Thiên Huyền

Chương 5: Chiến Khởi

Lục Thanh không từ mà biệt, kỳ hạn hôn ước cũng vì sự vắng mặt của hắn mà tạm gác lại.

Hắn rời đi ngày đầu tiên, Lâm Thiên Tuyết cảm thấy sinh hoạt hết sức thoải mái.

Hắn rời đi ngày thứ mười, Lâm Thiên Tuyết bắt đầu cảm thấy trống vắng, đêm đêm mất ngủ, trong thâm tâm mắng cái cẩu huyết lâm đầu, nàng mắng hắn là đồ cặn bã nam, chắc chắn ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, không biết đường quay về.

Hắn rời đi ngày thứ mười lăm, nàng cả ngày thất thần, trong đầu tất cả đều là thân ảnh của hắn. Nàng bắt đầu hoảng sợ, sợ không còn gặp lại hắn.

Ngày thứ hai mươi không có hắn, nàng gầy đi nhiều, ăn không đủ no, ngủ không ngon giấc, đến lúc này nàng mới phát hiện, nguyên lai trong bất tri bất giác hắn đã bước vào thế giới của nàng, chỉ là hận ý quá sâu khiến nàng bỏ qua sự tồn tại của hắn.

Hắn biến mất một tháng, nàng chịu không nổi, nhắn tin cho hắn.

- Chết tiệt Lục Thanh, ngươi có trở về hay không?

- Ngươi mau trở về cho ta, ta không cùng ngươi ly hôn.

Hắn rời đi hai tháng, tin nhắn đã vô cùng nhiều.

- Hỗn đản Lục Thanh, ngươi ở đâu?

- Ngươi mau trở về, ngươi không trở về ta liền khởi tố ly hôn đơn phương.

Ba tháng trôi qua, Lâm Thiên Tuyết đã gần như phát điên.

- Lục Thanh, ta đi lấy người khác, ngươi đừng hối hận.

- Lục Thanh, ta hận ngươi, chán ghét ngươi, ngươi không cần trở về, ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi cút cho ta.

Kể từ đó nàng không nhắn thêm bất kỳ tin nhắn nào nữa.

...

Lam cầu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mảnh thiên địa này hết thảy có thất hải và thập cửu châu.

Tinh Nam là quốc gia nằm trên địa phận Đông Châu, tổng diện tích lãnh thổ đứng thứ năm toàn cầu, dân số đạt mức hai tỷ người, xếp thứ ba thế giới.

Đất rộng người đông, kinh tế phát triển mạnh, Tinh Nam dần nằm trong tầm ngắm của các quốc gia đến từ Tây Châu và Nam Châu.

Mưu sự thật lâu, một ngày này chiến sự rốt cuộc bộc phát.

Bên phòng thủ Tinh Nam. Quân tham chiến ba ngàn vạn, quân dự bị, sáu ngàn vạn. Vũ khí các loại nhiều vô số kể.

Phe xâm lược bao gồm liên quân mười tám nước, số quân tham chiến ba trăm triệu, vũ khí các loại so Tinh Nam cao gấp mười lần.

Một trận chiến không cân sức, nhưng chắc chắn vô cùng khốc liệt. Tin tức truyền về, khiến người dân khắp cả nước không khỏi lo lắng bất an.

Sau khi rải qua ba tháng huấn luyện, bởi vì biểu hiện cực kỳ xuất sắc, Lục Thanh được cấp trên đặc cách bổ nhiệm chức trung đội trưởng, dẫn binh ba mươi người, nhận mệnh lệnh trực tiếp tham chiến.

Liên quân chia binh hai đường, đường bộ và đường thủy, trên không có máy bay chiến đấu hỗ trợ. Mục tiêu tấn công trên bộ trải dài toàn tuyến biên giới phía bắc.

Đại quân áp cảnh, trung đội Lục Thanh trực thuộc sư đoàn 306, phụ trách trấn giữ hai mươi km đường biên giới.

Tám giờ sáng, xa xa quân dịch bắt đầu xuất hiện, xe tăng, xe bọc thép đi đầu, phía sau người đông như kiến, ít nhất hai vạn người. Trên không máy bay gầm rú liên tục.

Tên lửa vào trận, pháo binh sẵn sàng.

Ầm

Ầm

Ầm

...

Hàng loạt đại pháo thi nhau bắn về phía quân liên minh, phát ra thanh âm đinh tai nhức óc, quân liên minh ngay lập tức bị đánh cho trận hình rối loạn, xe tăng bốc cháy ngút trời.

Ầm

Ầm

Ầm

...

Chịu ba loạt loạt pháo kích, quân liên minh bắt đầu đáp trả, mưa đạn trút xống, bụi đất tung bay, dần dà có binh sĩ hy sinh, càng ngày càng nhiều, quân đội Tinh Nam may mắn có công sự che chắn, cho nên tổn thất không quá lớn. Ngược lại quân liên minh ỷ vào quân số lầm lũi tiến lên, do đó chết như rạ.

- Quân địch sắp tiến vào tầm bắn, tất cả sẫn sàng chiến đấu.

- Bắn!

Người trước ngã xuống, người sau tiến lên, quân liên minh kiên trì áp sát, cuối cùng lọt vào tầm ngắm của súng tiểu liên.

Như một lẽ tất nhiên, song phương tạm ngừng pháo kích, thay vào đó đối đầu bằng các loại súng cầm tay và xe tăng.

