêm minh, dù Lục Thanh tài cao gan lớn cũng không thể không nhìn.

- Tốt! Tổng bộ có lệnh, phong ngươi làm đại đội trưởng, hàm thiếu úy, đây là đại tướng trực tiếp sắc phong, ngươi đúng là đủ mặt mũi.

Lý Văn Nam hô một tiếng tốt, kế đến nghiêm túc nói, dứt lời liền đưa cho Lục Thanh hai bộ quân phục và mấy viên quân hàm.

- Lục Thanh nhất định không phụ lòng đại tướng và sư đoàn trưởng.

Lục Thanh hai tay tiếp nhận đồ vật, nội tâm có chút vui vẻ. Mặc dù thăng chức không nhiều, nhưng đầy đủ cao hứng.

- Được rồi, ta chờ tin tức tốt của ngươi.

Lý Vân Nam cười nói, định rời đi. Hắn đến chủ yếu muốn nhìn xem Lục Thanh, hiện tại nên đi, chiến sự căng thẳng không tiện ở lâu.

- Sư đoàn trưởng, ta đột nhiên nghĩ thành lập một đại đội đặc biệt, chuyên đánh vào hậu phương quân địch.

Lục Thanh bỗng dưng mở miệng.

Lý Vân Nam dừng bước mắt nhìn Lục Thanh, nghĩ đến đoạn video kia hai mắt không khỏi sáng lên. Đúng a, Lục Thanh một thân bản lĩnh như thần, nếu để hắn dẫn binh đánh thẳng vào hậu phương, quân địch chắc chắn không chịu nổi.

- Thành lập, làm sao thành lập?

Lý Vân Nam vội hỏi.

- Ta muốn từ trong sư đoàn lựa chọn ra những người giỏi nhất, sau đó tự thân ta sẽ huấn luyện bọn họ.

Lục Thanh không nhanh không chậm nói.

- Không, ta sẽ hướng phía trên đề nghị thông báo toàn quân, sư đoàn quá nhỏ không đủ nhân tài.

Lý Vân Nam nói. Theo hắn thấy Lục Thanh lợi hại như vậy, huấn luyện ra binh chắc chắn không tầm thường. Cho nên tuyển quân không thể chỉ giới hạn trong một sư đoàn.

- Vậy thì cứ theo ý sư đoàn trưởng.

Lục Thanh vui vẻ nói. Tuyển chọn toàn quân, hắn cầu còn không được.

Nghe tin Lục Thanh muốn tìm nhân tài để thành lập đại đội đặc biệt, chúng tướng lĩnh như phát cuồng lập tức truyền lệnh tam quân.

Mấy ngày kế tiếp, trong khi chờ đợi tuyển quân, Lục Thanh cũng không nhàn rỗi, hắn mang theo đại đội đánh hết trận này qua trận khác. Không chỉ võ nghệ siêu tuyệt, khả năng bày binh bố trận của hắn cũng vô cùng đáng sợ.

Đại đội vỏn vẹn ba người, nhưng lại liên tục chặn đánh cấp trung đoàn mấy ngàn người, thậm chí đẩy lùi một sư đoàn, khiến đối phương tổn thất thảm trọng.

Mỗi trận đều là những chiến thắng khó tin, thế nên chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thanh danh của hắn đã vang vọng toàn quân. Tên tuổi của hắn thuộc hàng tuyệt mật, do đó không người biết hắn là ai, chỉ biết hắn đánh đâu thắng đó.

Tam quân đại chấn, sĩ khí tăng cao, bước tiến quân địch dần chậm lại. Đối phương vẫn rất mạnh, nhưng không còn quét ngang vô địch như ngày đầu.

Chiến sự diễn ra ngày càng ác liệt, Lục Thanh tựa như một đốm lửa nhỏ thổi bùng ý chí chiến đấu. Quân liên minh, tất nhiên không cho phép điều đó xảy ra, cho nên một âm mưu tuyệt sát chuẩn bị hàng lâm.