Hề Mạn cảm thấy có chút buồn cười.
"Lộ Yên Nhiên, tốt xấu gì cũng là người trưởng thành, đừng làm mấy trò hề trẻ con kia, thực sự rất mất thân phận. Cô nói những lời như vậy trước mặt Tịch Dao, không phải là hy vọng thông qua em ấy để truyền lời nói đến bên tai Thẩm Ôn sao?"
Cô lấy từ trong túi ra một tấm danh thϊếp công việc của Thẩm Ôn, chỉ vào số điện thoại phía trên, "Đề nghị cô trực tiếp gọi cho thư ký của anh ấy, tốc độ truyền lời nhanh hơn. Đương nhiên, có thể để Thẩm Ôn nghe hay không, phải xem thư ký Lý có cho cô mặt mũi này hay không."
Không để ý tới biểu tình nghẹn lời của Lộ Yên Nhiên, Hề Mạn nhét danh thϊếp vào trong ngực cô ta, lôi kéo Thẩm Tịch Dao rời đi.
Vào tiệm bánh ngọt gần đó, cả người Thẩm Tịch Dao còn có chút chưa lấy lại tinh thần: "Cho nên, nữ sinh Giản Chước Bạch theo đuổi hai năm trước kia, là chị?
Giọng nói của cô quá lớn, Hề Mạn vội che miệng cô: "Không có khoa trương như vậy, đã là chuyện rất nhiều năm trước, em đừng nói lung tung."
Thẩm Tịch Dao lấy tay cô ra, giơ ngón tay cái lên, vạn phần khâm phục: "Chị Mạn Mạn, định lực của chị thật mạnh!"
Khuôn mặt của Giản Chước Bạch kia, anh ngoắc ngoắc ngón tay đã có bao nhiêu nữ sinh nhào tới, Hề Mạn cư nhiên được theo đuổi hai năm cũng không động tâm.
Thẩm Tịch Dao cảm thấy đây đã không phải là chuyện có định lực đơn giản như vậy.
Hề Mạn nhìn thực đơn, chọn bánh ngọt anh Ba yêu thích, đưa thực đơn cho Thẩm Tịch Dao: "Khi đó chỉ muốn thi đại học, còn chưa nghĩ đến chuyện tình cảm."
Thẩm Tịch Dao tùy tiện chọn một loại đồ ngọt, chờ nhân viên phục vụ vừa đi, cô cảm khái: "May mà chị không suy nghĩ, nếu không bây giờ sẽ không có phần của anh em."
Nhắc tới Thẩm Ôn, ánh mắt Hề Mạn hơi ảm đạm.
Cuộc điện thoại kia của Tiết Thu Nghiên, cộng thêm hành vi đi sớm về trễ của anh hôm nay, cô luôn có chút tâm hoảng ý loạn nói không nên lời.
Liếʍ môi dưới, cô hỏi Thẩm Tịch Dao: "Em biết Tiết Thu Nghiên không?"
Thẩm Tịch Dao ngẩn ra, cẩn thận nhớ lại một chút: "Người anh em yêu đương bốn năm đại học? Sao đột nhiên nhớ tới cô ấy?"
Nhân viên phục vụ mang đồ ngọt lên, Hề Mạn cầm thìa xắn một miếng, ngữ khí hết sức thoải mái tùy ý: "Cũng không có gì, chỉ là sáng hôm qua thấy cô ấy gọi điện thoại cho anh trai em."
Cô ngước mắt hỏi Thẩm Tịch Dao, "Nghe nói Tiết Thu Nghiên ra nước ngoài không bao lâu hai người bọn họ đã chia tay. Bây giờ cô ấy về nước rồi sao?"
Thẩm Tịch Dao suy nghĩ một chút: "Em nhớ cô ấy học mỹ thuật, sau đó đến học viện mỹ thuật Paris bồi dưỡng, trở thành một họa sĩ có chút danh tiếng. Bây giờ cô ấy ở đâu, trên mạng hẳn là có thể tra được."
Nói xong, Thẩm Tịch Dao mở trình duyệt tìm kiếm tin tức của Tiết Thu Nghiên, "Tìm được rồi, mấy năm nay cô ấy vẫn còn ở Paris, hẳn là chưa về nước, có phải chị đã suy nghĩ nhiều rồi không?"
Vẻ mặt Hề Mạn hơi khựng lại.
Nơi mà Thẩm Ôn ở bên ngoài công tác một tháng chính là Paris.
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Ôn vẫn bận rộn như trước.
Hề Mạn không có công việc, gần đây thường ở nhà, nhưng thời gian ở chung với Thẩm Ôn đã ít lại càng ít.
Không biết có phải cô quá nhạy cảm hay không, luôn cảm thấy Thẩm Ôn cố ý trốn tránh cô.
Mặc dù anh thỉnh thoảng tan tầm sớm trở về, Hề Mạn còn chưa nói với anh mấy câu, anh liền nói còn có công việc phải xử lý, tự nhốt mình vào thư phòng.