Lục Thanh hai tay cầm hai khẩu súng lục, tốc độ nổ súng siêu việt người thường, quan trọng hơn một phát một mạng, đại đa số đều là chỉ huy, phải nói là phi thường lợi hại. Tuy nhiên, một mình hắn cho dù gϊếŧ được nhanh, gϊếŧ được nhiều, trên chiến trường cũng chỉ như muối bỏ biển.

Đối phương quá đông, hỏa lực cực mạnh, bên phía Lục Thanh không ngừng có chiến sĩ ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ đại địa.

- Không được, phải tìm cách phá cục.

Mắt thấy trận địa sắp thất thủ, chiến sĩ liên tục hy sinh, trung đội ba mươi người, mười chết, bảy thương, Lục Thanh tức đỏ cả mắt.

- Các huynh đệ, yểm trợ cho ta!

Lục Thanh không biết từ chỗ nào lấy ra một thanh kiếm, hắn quát to một tiếng rồi xông ra khỏi trận địa.

- Trung đột trưởng!

- Trung đội trưởng!

...

Mười ba chiến sĩ bị Lục Thanh làm cho giật cả mình, đồng thanh hét lên, kế đến điên cuồng xả đạn.

- Lục Thanh, con mẹ nó, ngươi làm gì?

- Trở về, nhanh trở về!

Đại đội trưởng Hà Thần Quang oang oang kêu to, hắn bị Lục Thanh làm cho tức điên. Trong chiến đấu lao ra trận địa là tối kỵ, nói cho chính xác là tìm chết.

Lục Thanh hoàn toàn không để ý, trường kiếm trên tay biến thành hư ảnh, tạo nên bức tường ngăn trở mưa bom bão đạn, hai chân phi nước đại mạnh mẽ xông về trước.

- Yểm trợ, toàn lực yểm trợ!

- Nhanh!

- Nhanh!

- Nhanh!

....

Chứng kiến Lục Thanh dùng kiếm đỡ đạn, tiểu đoàn trưởng Trần Hải Dương, khϊếp sợ muốn lòi con mắt, một giây sau hắn như phát cuồng, liên tục hò hét.

Các chiến sĩ nghe tiểu đoàn trưởng la làng, thuận theo chỉ tay lập tức hít vào khí lạnh, sau đó đạn như không cần tiền bắn ra. Bọn họ hiểu được chỉ cần Lục Thanh thành công nhập trận địa quân địch, thế trận rất có khả năng nghịch chuyển.

- Tập trung hỏa lực diệt kẻ này.

- Gϊếŧ hắn, nhất định phải gϊếŧ hắn.

Tướng lĩnh bên phía quân liên minh phát hoảng, dùng kiếm đỡ đạn, mẹ nó còn là người sao.

- Bọn chuột nhắt, đi chết đi!

Hỏa lực càng lúc càng dày đặc, nhưng Lục Thanh giống như không cần mạng, một đường xông tới. Rốt cuộc hắn nhảy vào trận địa, không chút do dự triển khai gϊếŧ chóc.

Lục Thanh hóa thân thành ác ma, máu tươi ba thước thế không thể đỡ. Trong khi đó quân liên minh sợ ngộ thương đồng đội, không dám loạn bắn.

- Không cần sợ ngộ thương, dồn hỏa lực gϊếŧ hắn.

Tên tướng lĩnh, trông thấy quân mình do dự, lập tức hạ mệnh lệnh.

- Toàn lực yểm trợ!

- Pháo binh đâu, pháo kích xung quanh trận địa địch, đè chết bọn oắt con này cho ta.

- Xe tăng xung phong, nhanh!

Lục Thanh nhập trận, quấy cho quân địch rối loạn, Trần Hải Dương hưng phấn kêu to.

- Con mẹ nó, đó là ai, đáng sợ như vậy?

Các chiến sĩ vừa nã đạn vừa kinh hãi, Lục Thanh quá khủng bố, một người một kiếm tung hoành vạn quân, quả thật không phải người.

Đối phương không còn sợ ném chuột vỡ bình, Lục Thanh áp lực cấp tốc bạo tăng. Mình đồng da sắt, cảnh giới này sao mà xa vời, ý niệm nhất chuyển Lục Thanh nhanh chóng thúc dục tiểu kim đan, hình thành một vòng chân khí hộ thể.

Chân khí kích phát, áp lực đại giảm, Lục Thanh lại triển khai một vòng đồ sát.

Tiếng hét thảm liên tục vang lên, Lục Thanh như vào chỗ không người, gϊếŧ đến hoa rơi nước chảy.

Một trăm người....một ngàn người...một vạn người, Lục Thanh quá nhanh, tựa như quỷ ảnh, chưa đến nửa canh giờ hai vạn quân gần như tan tác. Tên tướng lĩnh kia cũng bị một kiếm bêu đầu.

- Rút, mau rút!

Không biết là ai hô lên, quân liên minh như ong vỡ tổ, ba chân bốn cẳng điên cuồng chạy trốn, quá kinh khủng, Lục Thanh trong mắt bọn họ chính là tử thần.

- Muốn chạy!

Lục Thanh nhe răng cười gằn, xách kiếm đuổi theo. Trần Hải Dương làm sao có thể trơ mắt nhìn, tức tốc xua quân truy sát.

Nửa canh giờ sau, Lục Thanh chống kiếm quỳ trên đất toàn thân đều là máu, bốn phía xung quanh thây phơi khắp đồng, hơn hai vạn quân liên minh, một tên cũng chạy không thoát, toàn diệt.